Edit: Heidi Tran

Beta: Nlthanhdieu

Đôi mắt phượng dịu dàng của Mạc Ly Dạ lóe lên một tia buồn cười, đi đến trên giường, vén vạt áo lên, ngồi xuống đối diện với nàng: "Trường Ninh, đây là đang ngắm cảnh thu?"

Dư Duyệt chậm rãi nhìn hắn một cái, lại nhìn ra cảnh thu có chút hiu quạnh ở bên ngoài, gật đầu.

"Xuân hoa thu thật, đều rất phong phú, nhân lúc dưỡng thương nhàn rỗi, nhàn nhã thưởng cảnh, cũng là một thú vui lớn."

Khóe miệng Dư Duyệt tựa như co rút lại, mắt hoa đào lẳng lặng nhìn Mạc Ly Dạ "Nói hươu nói vượn", nhưng thấy hắn bình tĩnh uống trà, cười nhạt thản nhiên.

Yên lặng dời tầm mắt đi, Lục biểu ca bề ngoài quả nhiên là quân tử như ngọc, bên trong lại phúc hắc như sói!

Biết rõ nàng bị mẫu thân giày vò đến nỗi sống không thể oán, còn thoải mái sao? Nàng cũng sắp chết rồi có được không!

Dư Duyệt yên lặng rơi lệ ở trong lòng, không cho phép Yến vệ báo cáo tình hình ở bên ngoài cho nàng, không cho phép đọc sách, không cho phép buôn bán dược vật, hễ là những chuyện phải dùng đến đầu óc đều không cho phép, chỉ cho ăn cơm đi ngủ, trông như thảnh thơi, thật ra nhàm chán đến nổ tung, quả nhiên mẫu thân bề ngoài dịu dàng, bên trong hung hãn, vừa ra tay, thiếu chút nữa đã khiến nàng hoài nghi nhân sinh.

"Trường Ninh, có hứng thú đánh một bàn cờ không?"

Ánh mắt Dư Duyệt sáng ngời, nhìn lướt qua Yến Ngữ tạo phản, thấy nàng không phản đối, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vã gật đầu.

Người am hiểu về mưu lược đều thiên về đánh cờ, cờ nghệ của Dư Duyệt là do tự tay Hoàng Quý phi chỉ dạy, tất nhiên sẽ không tệ, hơn nữa nàng nhàn rỗi rất lâu, năng lượng tích tụ trong đầu không có nơi để phát tiết, chiến ý mãnh liệt, mài đao soàn soạt, lập tức cùng với Mạc Ly Dạ đánh giết vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng Dư Duyệt phát hiện Mạc Ly Dạ khác với vẻ bề ngoài dịu dàng thanh nhã, nước cờ của hắn nhìn như tùy ý, nhưng từng bước đều là cạm bẫy, sát khí xung quanh, sơ ý một chút liền sẽ bị bao vây từ bốn phía, không đường thối lui.

Xem cờ như xem người, nước cờ của Mạc Ly Dạ hoàn toàn thể hiện người nam nhân này thâm sâu khôn lường, trong lòng lạnh nhạt tàn nhẫn, hơn nữa cũng chưa từng biểu lộ ra nửa phần.. Dã tâm!

Dư Duyệt cầm cờ đen, nhìn bàn cờ tựa như đơn giản nhưng thật ra sát khí ở khắp nơi, than một tiếng, ngước mắt lên cười khẽ: "Lục biểu ca, ta nhận thua."

Mạc Ly Dạ cười dịu dàng, quân tử như ngọc, sự tán thưởng ở trong đôi mắt phượng không hề che giấu: "Trường Ninh chỉ là thiếu rèn luyện."

Suy nghĩ cẩn thận, bình tĩnh thận trọng, một người còn chưa cập kê vẫn là nữ hài tử được cưng chiều mà lớn lên, quả thực là một kỳ tích, nếu không phải nàng thiếu rèn luyện, ai thắng ai thua còn khó nói.

Dư Duyệt cúi đầu cười, từ trước đến nay nàng biết mình có bao nhiêu cân lượng, chính trị mưu lược, nàng sao có thể so được với vị đế vương nắm giữ giang sơn kia? Cho nên nàng chưa từng nghĩ tới việc tự mình nhúng tay vào chính trị để hạ bệ Mạc Ly Cẩn, đó chỉ là đi tìm chết mà thôi?

Chính trị không được, nhưng từ trước đến nay hậu trạch và triều đình liên hệ chặt chẽ với nhau, xử lý tốt, sao hậu trạch không thể chi phối triều đình? Mà gia trạch không yên, thường có thể dễ dàng phá hủy đi một người.

"Lục biểu ca, gần đây thân thể thế nào?"

"Nhờ có đơn thuốc của Trường Ninh, so với lúc trước tốt hơn nhiều."

Mạc Ly Dạ đẩy ra mấy cánh hoa, nhấp một miệng trà, cười nói.

"Cho dù đại phu tốt, nhưng người bệnh phải phối hợp, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, là Lục biểu ca tín nhiệm Trường Ninh." Sắc mặt Dư Duyệt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khoảng thời gian trước nàng giúp Mạc Ly Dạ xem mạch, ngửi thấy trên người hắn ngoại trừ hương mai, còn mang theo mùi thuốc, liền vì hắn định ra một phần đơn thuốc và kế hoạch chăm sóc thân thể, như nhau, này cùng lắm chỉ là nàng không ghét Mạc Ly Dạ, hơn nữa xuất phát từ sự hiếu kỳ của một người thầy thuốc đối với chứng bệnh khó trị, về phần Mạc Ly Dạ có tin hay không, có dùng hay không, đó là chuyện của hắn.

Nhưng thật ra không nghĩ tới vậy mà hắn sẽ tín nhiệm nàng như thế? Có khi nàng cũng rất khó hiểu, nhưng không muốn đi thăm dò cái gì, không cần thiết, cũng không quan trọng.

Mạc Ly Dạ cười dịu dàng. "Tam hoàng huynh ở Thần Vũ doanh có một ít động thái, phụ hoàng đã biết, có điều chưa nói gì, gần đây có lẽ là quá bận, hắn cũng rất ít đến xem Bạch tiểu thư, cung yến lần trước, Thái hậu và Hoàng Quý phi trực tiếp không cho Bạch Du Nhi chút mặt mũi, Như Thấm cũng hờ hững lạnh nhạt đối với nàng ta, hiện tại ở kinh thành đều đang truyền tin đồn ám sát, Bạch Du Nhi có liên quan đến chuyện muội ngã xuống núi, nhưng chưa có ai có một lời khẳng định, muội vẫn luôn đóng cửa dưỡng thương, cho nên cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng dựa vào chuyện lúc trước Bạch Du Nhi thanh danh trở nên tốt đẹp hơn không ít, vẫn là không có ít người đứng về phe nàng ta, cho rằng Thái hậu và Hoàng Quý phi chỉ là giận chó đánh mèo, nhưng thật ra không đến mức phải mang tiếng xấu."

Ánh mắt Dư Duyệt hơi lóe lên, thanh đạm hỏi: "Biểu ca, huynh cảm thấy làm như thế nào mới có thể khiến một người thống khổ nhất."

Mắt phượng của Mạc Ly Dạ ấm áp lạnh nhạt, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Đoạt lấy thứ người đó yêu thích, giẫm vào đầm lầy, để nàng nhìn thấy người mà mình hận nhất được cẩm tú phồn hoa, lại không có khả năng phản kháng."

Dư Duyệt vuốt ve cổ tay áo gấm vóc có thêu mây và hoa mai, cười nhàn nhạt hỏi: "Không phải có câu nói nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên sao?"

"Ở trước mặt lửa cháy bừng bừng, cỏ dại có thể cứng cỏi như thế nào?"

Tay Dư Duyệt dừng lại, ánh mắt khẽ động, nhẹ giọng nói: "Lục biểu ca nói rất đúng."

"Được rồi, muội bị thương nặng mới khỏi, nghỉ ngơi nhiều vào, ta đi về trước." Mạc Ly Dạ đứng dậy, dịu dàng nói.

Trong lòng Dư Duyệt có chút không muốn, không phải luyến tiếc Mạc Ly Dạ, mà là hắn đi rồi, nàng lại nhàm chán! Yên lặng nuốt xuống một câu."Huynh có thể tới thường xuyên được không?"Đứng dậy, hành lễ với hắn.

"A, thiếu chút nữa đã quên, đây là bức tranh toàn cơ ta tìm được từ tàng thư các của hoàng cung, muội rảnh có thể lấy ra chơi." Mạc Ly Dạ bỗng nhiên xoay người đưa một quyển tranh vẽ cho nàng.

Ánh mắt hoa đào của Dư Duyệt trong nháy mắt sáng ngời, quý trọng tiếp nhận tranh vẽ: "Cảm ơn Lục biểu ca."

Mạc Ly Dạ cười khẽ gật đầu, nụ cười vẫn dịu dàng như trước, đẹp đến nỗi vượt qua cả tranh sơn thủy, nhưng mà Yến Ngữ lại cảm thấy có chút kỳ lạ, suy nghĩ nhiều rồi? Có điều nhìn thấy hắn xoay người đi ra ngoài, Yến Ngữ ném đi ý nghĩ kỳ quái ở trong đầu, cung kính đưa hắn đi ra ngoài.

Nếu là trước đây, Dư Duyệt nhất định sẽ nói với Yến Ngữ, không phải do nàng suy nghĩ nhiều, mà là Mạc Ly Dạ người này quá quỷ quái rồi!