Khưu Thiên còn ngỡ mình nghe nhầm.

Bọn họ đang ngồi ăn ở khoảng sân bên ngoài Hanako, ngoài ô che tán rộng ra còn có đèn cao áp cỡ bự.

Dưới ánh đèn ấy, mặt mũi ai nấy cũng sáng rõ, thấy rõ ràng đến từng sợi lông tơ.

Hạ Nam Quân xòe bàn tay, trông không có vẻ gì là đang đùa cợt.

Khưu Thiên nhìn hắn một chốc rồi chợt đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.

Khưu Thiên nghiêm túc nói: “Cậu giữ im.”

Hạ Nam Quân thật sự không nhúc nhích.

Khưu Thiên cúi đầu xuống.

Trông cậu không giống như đã say, bộ dạng vẫn rất tỉnh táo.

Cậu dường như đang tìm góc độ phù hợp, phải một lúc sau cậu mới thè lưỡi, liếm lấy một hạt, cuốn vào miệng mình.

Hạ Nam Quân cũng cúi đầu.

Hắn không cách nào miêu tả được cảm giác này, cảm thấy bản thân như đang cho một bé chó hoang ăn.

Bé chó kia ăn thật dè dặt.

Cái mũi ươn ướt phả hơi vào lòng bàn tay hắn, vậy là lòng bàn tay hắn cũng trở nên ẩm ướt.

Khưu Thiên nhai xong một hạt thì lại cúi đầu liếm tiếp.

Lần này không còn dè dặt như lần đầu, cậu liếm một cái hết luôn quá nửa chỗ lạc.

Hạ Nam Quân: “…..”

Hắn đen mặt, giận dữ mắng: “Ai cho cậu ăn nhiều vậy, nhổ ra cho tôi.”

Làm gì có chuyện Khưu Thiên nghe lời hắn, cậu còn tính liếm thêm cái nữa cho hết chỗ lạc còn lại.

Hạ Nam Quan tức tới mức bóp cằm cậu không cho cậu thè lưỡi.

Hai người họ cứ như hai con gà chọi, liều mình bảo vệ mấy hạt lương thực cuối cùng.

Mạc Đồ Đồ giải quyết nỗi buồn xong, quay ra thì nhìn thấy cảnh này.

Khung cảnh lọt vào tầm mắt cậu ta quá đỗi quái dị.

Hai sinh vật giống đực to cao đang giằng co trong một tư thế xoắn quẩy kỳ quặc.

Hai tay Khưu Thiên tóm lấy cổ tay Hạ Nam Quân.

Hạ Nam Quân thì lấy tay còn lại nắm cằm Khưu Thiên, ngón tay chỉ nhăm nhăm muốn thọc vào mồm người kia.

Hai người lấy đầu đẩy nhau, ra sức vươn cổ, lè lưỡi, muốn hút lấy mấy hạt lạc cuối cùng trong lòng bàn tay Hạ Nam Quân.

Đèn cao áp trong sân chiếu sáng chói lóa, khiến Mạc Đồ Đồ suýt chút nữa không mở nổi mắt.

Cậu ta thều thào hỏi: “Mấy cậu làm trò gì đấy?”

Nhưng chả ai quan tâm đến cậu ta.

Khi xiên nướng cuối cùng cũng được mang lên thì lòng bàn tay Hạ Nam Quân đã chẳng còn hạt lạc nào nữa.

Trên dó chỉ còn nhễu đầy nước bọt của bản thân hắn cùng Khưu Thiên.

Gân xanh trên đầu hắn giật giật.

Khưu Thiên lại còn đổ thêm dầu vào lửa, kêu hắn đi rửa tay một cách đầy ghét bỏ.

“Hôi muốn chết.” Khưu Thiên vừa ăn lòng nướng vừa tiếp tục uống bia của mình.

Hạ Nam Quân lạnh lùng trừng cậu, nói: “Cậu đưa cái mặt qua đây cho tôi lau.”

Mạc Đồ Đồ uống thêm một lúc thì bỏ cuộc.

Cậu ta say tới mơ màng, chống đầu nhìn Khưu Thiên và Hạ Nam Quân ăn thịt nướng.

Hai người này đều ăn nhiều như heo, đặc biệt là Hạ Nam Quân.

Trông dáng cao ráo, người cũng săn chắc mà lại chẳng kiểm soát lượng hấp thụ chút nào.

Khưu Thiên dù uống một mình cũng vẫn vui vẻ, phía trước bàn Hạ Nam Quân thì chất đống đủ loại nước ngọt có ga khác nhau.

Hai người họ ai uống của người nấy, trông vô cùng hòa hợp.

Khưu Thiên uống thêm một lúc thì thật sự quá nóng.

Cổ cậu không có phút nào là khô cả, cứ luôn đầm đìa mồ hôi.

Cậu nói: “Không chịu nổi nữa rồi, tôi phải vào trong phòng điều hòa uống đây.”

Hạ Nam Quân bảo: “Để tôi lấy quạt cho cậu.” Rồi hắn thật sự hỏi mượn một chiếc quạt pin mini cầm tay từ chỗ đàn chị, ngồi ở bên cạnh để gió thổi vào mặt Khưu Thiên.

Chẳng qua thổi không được bao lâu thì Hạ Nam Quân đã lười, chĩa quạt về phía mình nhiều hơn, khiến Khưu Thiên tức tới nỗi bắt đầu cướp lấy quạt từ chỗ hắn.

Mạc Đồ Đồ nhìn hai người bọn họ cãi cọ ầm ĩ như thể đang ở chốn không người, không khỏi cảm thán: “Tình cảm hai người tốt thật đấy.”

Khưu Thiên vẫn còn đang bận cướp quạt.

Cậu liếc qua Mạc Đồ Đồ rồi hỏi: “Mày say rồi hả?”

Mạc Đồ Đồ sờ mặt: “Cũng hơi hơi.

Lát nữa tao về kiểu gì đây?”

Mấy người bọn họ thuê nhà cùng một khu, Khưu Thiên không cần suy nghĩ nhiều đã đáp: “Tao sẽ gọi xe cho mày.”

Mạc Đồ Đồ mơ màng gật đầu, rồi lại hỏi: “Thế mày về kiểu gì?”

Khưu Thiên nói: “Tao chưa say, lát tự đi về.”

Mạc Đồ Đồ “À” lên một tiếng, sau đó nghĩ lại thì thấy sai sai.

Đều ở cùng một khu thì sao không về cùng một xe luôn cơ chứ?

Có điều, cậu ta lúc này đã xỉn lắm rồi.

Nghĩ trong đầu là một chuyện, có hỏi thành lời được hay không lại là một chuyện khác.

Cả đám uống tới gần sát giờ Hanako đóng cửa, lúc cuối chẳng còn mấy ai tỉnh táo.

Khưu Thiên sắp xếp xe xong xuôi hết cho mọi người thì còn ở lại giúp ông chủ dọn dẹp bàn ghế cùng rác rưởi.

Hạ Nam Quân ngồi xổm ở chỗ cửa sau, cầm một xiên cá thu đao nướng còn hơi tái dụ dỗ bé mèo đực lang thang đẹp trai nhất con phố này.

Khưu Thiên xách túi rác bỏ ra điểm tập kết.

Lúc quay đầu lại, cậu thấy bé mèo lang thang kia ghé bên tay Hạ Nam Quân rỉa cá.

Chờ nó ăn gần xong thì Khưu Thiên mới bước tới, nói với Hạ Nam Quân: “Đi thôi.”

Hạ Nam Quân ngước lên nhìn cậu.

Ánh đèn tường tù mù chỗ cửa sau Hanako hắt qua, tạo ra hai bóng người đổ rạp.

Bé mèo đực kia bám lấy, nũng nịu “meo meo” hai tiếng rồi chậm rãi cọ cọ ống quần Hạ Nam Quân.

“Tôi mới đặt tên cho nó.” Hạ Nam Quân bỗng lên tiếng.

Khưu Thiên không rõ nên đáp lời hắn thế nào nhưng dù sao thì cậu cũng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Hạ Nam Quân đứng dậy, vẻ mặt trông rất ngứa đòn.

Hắn nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa nó đi thiến, về sau sẽ gọi nó là Đu Đu.”

Khưu Thiên: “……..”.