Khưu Thiên bóc xong hai tép tỏi còn lại thì Hạ Nam Quân ăn thật.

Hắn ăn hết rồi xoa tay, hỏi còn không.

Khưu Thiên liếc hắn, kêu muốn ăn thì tự mình đi lấy đi.

Hạ Nam Quân bèn thật sự ngoan ngoãn vào lấy.

Mấy anh chị khóa trên đã bắt đầu cạn chén.

Đại học X không có mấy thói xấu phân biệt vai vế trên bàn nhậu, năm Nhất hay năm Hai thì đều thoải mái.

Cao Dương và Mạc Đồ Đồ chuyển cả một két bia tới chỗ Khưu Thiên, mấy người bọn họ còn chia hết sạch đồ khui chai.

Lúc Hạ Nam Quân bê hai bát tỏi quay lại thì thấy ba người Khoa kỹ thuật đã bắt đầu uống rồi.

Hắn câm nín mất một lúc rồi ngồi trở lại chỗ bên cạnh Khưu Thiên.

Khưu Thiên vừa uống bia vừa nói với hắn: “Cậu tự bóc đi, tôi uống bia.”

Hạ Nam Quân sa sầm mặt mày.

Hắn vừa bóc tỏi vừa nhìn Khưu Thiên chòng chọc, điệu bộ hao hao bà vợ không uống được rượu nhưng lại không cấm chồng uống được, vừa mong chồng uống ít thôi nhưng cũng không muốn chồng uống thua người khác.

Sức uống của Mạc Đồ Đồ và Cao Dương có vẻ đều rất tốt.

Hạ Nam Quân cũng không rõ có phải khoa Kỹ thuật đều như vậy không.

Bọn họ uống bia như uống nước lọc, trên bàn tuyệt nhiên không có loại thức uống nào khác.

Khưu Thiên vừa uống vừa ăn xiên nướng.

Cậu chẳng hề ngại ngùng lấy tỏi từ bát của Hạ Nam Quân rồi thêm rau sống và thịt nướng, mỗi thứ một miếng.

Một két bia rất nhanh đã hết.

Khưu Thiên còn chưa uống đã.

Cậu đứng lên, bảo mình đi lấy thêm két nữa.

Hạ Nam Quân cũng đứng theo dậy.

Khưu Thiên nhìn hắn, hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Hạ Nam Quân: “Tôi đi lấy tỏi.”

Khưu Thiên nhíu mày: “Cậu ăn nhiều quá rồi thì phải?”

Hạ Nam Quân chỉ vào bát, bảo: “Vừa nãy đều là cậu ăn cả.”

Khưu Thiên hoàn toàn không nhớ mình đã ăn nhiều đến vậy.

Cậu vào trong Hanako lấy bia, lúc đi ra thì phát hiện Hạ Nam Quân đang tay không đứng ở cửa sau chờ cậu.

“Tỏi đâu?” Khưu Thiên lấy làm lạ.

Trông Hạ Nam Quân có vẻ không được vui: “Ông chủ bảo hết rồi.”

Khưu Thiên ngẫm thử, hình như tất cả bát trên bàn đều có tỏi.

Mấy người bọn họ tối này thở chung một mùi, chẳng ai chê ai được.

Hạ Nam Quân cúi đầu nhìn chỗ bia Khưu Thiên đang bê, phát hiện nồng độ cồn còn cao hơn ban nãy.

Khưu Thiên uống vào nên hơi nóng, mồ hôi từ trán men theo sườn mặt cậu chảy xuống cổ.

Dưới ánh đèn vàng chỗ cửa sau, làn da cậu như được phủ một lớp màu nước trơn bóng, trên mặt không có chút nét chếnh choáng, trông vừa ướt át lại rất sạch sẽ.

Khưu Thiên bảo: “Nếu cậu không cầm tỏi thì bê giúp thêm két đi.”

Hạ Nam Quân càu nhàu: “Mấy người tính uống tới mức nào đây.”

Khưu Thiên đáp qua loa: “Mới có tẹo này, chưa say được đâu.”

Sau cùng hai người bê hai két bia quay lại, bị anh chị khóa trên nhìn thấy, hô to gọi nhỏ: “Uống giỏi quá đấy mấy đứa khỉ này! Có phải cố ý dùng tiền của anh chị để uống rượu không đấy hả!”

Mạc Đồ Đồ và Cao Dương vừa luôn mồm “Bọn em cảm ơn ạ, bọn em cảm ơn ạ” đầy nhún nhường vừa không chút khách sáo chia hết sạch hai két bia kia.

Trước mặt Khưu Thiên ngổn ngang chai lọ.

Hạ Nam Quân đang nghĩ không biết trong ba người họ ai sẽ gục trước.

“Cao Dương không kiên trì được bao lâu nữa đâu.” Khưu Thiên làm một hớp đi nửa chai bia.

Cậu ngốt thật sự, mồ hôi cứ tuôn như mưa.

Bia lạnh với cậu mà nói chỉ đơn giản là món giải nhiệt, “Dù sao cũng có Tiểu Trâm ở đây, cậu ta không mất mặt nhanh vậy được.”

Hạ Nam Quân “À” một tiếng.

Hắn đang ăn lạc uống Coca, chủ yếu là vì trước đó đã ăn gần hết đồ rồi mà xiên nướng vẫn chưa lên tiếp.

Sau khi Cao Dương bỏ mình, hai người Khưu Thiên và Mạc Đồ Đồ uống không một lúc.

Mạc Đồ Đồ cũng hơi tây tây, nói muốn đi vệ sinh.

Khưu Thiên càu nhàu sao xiên nướng vẫn chưa lên, quay đầu lại thì thấy Hạ Nam Quân đang ném lạc vào miệng.

Khưu Thiên thấy hắn ăn liền mấy hạt thì cũng hơi thòm thèm, bèn hỏi: “Còn không?”

Hạ Nam Quân cầm một nắm trong tay: “Còn từng này thôi.”

Khưu Thiên há miệng, ậm ờ nói: “Cho tôi một hạt ăn thử.”

“…….” Hạ Nam Quân khựng lại một lúc rồi chợt hỏi: “Cậu xỉn rồi hả?”

Khưu Thiên làm bộ “cậu nghĩ tôi là ai chứ”, bảo: “Sao có thể?”

Hạ Nam Quân tiếp tục nhìn cậu chằm chằm một lúc, sau đó mở tay.

Trong lòng bàn tay hắn còn tầm hơn mười hạt lạc.

Khưu Thiên: “?”

Mặt Hạ Nam Quân không đổi sắc.

Hắn nhìn Khưu Thiên, như đang dỗ cún con mà bình tĩnh nói: “Tự cậu liếm ăn đi.”.