Trên vị trí khán giả có lít nha lít nhít trùng tộc hình người đang ngồi, ở nơi này, bọn họ là người bề trên, là người quan sát, cũng là người mua sắm.

Mà cậu cùng với tất cả những nhân loại bị bắt khác chính là từng món từng món hàng hóa đang đợi niêm giá.

Đúng vậy, hàng hóa.

Hiện tại, cậu chẳng qua chỉ là một món hàng mà thôi.

Không có bất kỳ tôn nghiêm, không có bất kỳ quyền lợi nào, thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, chỉ có thể chờ đợi chủ nhân của mình đến.

Cho dù nằm mơ Nhạc Tử Mặc cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như vậy, giống như một thứ đồ vật bị để trong container, chờ vô số người tới chọn lựa.

Từng, cậu đã từng vì phải tăng ca quá nhiều, giao thông chen chúc cực độ, còn có áp lực tiền phòng mỗi tháng phải trả mà trong lòng luôn nghĩ hy vọng kiếp sau có thể làm một con thú cưng hết ăn lại nằm, làm nũng bán manh, không cần phải lo lắng về vấn đề ăn, uống, ở, như thế sẽ tốt hơn.

Cuộc đời như thế, còn gì tươi đẹp hơn nữa…

Chẳng lẽ đây chính là câu trả lời mà ông trời dành cho cậu sao?

Nhạc Tử Mặc rất mông lung, Cậu máy móc để người kéo đi, giờ phút này cậu đã chẳng còn bao nhiêu hơi sức nữa.

Ghế khán giả cách nơi này khá xa, nhưng thị lực của các trùng tộc này vô cùng tốt, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh của các tù binh bên trong đấu trường.

Hàng nghìn ánh mắt nhìn thẳng, quét đến, đảo qua một lượt bốn ngàn tù binh ở đây, mà trong đó, ánh mắt dừng lại trên người Nhạc Tử Mặc là nhiều nhất.

Trường chủ của đấu trường cũng phát hiện ra điều này, đã sớm treo giá Nhạc Tử Mặc lên rất cao, tính qua tính lại, cậu là người đầu tiên bị đẩy lên trung tâm cao nhất đấu trường, khu vực rao bán.

Đó là một cái cầu thang hình xoắn ốc, đi lên trên mười mét có một bệ đứng trông như cái bệ để nhảy của môn nhảy cầu.

Nhạc Tử Mặc không dám nhìn xuống, hai ngày nay không được ăn một giọt cơm uống một giọt nước nào, hoàn cảnh tàn khốc đã khiến thể xác cũng như tinh thần cậu cạn kiệt sức lực, cậu sợ chỉ nghiêng người một cái thôi sẽ ngã sấp xuống dưới.

Bên cạnh cậu có hai trùng nhân, có một trùng nhân cầm máy đo khoa tay múa chân trên người cậu.

Trải qua hai ngày khỏa thân đi đường, bị hàng nghìn trùng tộc thị gian, đối với hành động này của trùng tộc, Nhạc Tử Mặc đã chết lặng.

“Độ phóng xạ 5%.” – Trùng nhân cầm máy đo thét lên chói tai, hắn không thể tin nổi mà cầm máy đo trong tay gào thét.

Tiếng hoan hô hò hét của hơn vài chục vạn trùng tộc trong chốc lát trở nên im bặt, vài giây yên lặng qua đi, đột nhiên trên hàng ghế khán giả truyền đến âm thanh hưng phấn dị thường tựa như thủy triều dâng lên, nương theo sự kích động cuồng nhiệt ấy, hứng thú của toàn bộ những vị trí không mấy hào hứng lắm cũng được nhóm lên.

Trùng nhân cầm máy đo đo cho cậu cùng với trùng tộc đi cùng kia giống như trông thấy thứ gì đó không thể tin nổi, hai mắt sáng rực, ánh mắt nóng cháy không hề có chút ý định che dấu, thậm chí cậu còn thấy trên miệng trùng nhân cầm máy đo bắt đầu chảy nước miếng, có cảm giác như thể muốn một ngụm nuốt cậu vào bụng luôn.

Nhạc Tử Mặc rùng mình một cái, đầu óc hỗn độn bất chợt tỉnh táo hơn chút.

“Anh, anh đừng ăn tôi…” – Nhạc Tử Mặc theo bản năng phẫn nộ hét lên.

Trùng tộc kia tranh thủ thời gian lau lau nước miếng, nuốt xuống, phẩy phẩy tay, hắn nghe hiểu lời Nhạc Tử Mặc nói, cực kỳ không cam lòng đáp lại: “Tôi, tôi không ăn cậu, không ăn đâu.”

Sau đó, hắn bị những trùng tộc khác gọi xuống, ở bên dưới thảo luận mấy thứ gì đó, lúc đi lên lần nữa, trên cái đài nho nhỏ của khu mua bán đã có bốn gã trùng tộc.

Trong số họ có người cầm bảng giá, còn có hai người một trái một phải đứng ở hai bên người Nhạc Tử Mặc bắt đầu mặc quần áo cho cậu.

Nhạc Tử Mặc bối rối, mặc cho những trùng tộc này giày vò.

Nói là quần áo, chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vải lụa trông giống với áo choàng, chùm kín toàn thân.

Nhìn thấy những người khác đã được định giá cả, xếp thành hàng theo thứ tự giảm dần, giống như một dây chuyền vận chuyển hàng hóa, đi vòng quanh đấu trường, Nhạc Tử Mặc đoán, hẳn là bọn họ đang tiến hành đấu giá.

Khi bị đồng loại quăng đến ánh mắt mang theo vẻ ghen ghét cùng hâm mộ, đột nhiên Nhạc Tử Mặc tỉnh ngộ: Chẳng lẽ giá trị của mình đã thuộc vào hàng tù binh cao cấp rồi sao?

Nhạc Tử Mặc hơi có chút bi thương.

Cũng may là cậu không phải cõng bảng giá mà đã có trùng nhân giơ lên hộ cậu, con số đang không ngừng thay đổi, trên khán đài có rất nhiều trùng tộc giơ tay hò hét, giá cả đang không ngừng tăng lên.

“Một trăm viên lục tinh thạch!”

“Ba trăm viên lục tinh thạch!”

“Mười viên thanh tinh thạch! Tên tù binh này là của tôi, mấy người đừng có tranh với tôi…a a a!”

Trùng tộc trên khán đài đang hừng hực khí thế chém giết, hô lên cái giá khiến một đám trùng nhân khác phải lé mắt, đây là tù binh có giá cả cao nhất trong suốt năm mươi năm qua.

Lúc vừa mới bắt đầu, vốn dĩ không có kiểu đấu giá như này, mỗi lần ra ngoài bắt được nhân loại về bọn họ sẽ chia cho những người xuất chiến.

Về sau, nhân loại bắt đầu ít đi, trùng nhân có năng lực lại càng ngày càng nhiều, hoàn toàn không đủ nữa, rất nhiều người không được chia, sau này mới dần xuất hiện khu đấu giá như thế này, ưu tiên cho người xuất chiến, người nào trả giá cao thì có thể đem tù binh mà mình thích mang đi.

Đây là một loại khen thưởng, cũng là một loại cổ vũ.

Nhưng mà, theo thời gian, vấn đề xuất hiện, cho dù nhân loại có thể trở thành bầu bạn của trùng tộc, có thể gây giống, nhưng xác xuất thành công rất thấp, trùng tộc bắt đầu đi tìm nguyên nhân, bọn họ lại sử dụng đến kỹ thuật của nhân loại lần nữa.

Cuối cùng cũng kiểm ra được, nếu như thân thể đầy đủ khỏe mạnh, tuổi trẻ, rắn chắc, chịu ít tổn thương do phóng xạ thì tỷ lệ sinh sản khi kết đôi với nhân loại có thể tăng lên càng nhiều.

Vì vậy mỗi lần có nhân loại có trị số tổn thương do phóng xạ thấp thì người đó sẽ trở thành đối tượng được trùng tộc săn đón.

Khu trung tâm là nơi ở của các trùng tộc thống trị cấp cao, ở nơi này đẳng cấp phân chia rất nghiêm ngặt, những trùng tộc ở nơi đây chính là những trùng tộc thế hệ đầu tiên, cũng là những kẻ tiến hoá hoàn hảo nhất, là những kẻ phát động cuộc chiến với nhân loại, không người nào có thể khiêu khích địa vị của bọn họ.

Trùng tộc nổi dậy, chế độ giai cấp nghiêm ngặt, chọn sử dụng chế độ nô lệ ngang ngược, dã man nhất, theo chế độ quân chủ, kẻ ở vị trí cao sẽ có được tất thảy uy quyền cao nhất, được hưởng quyền lợi cao nhất, không bị bất cứ trùng nhân nào kiềm hãm.

Sau đó, những vị quân thượng có địa vị cao này đều gặp phải một vấn đề chung, đó chính là, năng lực của bản thân họ quá mức mạnh mẽ cho nên những tù binh mà họ lựa chọn chẳng có người nào giúp bọn họ sinh ra được đời sau.

Tính ra trong số những vị quân thượng mạnh mẽ nhất trong trùng tộc thì cũng chỉ có ba vị có đời sau, còn lại đều đang phải đau khổ giãy dụa.

Lần này xuất hiện một nhóm những nhân loại mới có mức tổn thương do phóng xạ cực thấp, Nhạc Tử Mặc xuyên tới từ thế kỷ hai mươi mốt, vừa ra lò còn tươi mơn mởn, chỉ mới bị nhiễm một chút phóng xạ thì đã bị bắt nhốt.

Điều kiện như này là quá mức xứng đôi với trùng tộc rồi, quả thực chính là một suất trúng thưởng trăm phần trăm, chỉ cần kết hợp là nhất định có thể gây giống ra rất nhiều rất nhiều đời sau nha nha nha, đơn giản thì chính là tin mừng cho những trùng nhân bọn họ.

☆⌒(*^-゜)vthx!!

Các quân thượng ới, các ngài được cứu rồi, mau tới lĩnh bạn lữ của các ngài về nhà đê~~~

A? Không đúng, nếu như bọn họ có thể mua được tù binh kia về nhà, thế thì thật là tốt biết bao, mỗi ngày đè xuống giường lật qua lật lại, sau đó sinh ra thật nhiều thật nhiều trứng.

Đáng tiếc, tù binh tươi mới kia căn bản không thể thuộc về những kẻ đáng thương ở tầng lớp thấp như bọn họ, moi moi túi quần, hu hu, quá nghèo, ngay cả tiền mua tù binh cũng không có thì làm sao nuôi sống được một nhân loại mỏng manh đây chứ?.