*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người lục tục từ trong miệng, trong túi bụng, hoặc là trên lưng trùng tộc được thả ra.
Trước mắt chính là căn cứ của trùng tộc.
Tất cả những gì thấy được là cực kỳ giống với Cao Nguyên Hoàng Thổ*, đập vào mắt là cả trời sắc vàng, gió lớn thổi qua, cát vàng bay múa đầy trời, vô số quần thể trùng tộc đan xen vào nhau phía trên cao nguyên tạo thành những mạng lưới chằng chịt, nhà cửa ở nơi này rất giống với lò gạch ở Thiểm Bắc.
*Cao Nguyên Hoàng Thổ: có diện tích khoảng 640.000 km² tại thượng và trung du Hoàng Hà ở Trung Quốc.
Nhạc Tử Mặc chỉ có thể thấy được lối vào của những phòng ốc kia, phần thân thì bị vùi lấp trong cát vàng, nơi này rất giống một bộ lạc quần cư.
Dưới chân là đường xá rộng lớn, mặt đất khô ráo, chân trần dẫm lên thực sự thoải mái.
Rất đông người.
Khi tới nơi ở của quần thể trùng tộc, tất cả dị tộc đều biến thân thành người, khác với nhân loại, khi bọn họ biến thân sẽ có khôi giáp bảo vệ bộ phận quan trọng trên cơ thể, cho nên sự khác biệt này vào một số thời điểm dùng để phân biệt cực kỳ tốt, những người thường xuyên ở lại trong bộ lạc thì mặc quần áo chỉnh tề bằng vải vóc, mà nhân loại…
Tình huống cực kỳ không lạc quan.
Không có quần áo, chỉ đơn giản che lại phần bên dưới, trên người mỗi người bọn họ đều bị đánh dấu tù binh, giống như nô lệ cấp thấp nhất, không có chỗ nào là không biểu thị một điều rằng.
Nhân loại là nô lệ!!!
Trên mặt, trên lưng, trên ngực những nhân loại kia hầu như người nào cũng bị xăm một loại hình vẽ đặc thù, không biết là dùng vật gì ấn lên, trông giống như đồ án của các cư dân từ thời viễn cổ.
Có điều khuôn mặt của bọn họ đã được tiến hóa tốt, ngũ quan nhu hòa, những điều này như muốn nói với Nhạc Tử Mặc rằng, thực ra, bọn họ và những người này giống nhau, cùng bất hạnh mà bị bắt tới đây, bị ép làm nô lệ mặc người sai khiến.
Đường rất rộng, khoảng chừng hơn mười mét, phòng ốc hai bên đường san sát nhau giống hệt như tổ ong, hai bên đường có không ít nhân loại và cả trùng tộc đang đứng.
Nhân loại trông thấy nhiều đồng loại như vậy thì rất sợ hãi, ngoài sợ hãi còn có cả thương xót, có bất đắc dĩ, có chết lặng, cũng có những ánh nhìn hả hê, so ra mà nói thì biểu tình của trùng tộc là đồng bộ nhất, bọn họ vô cùng vui vẻ.
Có không ít trùng nhân hoan hô, đoàn người nhanh chóng lao về một hướng.
Này là đang làm gì thế?
“Đừng dừng lại, đi nhanh lên, nơi đây vẫn là bên ngoài.” – Thời điểm Nhạc Tử Mặc còn đang hoang mang, người thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn đi theo cậu đẩy cậu một cái nói khẽ.
“Tôi biết rồi.” – Nhạc Tử Mặc cũng thấp giọng đáp lại.
“Cậu đã bị người khác chú ý, cẩn thận dưới chân một chút, không đến được khu trung tâm thì có thể sẽ bị vứt lại ở chỗ này.” – Người nọ nhắc nhở, sau đó kéo dãn khoảng cách với Nhạc Tử Mặc, đi theo đám binh sĩ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sự nhắc nhở của người thanh niên khiến trong lòng Nhạc Tử Mặc bắt đầu khẩn trương, mặt cậu không biến sắc chú ý xung quanh, rất nhanh cậu đã phát hiện ra vài ánh mắt mang địch ý.
Trái phải đều có, còn có cả sau lưng.
Những người này muốn làm gì, theo như ý của thanh niên kia thì là không muốn để cậu đến được khu trung tâm sao?
Phỏng chừng khu trung tâm là một nơi tương đối khá, những người này sợ cậu cướp đi cái gì mà lại muốn ngăn cậu ở đây?
Cậu đang suy tư thì nhanh mắt trông thấy người ở bên trái duỗi một chân ra chắn trước mặt cậu, nếu cậu không chú ý thì lúc này đã vấp ngã.
Cậu nhấc chân nhảy qua, người bên phải cũng giống vậy, giơ chân lên muốn ngáng chân cậu, trong thời khắc nguy hiểm này, cậu lại cảm giác được có người từ phía sau lưng đá mạnh vào cẳng chân mình!
ヾ(`Д′)!!!
Cẳng chân bị đá sắp gãy mất.
Làm sao bây giờ?
Mới đến nơi này ngày thứ hai cậu đã cảm nhận được cái chết đang đến gần, nếu như không phải được người thanh niên kia nhắc nhở, giờ phút này, hẳn là cậu đã bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân, không chết thì cũng tàn phế!
Cậu bây giờ còn chưa muốn chết!!!
Cậu thực sự rất muốn giết chết những người này, bất kể là bằng cách gì, chỉ cần giúp cậu thoát khỏi tình cảnh này thì muốn cậu làm gì cũng được! Trong lòng Nhạc Tử Mặc cầu nguyện, chịu đựng sự đau đớn nơi cẳng chân nhanh chóng bước đi.
Đáng tiếc cẳng chân thực sự quá đau, không cách nào dùng được sức, lảo đảo bước về phía trước, cậu không khống chế được trọng tâm, té ngã.
Trong ánh mắt ba người kia hiện ra vẻ kích động vì thực hiện được âm mưu.
Rất tốt, xử lý được cái tên chướng mắt này một cách sạch sẽ, khi đến khu trung tâm, tỷ lệ bọn họ được các nhân vật lớn chọn trúng sẽ cao hơn.
Người thanh niên ở cách xa đó vài bước vươn tay ra rồi lại rụt trở về, lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế, chuẩn bị tiến lên cứu người.
Mặt Nhạc Tử Mặc hướng xuống đất, đùng một cái tư thế vô cùng khó đỡ mà ngã xuống, lúc này đầu cậu trống rỗng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Vào thời khắc vạn phần khẩn trương này, trong đầu cậu vang lên thanh âm lạnh như băng của máy móc.
“Kích hoạt hệ thống, mời ký chủ lựa chọn, có hay không?”
Nhạc Tử Mặc kích động như được tiêm máu gà, là hệ thống, cái đồ chơi này cậu đã từng nghe nói qua rồi, là thứ mà tất cả những người hay đọc tiểu thuyết đều biết đến.
Lần này được cứu rồi, cậu gấp gáp đáp lại trong đầu: “Có.”
“Lựa chọn thành công, hoàn thành buộc định ký chủ.
Người mới, nhiệm vụ mới, nhiệm vụ hiện tại: 0.
Nhiệm vụ đã hoàn thành: 0.
Đạo cụ ban thưởng: 3, có sử dụng hay không?”
“Sử dụng, sử dụng!” – Dong dài làm khỉ gì, cứ trực tiếp mà lấy ra đi chứ, thực sự muốn nổ chết hết mấy cái người này.
Nhạc Tử Mặc cực kỳ quạu.
Thế nhưng âm thanh trong đầu lại vô cùng chậm rãi ung dung, không chút hoang mang, chẳng có chút nào thấu hiểu cho cái nguy cơ mà Nhạc Tử Mặc đang phải đối mặt, không ngừng giải thích:
“Đạo cụ cấp thấp, xà phòng với mùi hương ngọt ngào.
Tác dụng: Có mùi vị thơm ngọt đặc biệt, có thể dẫn dụ người khác cúi xuống nhặt, thời gian duy trì: 3 giây, phạm vi công kích: 1 mét.
Ký chủ có muốn sử dụng luôn không?”
… … …
Cái đ* m* m**!!!
Cởi cả quần rồi mà mày cho tao xem cái này đấy hả?
Nhạc Tử Mặc cảm thấy, đây là cái hệ thống hố người nhất trong lịch sử từ trước tới nay, hai chữ phát điên thôi đã không thể miêu tả được nội tâm sụp đổ của cậu vào giờ phút này, một cái hệ thống nhặt xà phòng!
Chơi tao à!!!
Lúc ấy cậu, đã trông cậy vào việc hệ thống có thể giúp cậu chinh phục được cả dải ngân hà, cái hệ thống này thì tốt rồi, giúp cậu đi chinh phục cúc hoa của người khác, đúng không, có phải không?
“Có sử dụng không? Số lượng đạo cụ sử dụng?” – Thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu lần nữa.
“Dùng.
Số lần: 1.” – Nhạc Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, oán hận chồng chất, một giây sau đó, trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một cục xà phòng… màu hồng phấn!
Biu!!!
Ngay lập tức.
Cục xà phòng màu hồng rời khỏi tay, vẽ ra một đường cong duyên dáng trước mặt cậu, mùi thơm đặc biệt tản ra, một đám đàn ông trần truồng ở bán kính một mét xung quanh cậu, giống như bị trúng tà, toàn bộ làm ra một cái hành động chói mù mắt người.
Toàn bộ chổng mông lên cao cao để lộ ra cúc hoa vô cùng hài hòa, xoay người cong lưng giống như đang nhặt lấy thứ gì đó.
Thời điểm Nhạc Tử Mặc trò chuyện với hệ thống là khoảng thời gian đứng im, cho nên trong thời khắc cục xà phòng bị ném ra, cậu đáp lên trên cái mông của người anh em đứng phía trước, trong ba giây thời gian ngắn ngủi, Nhạc Tử Mặc dùng hết sức bình sinh của mình, liên tục nhảy giống như chơi nhảy ngựa mà vượt qua mấy người kia.
Thời gian ba giây trôi qua rất nhanh, mấy người chổng mông lên nhặt xà phòng bị mấy tù binh đi phía sau đội ngũ xô đẩy chà đạp giẫm bị thương, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng hoan hô của vô số dị tộc vùi lấp mất.
Nhạc Tử Mặc ngoảnh lại nhìn thoáng qua mấy người bị dẫm đạp trong đội ngũ tù binh kia, cũng không quay đầu, cứ thế rời đi.
Giờ khắc này, đột nhiên cậu chẳng còn lòng thương hại nữa.
Nhìn những người kia, ánh mắt cậu chơi có chút lạnh.
Đội ngũ tù binh to lớn vẫn đang tiến lên, đi gần một giờ rút cuộc cũng dừng lại.
Đó là một thạch đàn rất lớn, thạch đàn được dựng lên bởi các khối các khối đá tảng lớn, quây thành hình tròn, đường kính khoảng chừng một trăm mét, ở trung tâm đã có trùng nhân ngồi, nhìn trang sức, khí thế và thái độ cung kính của những trùng tộc trong đội ngũ đã bắt bọn họ thì hẳn là địa vị của những trùng nhân này rất cao.
Hơn một vạn tù binh trẻ tuổi bị cắt đi ba ngàn người, Nhạc Tử Mặc thấy được, đó là những người hoặc là hơi lớn tuổi một chút, hoặc là tay chân không tốt, không còn trọn vẹn.
Sau khi giao dịch hoàn thành, ba ngàn người kia được mang đi thì đến đám trẻ con và người già.
Trước khi đi, Nhạc Tử Mặc nhìn thấy những người kia giống như những món hàng hóa, bị những trùng tộc có địa vị lựa chọn, sau đó bị đeo giông xiềng đặc biệt dẫn đi.
Liên tục trải qua bốn lần lựa chọn ở thạch đàn như vậy, tù binh càng ngày càng ít, lưu lại chỉ còn có người trẻ tuổi, trong số bọn cậu không có ai vượt quá ba mươi tuổi, một ít trẻ con, người cao tuổi thì bị cắt đi hết sạch.
Người thanh niên trẻ tuổi đi theo cậu kia, trong lần lựa chọn cuối cùng thì bị giữ lại ở thạch đàn, Nhạc Tử Mặc thấy anh ta chỉ nhìn mình một cái, không nói thêm gì, anh ta đi đứng không tốt, mặc dù có Nhạc Tử Mặc chăm sóc nhưng vẫn bị trùng tộc cưỡng ép lôi đi.
Anh ta đi theo những người khác lên thạch đàn cho người ta chọn, chờ đợi chủ nhân mua đi.
Cuối cùng, những tù binh bọn cậu, chỉ còn lại hơn bốn ngàn người.
Có người vui vẻ, có người chết lặng, cũng có người không hăng hái cho lắm, nhưng so với những người bị lựa chọn ở những lần trước thì vẻ mặt đã nhẹ nhõm hơn không ít.
Không được ăn uống, không được nghỉ ngơi, hiện tại đã là hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời cực kỳ độc hại, Nhạc Tử Mặc vừa mệt vừa đói, yết hầu cũng khô đến sắp bốc khói.
Từ trước đến nay chưa từng đi bộ xa như vậy, lại còn đi bằng chân đất, Nhạc Tử Mặc đã chịu không nổi.
Tại thời điểm cậu sắp sửa ngã xuống, cuối cùng cũng tới được khu trung tâm của trùng tộc.
Không giống với trước đó, nơi này không có bùn đất, mặt đất ở đây được lát đá, toàn bộ đều là màu trắng, nhà cửa nơi này cao lớn đẹp đẽ, khắp nơi tràn đầy hương vị phong tình nơi dị vực.
Hai bên đường trồng không ít cây cối, giống như những người khác, có rất nhiều trùng tộc vây xem, đồng thời Nhạc Tử Mặc cũng nhìn thấy có nhân loại mặc quần áo.
Là nhân loại, bọn họ có quần áo, là quần áo giày mũ của người bình thường, trong số họ có đàn ông, cũng có phụ nữ, hơn nữa vẻ mặt và thần sắc của bọn họ còn rất không tồi.
Xem ra nơi này so với khu trước thì tốt hơn nhiều, trách không được trước đó những người kia phải khổ tâm chuẩn bị kỹ như vậy.
Nhạc Tử Mặc đánh giá xung quanh, mấy ngàn người bọn cậu được trùng tộc dẫn đầu đưa vào trong một lối đi, khi tiến vào đường hầm này, Nhạc Tử Mặc nghe được từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc cùng với tiếng thét chói tai.
Ra khỏi đường hầm đen tối, một màn trước mắt khiến Nhạc Tử Mặc đầu váng mắt hoa, nơi này là một cái đấu trường lộ thiên cực lớn.
Có vô số trùng tộc ngồi bên trên hò hét kêu gào, hưng phấn điên cuồng phát ra thanh âm điếc tai, nhiệt huyết bắn ba tứ phía.
Một trăm nghìn, hay là một triệu?
Nhạc Tử Mặc không rõ lắm, cậu chỉ cảm thấy choáng đầu, hoảng hốt, trước mắt biến thành màu đen..