Sau ngày hôm đó, Tuấn Lãng bắt đầu quá trình làm bạn trai giấu mặt của Cố Thuần Nhã.

Để tránh tai mắt của bố mẹ Cố, mỗi lần muốn đi chơi riêng với cô anh đều phải lấy Tô Phương Hà hoặc Sơ Hạ ra làm lá chắn.

Đặc biệt trước mặt hai người họ, kĩ năng diễn xuất của anh lại có dịp được bộc phát.

Vào ngày nghe tin Sơ Hạ và Cố Hạo Trạch bị cảnh sát bắt xe, anh vội vàng chạy tới bảo lãnh.

Vừa nhìn thấy Cố Thuần Nhã cũng ở đó, mắt anh sáng rực như đèn pha ô tô, có điều anh buộc phải kiềm chế lại, vì bố mẹ Cố cũng ở đó.

Tuấn Lãng nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Sở Dung thì lập tức hắng giọng, giả bộ cốc đầu cô với giọng không vui..

“Lần sau em trai em bỏ nhà ra đi thì tự đi mà tìm, đừng làm phiền người khác..”

Cố Thuần Nhã ôm đầu, trừng mắt nhìn anh.

Lâu rồi anh chưa bạo lực với cô như vậy, có phải anh đang ngứa đòn không..

“Anh đánh em ngốc rồi anh có chịu trách nhiệm không?”

Tuấn Lãng nhận thấy cô đau thật thì hoảng sợ, muốn ôm đầu cô kiểm tra, nhưng lại ngại ánh mắt của người lớn, cho nên anh đành phải kiềm chế lại.

Trong lúc bố mẹ Cố đang dạy dỗ Cố Hạo Trạch, Tuấn Lãng vội kéo cô ra một góc, áy náy xin lỗi..

“Anh xin lỗi, vừa rồi em có đau không, để anh thổi thổi cho em..”

Cố Thuần Nhã đẩy anh ra, nhưng với sức lực yếu ớt của cô thì không làm anh xi nhê chút nào, đành vùi mặt vào ngực anh làm nũng..

“Đau...!đau chết đi được...”

Tuấn Lãng xoa chỗ vừa bị anh cốc xuống, lại thấy không đủ mà cúi xuống hôn lên tóc cô.

Cố Thuần Nhã thoả mãn trong lồng ngực anh, thấy anh đang cúi xuống, cô cũng vứt bỏ ngại ngùng nhón chân hôn lên môi anh.

Môi lưỡi hai người lại có dịp dây dưa cùng nhau, quấn quýt không rời.

Tuấn Lãng dịu dàng ôm lấy eo cô, bàn tay không yên phận nhẹ nhàng xoa xoa phần thịt bị lộ ra ngoài.

Hôm nay cô mặc áo croptop phối hợp với quần jeans, phần da thịt ở vùng bụng bị lộ ra khá nhiều, Tuấn Lãng ban đầu nhìn thấy thì không thoải mái, nhưng giờ anh lại có suy nghĩ khác.

Cô mặc như vậy thật tiện cho tay anh chiếm tiện nghi.

Hai người hôn nhau quên trời đất, đến khi Sở Dung phát hiện con gái mất tích mới lớn tiếng gọi..

“Tiểu Nhã, con đâu rồi, chúng ta đi về thôi..”

Cố Thuần Nhã giật mình đẩy người đang ôm chặt mình ra, mặc kệ anh phản kháng, cô nhanh chân chạy ra ngoài.

Vừa vặn Sở Dung đi tới nơi, nhìn thấy Cố Thuần Nhã hớt hải chạy ra, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mặt lại đỏ bừng.

Bà nghi hoặc hỏi.

“Con làm sao thế?”

Cố Thuần Nhã lắp bắp trả lời..

“Con có sao đâu...!con...!con vừa làm rớt điện thoại, nên con đi tìm thôi..”

Sở Dung hoàn toàn tin tưởng con gái, bà chỉ gật đầu coi như đã biết rồi bảo cô trở về..

Cố Thuần Nhã âm thầm thở phào một hơi, vừa rồi nguy hiểm quá, suýt nữa tim cô rớt ra ngoài rồi..

Tuấn Lãng thấy cứ như vậy thì không ổn, anh phải nhanh chóng tới thưa chuyện với bố mẹ vợ thôi.

Sau khi trở thành bạn gái của Tuấn Lãng, Cố Thuần Nhã trở thành khách quen ở Tu Kiệt, hiện tại cô có thể tự do bước vào phòng làm việc của anh mà không ai dám cản.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi học xong cô không về nhà mà đến thẳng Tu Kiệt gặp anh.

Thang máy dừng tại tầng 18, cô vừa bước ra đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây.

Chỉ một tách cà phê thôi mà các cô thư ký cũng đùn đẩy nhau không ai dám gõ cửa bước vào.

Cuối cùng họ chọn ra một cô thư ký trẻ tuổi nhất để giao trọng trách quan trọng này.

Cô thư ký cầm tách cà phê mếu máo..

“Các chị phải cứu em chứ, em còn trẻ như vậy, nhỡ em một đi không trở lại thì sao..”

“Cố lên, em làm được mà..”.