Sau khi hai người bình tĩnh lại, Âu Dương Tấn cùng vợ cũng trở về.

Nhìn đống đổ nát trong nhà, Tô Phương Hà cau mày nhìn con trai.

“Tuấn Lãng, con lại chọc giận gì em gái con thế hả.

Con lớn rồi mà không nhường em một chút được sao..”

Tuấn Lãng đen mặt buông đôi tay đang ôm trán ra, lập tức một vệt máu chảy xuống.

“Mẹ nhìn xem ai mới bị bắt nạt đây này.

Con bị oan mà..”

Tô Phương Hà nhìn thấy cũng giật mình, bà quay đi lấy hộp cứu thương tới, nhưng vẫn buông ra một câu.

“Con không chọc giận em con thì làm sao nó lại như thế..”

Tuấn Lãng bất lực nhìn bà mẹ bênh con gái một mực này, quay sang tố cáo với bố..

“Bố, bố nói một câu công bằng đi..”.

Truyện Mỹ Thực

Âu Dương Tấn nhàn nhã uống trà, không quan tâm thế sự ngoài kia, chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu còn tàn nhẫn hơn mẹ anh.

“Con biết đó, trong nhà này bố làm gì có tiếng nói trước mặt mẹ con..”

Sơ Hạ đang cúi đầu hối lỗi bên này cũng phì cười vì câu nói của bố mình.

Tuấn Lãng không tin vào mắt mình.

“Âu Dương Sơ Hạ, em còn cười, em có lương tâm không thế hả..”

Sơ Hạ biết mình sai, cô lè lưỡi ôm tay Âu Dương Tấn, trốn sau lưng ông.

Nhưng cô vẫn còn tình người, nhẹ giọng xin lỗi.

“Xin lỗi anh trai, ai bảo trước đó anh lăng nhăng như vậy mới làm em hiểu lầm.

Lần sau em sẽ không đập đồ trong nhà nữa..”

Tô Phương Hà xử lý vết thương cho con trai xong mới đập vào đầu anh một cái hỏi tội.

“Nói đi, con lại làm ra chuyện gì.

Âu Dương đại thiếu gia nổi tiếng là bad boy của thành phố A, con có nhớ mình đã có vị hôn thê không hả.

Con nói xem mặt mũi của bố mẹ giấu đi đâu, rồi lấy cái gì nói chuyện với cô chú Cố..”

Tuấn Lãng ấm ức, anh biết anh sai rồi, anh cũng đang sửa sai mà.

Vậy mà còn bị cả nhà mắng hội đồng nữa.

“Mẹ đừng đánh nữa, con biết sai rồi mà.

Hiện tại con chỉ yêu mình Tiểu Nhã thôi, sẽ không còn người bạn gái nào đâu..”

Tô Phương Hà đang đánh cũng phải ngừng tay, vẻ mặt mừng rõ hẳn..

“Con trai, nay con thông não rồi hả.

Mau nói, yêu đương với con bé thế nào rồi..”

Tuấn Lãng hắng giọng lấy lại quyền làm chủ.

“Con mới được bổ nhiệm làm bạn trai hai hôm nay.

Nhưng có điều dì Sở quản hơi nghiêm, nên cô ấy chưa dám công khai..”

Tô Phương Hà gật gù tỏ ý đã hiểu, quả thật ngày trước Sở Dung vì mang thai Cố Thuần Nhã ngoài ý muốn nên phải bỏ dở việc học.

Nên bà ấy không muốn con gái đi vào vết xe đổ của mình cũng dễ hiểu.

Nhưng nếu vậy thì con trai bà thiệt thòi quá..

“Được rồi, con cứ việc yêu con bé cho tốt vào.

Còn vấn đề về phụ huynh cứ để đó mẹ lo.

Đừng làm người ta to bụng là được.

Lúc đấy dì Sở vác đao đến lấy mạng con mẹ cũng không dám bênh đâu..”

Tuấn Lãng bị mẹ nói mà đỏ mặt ngại ngùng..

“Mẹ, con với cô ấy mới xác định quan hệ được hai ngày.

Mẹ lo hơi xa rồi đó..”

Tối đó, Tuấn Lãng chụp một bức ảnh mình bị trọng thương gửi cho Cố Thuần Nhã, muốn cô an ủi mình..

“Em nhìn bạn thân em này, anh bị trọng thương rồi, em mau dỗ anh đi..”

Có điều Cố Thuần Nhã không quan tâm vế sau ra sao, cô chỉ tập trung về vế trước..

“Anh nói cái gì?”

Nghe cô hơi cao giọng, Tuấn Lãng đang mừng thầm vì cuối cùng cũng có người quan tâm mình, nhưng câu nói phía sau lập tức khiến anh bị vả mặt..

“Anh làm gì Hạ Hạ mà cô ấy lại đánh anh..”

Tuấn Lãng đen mặt..

“Em nhìn kĩ lại đi, anh là người bị thương.

Em không thương em lại còn mắng anh..”

Anh bày ra vẻ mặt bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói làm Cố Thuần Nhã phì cười, đành phải an ủi anh trước..

“Được rồi được rồi, thương thương nè, để em thổi thổi cho anh..”

Tuấn Lãng nghe vậy mới cong cái đuôi cún của mình lên, ngoan ngoãn để cô an ủi...