Miêu: beta-ed

Tiệc cưới lần này của Quý Hòa ở nông thôn đã được coi là rất tốt, nhà người bình thường đều là thịt ít rau nhiều, tiệc nhà hắn thì chay thịt mỗi thứ một nửa.

Đầu tiên là hai món chay, một đĩa lạc rang, một đĩa củ cải sợi xào. Sau đó là bốn món thịt bốn món rau, thịt kho tàu, cá khối chưng, gà rừng chưng, thịt thỏ hoang chưng, thịt xào khoai tây thái lát, thịt xào măng sợi, thịt chưng đậu hũ, hành tây xào trứng gà. Mà ngay cả thức ăn chay đều đặt trên thịt. Món chính tất cả đều là bánh bao lớn, chỉ bỏ thêm ít bột ngô, so với bột mì *** còn thơm hơn, một cái to gần bằng cái bát, phụ nữ ăn một cái là no, đàn ông ăn đồ ăn rồi thêm hai cái bánh bao là no căng, cuối cùng còn có canh thịt dưa chua. Đương nhiên rượu cũng không có thể thiếu, không chỉ trên bàn đàn ông có rượu, ngay cả bàn phụ nữ trẻ em cũng có, bày không phải rượu vớ vẩn nông dân hay uống, mà là rượu chuyên lấy đi tặng lễ.

(Củ cải sợi xào

Đồ ăn vừa bê lên, ngay cả trưởng thôn cùng ông hai Quý đều thầm giật mình, lại liên tục gật đầu, nói thẳng Quý Hòa sống thật tốt. Lại hơi nói hắn phá của, thành hôn thôi cũng đâu cần tiêu pha như vậy, thấy hắn cũng khen rồi lại quở trách bảo hắn ngày sau phải biết tiết kiệm mà sống qua ngày. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa người gặp việc vui *** thần thỏa mái, bọn họ nói cái gì cũng gật đầu tuốt, có phải muốn tốt cho hắn hay không hắn còn nghe hiểu được.

Thân thể Quý Hòa trước đây không tốt, đây là chuyện người trong thôn cũng biết, chẳng sợ hắn hiện giờ trông rất có *** thần, mọi người cũng không dám chuốc hắn say quá, cho nên Quý Hòa làm tân lang thật là nhẹ nhàng.

Chờ ăn uống cũng hòm hòm, ngoại trừ người lớn tuổi thì người ở lại đều giúp đỡ thu thập, phụ nữ giúp quét tước tẩy rửa, đàn ông giúp thu dọn đồ đạc.

Người bình thường đi lại không thân lắm thì không ở lại mấy, nói cùng Quý Hòa mấy câu, giúp đỡ mang đi vài thứ, sau đó trở về thôn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lâm Vĩnh Tân nói: “Quý Hòa à, cậu cũng đã thành hôn rồi, về sau chịu khó sống qua ngày. Có chuyện gì thì tìm tôi, có thể giúp thì tôi nhất định giúp.”

Vợ trưởng thôn Trương Ngọc Nga cũng cười nói: “Rốt cuộc vẫn là người trong thôn đông đúc hơn, nơi này cách thôn cũng không xa, thỉnh thoảng vào thôn đi lại cũng tiện. Tốt nhất về sau bàn chuyện về trong thôn mà ở, cũng làm cho bác cả cậu yên tâm, hai người cũng tiện quan tâm tới bọn họ nữa.”

Trương Ngọc Nga lần này tới chỉ để xem nhà cửa Quý Hòa sống thế nào, bà phát hiện tuy rằng căn nhà cũ nát, nhưng bên trong bày gia cụ mới cũng lộ ra hương vị thịnh vượng, hơn nữa Quý Hòa thành thân thuê kiệu hoa, tiệc cưới còn làm ngon như vậy, thì biết trong tay Quý Hòa có chút bạc, còn nghĩ hắn có thể từ trong tay Vương chủ bạc muốn tới Trương Tiểu Dư, bà liền bày vẻ mặt tươi cười với hắn. Trong lòng nghĩ từ chỗ nhà mình hoà hảo với Quý Hòa trước, chậm rãi rồi hoá giải mâu thuẫn của hắn cùng Quý Tuấn sau.

Quý Hòa cười nói: “Thím Lâm nói phải, chờ bạc trong tay cháu dư dả một chút, đến lúc đó mới tính.”

Trương Ngọc Nga cười gật gật đầu, nghĩ người này nếu là đã thay đổi, thật sự là cảm thấy đối phương tùy tiện nói một hai câu cũng dễ nghe, bà cảm thấy Quý Hòa hiện tại trông càng ngày càng thuận mắt.

Lâm Vĩnh Tân chỉ sợ Trương Ngọc Nga nhắc tới Quý Tuấn ngay lúc này, cho nên vội vã kéo Trương Ngọc Nga đi về.

Chờ ra cửa, Trương Ngọc Nga liếc ông một cái nói: “Ông còn sợ tôi nhắc tới A Tuấn sao? Tôi đâu có không hiểu chuyện như vậy.”

Lâm Vĩnh Tân cười nói: “Tôi cũng chỉ lo thế thôi mà? Thằng nhỏ Quý Hòa này đừng nhìn hiện tại cười cười đầy mặt, không dễ bắt nạt đâu. Hiện giờ cả tôi cũng nhìn không thấu nó, chúng ta vẫn nên ít chọc vào nó thì hơn. Bà bảo Quý Tuấn cũng đừng khó xử nó nữa, cho dù không làm được bạn bè cũng đừng thành kẻ thù. Cái đứa Trương Lệ Nương kia, bảo nó cách xa một chút, ngoại trừ diện mạo thì chả được cái nết gì, về sau tùy tiện tìm đứa khác còn tốt hơn trăm lần.”

“Hừ Tôi đã sớm nói qua, A Tuấn cũng có tâm tư gì với nó đâu, chỉ là cái đứa Trương Lệ Nương kia không biết xấu hổ, nhìn A Tuấn có tiền đồ thì cứ quấn riết lấy. A Tuấn chỉ là ngay thẳng qua nên mới bị nó lợi dụng một lần. Ăn mệt một lần rồi, chúng ta lại đều quở trách nó, về sau nó sẽ không tái phạm đâu.” Trương Ngọc Nga cực kỳ chướng mắt Trương Lệ Nương, cũng không muốn cùng Trương gia làm thân thích gì cả.

Ông hai Quý lần này một người tới, không mang người trong nhà đến, nhưng ở một hồi thì ông thấy Quý Hòa không giống trước kia nữa, không quản là hắn đột nhiên thông suốt hay trước kia là giả bộ cũng được, tóm lại hiện tại Quý Hòa nhìn có tiền đồ hơn ngày trước gấp trăm lần. Ông định sau khi về nhà thì nói với người thân, về sau mà gặp được Quý Hòa thì chào hỏi một tiếng, qua lại để ý hắn một chút, nói không chừng liền liền kết được một cái thiện duyên.

Cụ Điền cũng nghĩ thế, Điền gia mặc dù là gia tộc lớn nhất thôn Thanh Sơn, nhưng cũng cần ở chung tốt đẹp với các hộ khác. Cụ Điền người đã già, cũng thấy qua nhiều chuyện, cảm thấy Quý Hòa lúc này mới ngắn ngủn một đoạn thời gian đã sống sung túc như vậy, khẳng định có bản lĩnh của hắn, người như vậy quen thân cũng không hỏng chỗ nào.

Những người khác cũng không khác mấy, tóm lại lần này Quý Hòa nhờ chuyện thành hôn xem như gặt hái được trái tim khách tới, bày bàn tiệc ngon như vậy, ngoại trừ để đám thành hôn thêm xôm tụ thì lại hoàn thành thêm một chuyện.

“Quý Hòa à, mọi thứ đã thu dọn xong xuôi rồi, mẹ về đây, con với Tiểu Dư ở nhà nhé.”

Thím Điền rửa rồi lau tay, cười tủm tỉm nói với Quý Hòa, Quý Hòa hiện tại coi như là song tế của bà, bà ngoại trừ cảm thấy hơi gầy chút thì càng trông càng vừa lòng.

Quý Hòa cười nói: “Cảm ơn mẹ nuôi.”

Thím Điền cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cái gì, con đối tốt với Tiểu Dư hơn là được.”

Trương thị cười nói: “Cái này còn cần chị nói sao, A Hòa đối tốt với Tiểu Dư bao nhiêu người trong thôn đều thấy được. Tiểu Dư có thể nói là một song nhi có phúc nhất đấy, có mấy cô gái cũng chả có phúc bằng nó đâu. Tương lai Lam Nhi nhà tôi mà gả được cho một ông chồng tốt như vậy thì tôi đã thấy đủ.”

Quý Lam đang từ trong phòng đi ra, gọi một tiếng mẹ, nói với Quý Hòa: “Anh Hòa Tử, đừng mới khen đã bay lên trời đó nha Mọi người đều đang ở to mắt nhìn anh đó, về sau anh mà dám đối xử tồi tệ với Tiểu Dư thì tui sẽ tới tìm anh tính sổ đầu tiên Tui sẽ thay em trai của Tiểu Dư trông coi anh Không cho anh bắt nạt anh ấy đâu”

Quý Hòa nói: “Vậy em cứ chậm rãi mà đợi coi.”

Quý Lam hừ một tiếng, xoay người hô vào trong phòng: “Mộc Mộc Mau ra đây đi Cậu đừng có ở mãi với phu lang mới nhà người ta, có người ghét bỏ đây này Đừng để người ta lôi cậu ra”

“Đứa nhỏ này Một chút cũng không biết xấu hổ là gì” Trương thị cười vỗ Quý Lam một cái, lại có chút lo lắng, nghĩ đứa song nhi này nhà mình quá lợi hại, tương lai dạng đàn ông nào mới dám lấy nó đây, thật là làm bà buồn muốn chết.

“Ra đây”

Trong phòng truyền ta tiếng đáp lời, một người hoang mang rối loạn đi ra, người này lớn lên cao lớn, không biết còn tưởng rằng là một cậu trai, nhưng kỳ thật đó là một song nhi. Y chính là song nhi Trương Tiểu Dư mời đến, họ Mộc, tên cũng là Mộc, gọi là Mộc Mộc, người cũng mộc mạc.

Mộc Mộc chạy đến đứng bên người Quý Lam, nhìn Quý Hòa một cái, y còn thật tưởng là mình ở trong lâu quá nên bị Quý Hòa ghét bỏ. Kết quả nhìn thấy Quý Hòa cười tủm tỉm không tức giận gì, có chút kỳ quái mà nhìn Quý Lam, ý là Quý Hòa có tức giận gì đâu. Bộ dáng này của y khiến mọi người đều thấy vui. Mộc Mộc càng đầu óc lơ mơ, cuối cùng cũng gãi đầu cười.

Điền Tiến Đa nói: “Quý Lam nói đúng, chúng ta vẫn là đi thôi, đừng để cho tân lang ghét bỏ chúng ta lãng phí thời gian quý giá của hắn.”

Quý Hòa liếc cậu ta một cái, cái gì cũng chưa nói, hắn đúng là hơi muốn một mình ở chung cùng Trương Tiểu Dư.

Quý Đại Phát chờ người vừa thấy cảnh này, ai cũng sôi nổi mỉm cười, từng người cầm đồ mình cần đi về.

Chờ mọi người đi hết, Quý Hòa lập tức đóng cổng tuỳ tay cài then lại, xoay người chạy về phòng.

Trương Tiểu Dư ngồi trên giường trong phòng, bởi vì là song nhi, trên đầu cậu không che khăn voan, nghe được tiếng cửa phòng mở liền ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Hòa đã đến trước mặt, chỉ biết là hắn đã chạy tới, mặt đỏ lên, lại không cúi đầu, lẳng lặng cùng Quý Hòa nhìn nhau, nghĩ cuối cùng cũng thành hôn, về sau liền cùng người kia sống cả đời với nhau, thật tốt.

“Em có đói bụng không?” Quý Hòa há miệng liền phun ra câu này, sờ sờ mũi, nghĩ cái đó và mấy lời ngon tiếng ngọt mình định nói không khớp mà, nhưng cũng coi là lời quan tâm.

Trương Tiểu Dư cười nói: “Không đói bụng, Quý Lam lấy đồ ăn cho em, anh có đói bụng không? Không uống nhiều rượu chứ? Có mệt hay không? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, em đi rót nước cho anh, anh rửa mặt mũi đi đã.”

Trương Tiểu Dư đứng lên muốn đỡ Quý Hòa ngồi xuống, bị Quý Hòa ôm cổ, cậu trừng lớn mắt, tay chậm rãi cũng đặt sau lưng Quý Hòa, dựa cằm lên vai Quý Hòa, cảm thấy trái tim thật an tâm.

Quý Hòa nhắm mắt lại thỏa mãn nói: “Rốt cục đã thành hôn rồi, anh cũng là người có phu lang, thật tốt quá.”

Trương Tiểu Dư ừ một tiếng, chỉ cười ngọt ngào.

Hai người ôm hồi lâu, Quý Hòa mới buông Trương Tiểu Dư ra, lôi kéo cậu ngồi lên trên giường, nói: “Về sau chúng ta sẽ sống thật tốt, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất. Không cần ở căn nhà rách nát này nữa.”

Trương Tiểu Dư nói: “Căn nhà này rất tốt, có anh, nơi này chính là nhà.”

Quý Hòa nắm tay Trương Tiểu Dư, trong lòng rất cảm động, nghĩ Trương Tiểu Dư mặc dù là một song nhi cổ đại, nhưng thật sự quá hiền lành dịu dàng, mình thật hết mức hài lòng. Không biết đời trước làm được chuyện gì tốt mới để cho hắn sống thêm được một đời lại lấy được một phu lang tốt đến vậy.

Hai người ngọt ngào cho đủ, sắc trời còn sớm, cũng không tiện ban ngày ban mặt đã động phòng, liền đứng dậy làm việc.

Trương Tiểu Dư đi thả hai con cún bị nhốt ở vườn ngày trước để hoa mẫu đơn, hai tên này bị nhốt thật lâu không ai để ý tới, một đứa thì bấu lấy chân cậu không chịu xuống, một đứa thì vây quanh cậu, miệng ư ử kêu, cái đuôi nhỏ lắc đến là hăng hái, giống như đang kể khổ. Trái tim Trương Tiểu Dư mềm nhũn, mỗi tay ôm một đứa mang vào nhà.

“Cua (Bàng Giải, Tôm (Hà Mễ, hai đứa hôm nay thật nghe lời, cho chúng mày uống canh thịt nha.”

“Tôm, cái lưỡi của mày ngoan ngoãn chút đi, nếu không hôm nay cho mày uống cháo hoa đó”

Quý Hòa nhìn đến con cún có hai đốm trắng trên mắt kia đứng lên cánh tay của Trương Tiểu Dư thè lưỡi muốn liếm miệng cậu, khiển trách nó, chỗ đó là của hắn, ai cũng không cho chạm vào

Con cún bị gọi là Tôm cứ như hiểu được, lập tức thành thật, ẳng ẳng hai tiếng về phía Quý Hòa, bộ dáng ngoan ngoãn khỏi chê.

Trương Tiểu Dư cười híp cả mắt lại, thả hai con cún xuống, để chúng nó uống canh thịt Quý Hòa chuẩn bị, cậu thì đứng một bên nhìn.

Phòng bếp thu dọn rất sạch sẽ chỉnh tề, không có gì để dọn dẹp thêm nữa, hai người không có việc gì làm liền chơi đùa với hai con cún.

Trương Tiểu Dư bắt đầu còn cười rất nhẹ nhàng, sau lại thấy mặt trời càng ngày càng ngả về phía Tây, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng cứng ngắc, cúi đầu không dám nhìn Quý Hòa. Cậu là đang thẹn thùng.

Quý Hòa muốn đi nấu cơm, Trương Tiểu Dư ngăn hắn lại, chạy vào phòng bếp. Quý Hòa không tranh với cậu, hắn dí dí hai cái đầu cún nhỏ nói: “Hai đứa tối nay ngoan ngoãn một chút, hôm nay hính là đêm động phòng hoa chúc của cậu chủ chúng mày, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, dám cướp vàng của tao, tao sẽ nuôi chúng mày lớn đi săn hổ”

Cơm nước xong, Trương Tiểu Dư vừa định thu dọn, bị Quý Hòa giữ chặt lấy, dùng một chút lực liền ôm cậu lên.

Trương Tiểu Dư mở to hai mắt, tay cũng quên ôm cổ Quý Hòa, cứ nắm tay đặt trước ngực, trông y như chú thỏ nhỏ bị bắt lấy.

Quý Hòa hôn lên miệng cậu một cái nói: “Chớp mắt nào, còn không chớp mắt sẽ đỏ lên đó, thành con thỏ nhỏ.”

Trương Tiểu Dư lúc này mới chớp mắt, mắt không hồng nữa mà thành mặt hồng.

Quý Hòa đem Trương Tiểu Dư thả lên giường, đốt lên đôi nến đỏ trên bàn bên cạnh. Đêm tân hôn phải đốt nến đỏ, không thể dập tắt, ai dập tắt trước chính là người đó chết trước, có vợ chồng ân ái sẽ không ngủ, chờ một ngọn tắt thì thổi luôn ngọn kia đi, ý nghĩa hai người sống chết có nhau.

Trương Tiểu Dư khẩn trương mà nằm trên giường, chờ Quý Hòa xoay người, lập tức nhắm mắt. Sau đó cậu cảm giác thấy có thứ gì đó mềm mềm rơi lên mắt cậu, cậu lập tức mở mắt, phát hiện mặt Quý Hòa đang ngay sát mặt mình, không đợi cậu nhắm mắt, lại hôn lên trán cậu. Sau đó là chóp mũi, má trái má phải, cuối cùng rơi xuống trên môi. Trương Tiểu Dư bị hôn đến choáng váng, dễ dàng đã bị Quý Hòa tấn công, cảm thấy trong miệng có thứ gì đó trườn vào, lập tức không dám thở, nghẹn đến hồng cả mặt.

“Tiểu Dư ngốc, thở đi.”

Quý Hòa dở khóc dở cười, hắn cũng là lần đầu tiên, nhưng may mà chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, không đến mức cái gì cũng không biết, nếu không thì thật sự sẽ thành một hồi tai nạn mất.

Trương Tiểu Dư mở to đôi mắt long lanh ánh nước nhìn hắn, còn có biểu tình hơi ngơ ngác, Quý Hòa không đợi cậu hồi hồn đã lại cúi xuống hôn.

Trương Tiểu Dư cảm thấy mình như sắp hòa tan, cái loại cảm giác vừa đau khổ lại như sung sướng này, muốn đẩy ra lại luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể gắt gao vịn chặt lấy Quý Hòa, cảm thấy chỉ có chặt chẽ giữ lấy Quý Hòa mới an tâm được.

Quý Hòa chậm rãi dẫn đường cho Trương Tiểu Dư, hai người rốt cục có thể ngọt ngào có nhau.

Quý Hòa ngay lúc Trương Tiểu Dư choáng váng đầu óc thì lặng lẽ cởi quần áo của hai người, sợ Trương Tiểu Dư lạnh, kéo chăn trùm lên người.

Dưới chăn truyền đến một tiếng hô nhỏ, sau đó chính là tiếng thở dốc nhẹ nhàng, chăn đỏ thẫm tựa như biển hoa mẫu đơn đỏ cuộn sóng không ngừng.