Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 44: Chưa Từng Nghe Nói Có Gia Tộc Nào Sinh Sáu

Hôm nay, hiếm khi nhà hàng Michelin năm sao bận tối mặt tối mũi.

Không chỉ bởi vì có nhiêu khách đến ăn, mà còn vì có nhiều khách quy đến, số lượng phòng VIP không nhiều thoáng cái đã bị chiếm hết hai phòng.

“Nhanh tay nhanh chân lên một chút, nhớ cho rõ tuyệt đối không được đắc tội với khách hàng, nhất là những người trong phòng một và hai kia”

“Quản lý Dương, vị khách nam ở phòng số hai kia chúng tôi đều biết anh ta là ai, nhưng còn cô Thời ở phòng số một kia, rốt cuộc là có lai lịch như thể nào vậy? Còn đỉnh hơn sao?”

Quản lý Dương đang thúc giục nhắc nhở các nhân viên phục vụ, kết quả đột nhiên bị một thăng nhóc cắt ngang, anh ta đẩy gọng kính dày, giọng điệu sắc bén.

“Chuyện riêng tư của khách hàng là thứ mà các cậu có thể tùy tiện hỏi thăm sao?”

“Tôi chỉ muốn biết thôi mà, lỡ như không cẩn thận đắc tội, thì cũng phải biết đối phương là ai”

Thiếu chút nữa quản lý Dương đã muốn vỗ một chưởng lên đầu cho thằng nhóc này bất tỉnh: “Bất kể đối phương có thân phận như thế nào thì đều không phải là người mà cậu có thể đắc tội.

Còn không mau mang đồ ăn qua cho họ dùng thử?

Thằng nhóc Lý Duệ Ca cười hì hì đáp lại, ngoan ngoãn nghe lời quản lý Dương mang đồ ăn lên.

Ôm sự tò mò trong lòng đi vào phòng số một, vốn cho rằng là nhân vật lớn của nhà nào, nhưng không ngờ lại đối mặt với sáu đứa bé trai có tướng mạo như sao chép.

Trong đó có một bé trai, gấp gáp nhìn chăm chằm vào đĩa trong tay anh ta, hai mắt đều tỏa sáng, khóe miệng không kiềm được chảy nước bọt ra, phấn khích nắm chặt cái nĩa trong tay.

Ngồi ở bên cạnh đứa bé là một cô gái trẻ tuổi, thành thạo cầm khăn tay lau miệng cho cậu bé.

“Bé Sáu con kiềm chế một chút, đợi một lát còn có thêm những món khác nữa, đừng nóng vội”

Lý Duệ Ca nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, làn da vô cùng mịn màng, đôi mắt xinh đẹp như ngôi sao, khí chất trong sáng như một học sinh cấp ba.

Một người phụ nữ khác mặc tây trang kiểu nữ ngồi ở bên cạnh, khí thế mạnh mẽ và cao quý.

Chỉ nghe thấy cô ta ha ha cười một cái.

“Bé Sáu đúng là đáng yêu, con gọi dì một câu chị Nguyệt đi, lát nữa dì dẫn con đi mua kem ăn”

Bé Sáu Thời Ngô đảo đảo tròng mắt: “Mẹ ơi, dì Nguyệt lại muốn bắt cóc con”

“Là chị chứ không phải dì, so ra thì chị còn muốn trẻ hơn mẹ của em đó”

Bầu không khí trong phòng rất vui vẻ.

Trong lòng của Lý Duệ Ca hơi kinh ngạc, có rất ít trường hợp thai sinh sáu, nếu như có nhà ai có thai sinh sáu, chắc chắn đã sớm được lên tin tức, sao anh ta lại chưa từng nghe nói nhỉ?

Hơn nữa tướng mạo của sáu đứa trẻ này, đều khiến người ta cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhưng lại tạm thời không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

Vài nhân viên phục vụ ở phía sau lần lượt tiến lên, dưới sự ra hiệu của quản lý Dương.

Bọn họ đặt đĩa xuống theo thứ tự, mở lông thủy tinh ra, phơi bày từng món ăn.

“Đây là món khai vị, chân giò đút lửa sốt tương gan ngỗng, phối với rượu vang trắng là thích hợp nhất, bên kia bàn là món ăn trước, trứng cá muối tôm hùm”

“Trong quý này, nhà hàng của chúng tôi cho ra mắt tất cả hai mươi món ăn, toàn bộ đều ở đây, mời các vị nếm thử xem hương vị như thể nào?”

Sau khi quản lý Dương giới thiệu xong các món ăn một lần, tiếp đó người phụ nữ nhìn khí thế rất mạnh mẽ kia bắt đầu ăn thử toàn bộ đồ ăn trước.

“Ừm, không tệ, tôi thích món khai vị này, món chính cũng không tệ, ừm, đều ngon lắm”

Quản lý Dương bày tỏ sự cảm ơn với Mẫn Tuyết Nguyệt.

Thời Ngọc Diệp và các cục cưng cũng đã nếm được mấy món ăn.

Kẻ tham ăn Bé Sáu giống như chú gấu nhỏ rơi vào trong bình mật, ăn đến quên cả trời đất, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh ưm ưm vui vẻ, xem ra cậu rất tán thưởng mấy món ăn này.

Ngược lại, tướng ăn của mấy cục cưng khác rất nhã nhặn, nhai kỹ từng miếng từng miếng nhỏ, như một quý ông tao nhã, vừa nhìn đã biết bọn họ từng được dạy nghỉ lễ trên bàn ăn, rất có khí chất của quý tộc.

“Cô Thời, xin hỏi cô có cao kiến gì không?”

Quản lý Dương bắt đầu lễ phép hỏi thăm.

Thời Ngọc Diệp nhấp một ngụm rượu vang trắng, rồi mới chậm rãi ung dung nói: “Tôi cảm thấy hương vị của mấy món ăn này lệch nhạt, phối hợp lại với nhau không tạo được cảm giác nhất quán, nguyên liệu nấu ăn phối hợp đúng quy củ, không có gì đặc sắc, thiếu đi sự mới lạ”

“Vâng vâng, tôi sẽ chuyển lại những lời này cho đầu bếp sau.

Quản lý Dương vẫn rất khiêm tốn như cũ.

Ngay sau đó, một bé trai ngồi ở chỗ khác cũng mở miệng xa xăm, không lưu tình chút nào.

“Thực đơn phải phối hợp theo mùa, các món ăn kết hợp cũng phải đa dạng, đồng thời cần lưu ý đến khẩu vị tầng tầng lớp lớp.

Nếu các người dám đưa ra thực đơn này thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến đánh giá cấp năm sao vẻ vang của các người đó”

“Vâng thưa cậu Thời Đằng Kỳ, tôi sẽ nhớ kỹ”

Trong đám nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, trong lòng của Lý Duệ Ca cảm thấy rất bất ngờ.

Những món ăn được mang lên hôm nay, toàn bộ đều là do đầu bếp cao cấp Nguyên Thanh Lam mới đến của nhà hàng họ chế biến ra.

Nguyên Thanh Lam du học ở nước Pháp trở về, vô cùng vinh dự nhận được sự đánh giá xét duyệt của những đầu bếp cao cấp, rất nhiều người muốn ăn thức ăn do anh ta nấu cũng không có chỗ xếp hàng, hơn nữa ở trong nước tài nấu nướng của anh ta gần như không có đối thủ.

Được đầu bếp hạng nhất chế biến, sao đến nơi này lại trở thành không đúng quy đúng củ, không có gì đặc sắc, làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của nhà hàng năm sao?

Anh ta học nấu nướng nhiều năm như vậy cũng không chế biến được ưu tú như thế, những khách hàng không có hiểu biết chỉ vừa ăn vừa phê bình, chỉ sợ là đến ra vẻ rồi.

Quản lý Dương cũng không có thấy khó vì bị phê bình liên tục hai lần, mà chỉ lấy sổ ra viết lại từng lời đánh giá, ngay sau đó lại gọi Lý Duệ Ca: “Cậu đi mời bếp trưởng đến đây”

Trong lòng của anh ta còn đang bênh vực kẻ yếu thay Nguyên Thanh Lam, muốn mở miệng giúp đỡ giải thích cái gì đó, thì bị ánh mắt của quản lý Dương cảnh cáo.

Lý Duệ Ca bĩu môi, chỉ có thể đi ra khỏi phòng.

Lúc này, vừa đúng lúc bếp trưởng Nguyên Thanh Lam nhìn thời gian, đang chuẩn bị đi qua phòng số hai, muốn nghe xem tổng giám đốc Phong Thần Nam của tập đoàn Phong thị có đánh giá gì về thức ăn anh ta làm.

Lý Duệ Ca vừa mới đi ra khỏi phòng, lập tức gọi anh ta đang đi trên hành lang.

“Bếp trưởng Nguyên, quản lý Dương gọi anh sang phòng số một”

Nguyên Thanh Lam nhíu mày lại.

“Khách ở trong đó là người của gia tộc nào?”

“Tôi cũng không biết thân phận của đối phương, cũng chưa từng nghe nói đến thành phố của chúng ta có gia tộc lớn nào họ Thời”

Nghe Lý Duệ Ca nói như vậy, tất nhiên Nguyên Thanh Lam cũng không bận tâm đến họ.

“Đợi một lát đi, tôi muốn đến gặp anh Phong ở phòng số hai trước đã”

“Nhưng quản lý Dương bảo tôi gọi anh đến đó, hơn nữa vừa rồi khách hàng còn phê bình món anh chế biến, nói rất là khó nghe”

Lý Duệ Ca nói cho Nguyên Nhiên nghe những lời đánh giá mới nghe được ở trong đó.

Vốn dĩ Nguyên Thanh Lam không muốn để ý đến những vị khách kia, lần này bị chê bai đến không còn gì, trong lòng sinh ra phản cảm, trái lại muốn nhìn xem người đánh giá là người như thế nào một chút, rốt cuộc hủ tục đến mức nào.

“Quản lý Dương, tôi đã mời bếp trưởng đến tồi: Lý Duệ Ca dẫn theo Nguyên Thanh Lam cùng đi vào trong phòng.

Hai người phụ nữ và sáu đứa bé trai đồng thời nhìn về phía bọn họ.

Vẻ mặt của Nguyên Thanh Lam bình thản, giọng điệu lạnh nhạt.

“Xin chào cô Thời, nghe nói cô có bất mãn đối với thực đơn món ăn do tôi thiết kế?”

Thời Ngọc Diệp ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi có thái độ kiêu ngạo này một chút, rồi dời ánh mắt lên trên người Bé Bốn Thời Đằng Kỳ.

“Bé Bốn, con nói cho anh ta nghe một chút đi”

Thời Đằng Kỳ nghe vậy, buông dụng cụ dùng để ăn trong tay xuống, chậm rãi nói một lần đánh giá của mình về mỗi món ăn và đề xuất cải thiện.

Nghe thấy những lời này, các nhân viên phục vụ khác âm thầm líu lưỡi.

Thoạt nhìn đứa trẻ này cũng chỉ khoảng bốn năm tuổi, nhưng không ngờ ăn một hai miếng thôi lại có thể nếm ra được nhiều lời đánh giá như vậy.

Đứa trẻ nhà người bình thường, đừng nói đến chuyện không biết đầy đủ thành phần của món ăn, khi bắt đầu ăn cũng sẽ chỉ ưm ưm kêu lên: “Ngon quá ngon quá.

Đứa nhỏ này, e rằng vị giác đã bị hack rồi, không chỉ nếm ra được thứ tự sử dụng nguyên liệu để chế biến món ăn mà còn biết chỉ điểm cho người ta cải tiến như thế nào nữa.

.