Phòng làm việc của Trịnh Nhạc Huân.

Khi nghe xong lý do không thể tham gia của Thời Ngọc Diệp, Trịnh Nhạc Huân không lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại.

“Gô nói phải đi làm giám khảo của cuộc thi thiết kế vàng, vậy cô có bằng chứng như thư mời giám khảo không?”

Thời Ngọc Diệp lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nhận được thư mời.”

“Vậy cứ như thế này trước đi, đợi đến như cô lây được thư mời thì lại đến đây tìm tôi”

Không thể nói anh ta mắc bệnh đa nghi, gần đây anh nghe được rất nhiều lời bàn tán trong công ty, nói rằng Thời Ngọc Diệp dựa vào cửa sau mà vào công ty, thậm chí có người còn nghi ngờ anh ta chính là chỗ dựa của Thời Ngọc Diệp, những suy đoán đó đặc biệt khó nghe.

Trịnh Nhạc Huân cảm thấy oan uống, lại không thể ra mặt giải thích, dù sao tổng bộ đã dặn là phải bảo mật thân phận của Thời Ngọc Diệp.

“Giám đốc Trịnh, tôi có thể hỏi một câu, tại sao phải ép toàn bộ nhà thiết kế tham gia? Trước giờ tổng bộ ở Pháp không hề có quy định này”

Trịnh Nhạc Huân khẽ ho một tiếng.

“Thật ra đây là ý của Tổng giám đốc Phong của tập đoàn Phong thị, nói là muốn đánh giá thực lực của các nhà thiết kể ở Bảo Thắng chúng ta, xem có lên quyết định tăng thêm vốn đầu tư không.”

Thời Ngọc Diệp gật đầu.

Không ngờ lại là Phong Thần Nam.

“Đợi cô lấy được thư mời, tôi sẽ chuyển lời cho Tổng giám đốc Phong”

Cô nói được rồi rời đi.

Trịnh Nhạc Huân chìm vào suy tư.

“Người của tổng bộ bên Pháp cử đến, không tra ra được thân phận, lý lịch cũng không rõ ràng, nhưng lại được mời làm giám khảo của cuộc thi thiết kế vàng”

Cho dù là nhờ vào mối quan hệ, hay là dựa vào thực lực, cũng thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Cho dù là vế trước hay vế sau, bây giờ anh ta chắc chắn một điều, thân phận của Thời Ngọc Diệp thật sự không đơn giản.

Lại đến cuối tuần, Thời Ngọc Diệp và Mẫn Tuyết Nguyệt hẹn nhau đi ăn cơm, nhân tiện đưa các con trai cô đi gặp mặt.

Dựa vào sự hiểu ngâm của hai người, lần này đến lượt Thời Ngọc Diệp mời.

Vì vậy cô không nói hai lời, để Bé Bốn Thời Đăng Kỳ đặt một chỗ tại nhà hàng Michelin.

Mãn Tuyết Nguyệt gặp Thời Ngọc Diệp bên ngoài nhà hàng, cách ăn mặc và khí chất lạnh lùng cũng khó che giấu được sự háo hức trên mặt.

“Nhà hàng Michelin này vừa mới khai trương, làm ăn rất tốt, đặt chỗ trước mấy ngày cũng không được.

Lần này thật sự nhớ phúc của cậu, tớ lâu lãm rời chưa được ăn thức ăn ở Michelin “

Hai người đi qua một bà chủ, trực tiếp đi vào bên trong, đột nhiên có người ở phía sau bắt lấy cánh tay Thời Ngọc Diệp.

Sau đó truyền đến một giọng nói chói tai.

“Ai cho các người chen hàng? Không thấy chúng tôi đến trước sao?”

Tun cảm thấy giọng nói này rất quen tai, trong lòng còn đang nghĩ đến việc gần đây mình lại bị nhiều người chỉ trích vì chuyện chen hàng như vậy, kết quả vừa quay đầu lại nhìn.

Ha, không phải là bà chủ đó sao?

Bà Vương hôm nay ăn mặc còn lộng lẫy hơn lần trước, bên cạnh bà ta là một vài bà chủ cũng có cùng địa vị.

Bà ta vừa đối diện với Thời Ngọc Diệp xinh đẹp động lòng người, lập tức nhớ ra.

“Lại là cô.

Sao cô luôn làm ra mấy loại chuyện vô học như vậy chứ? Không thấy chúng tôi đến trước sao?”

Mãn Tuyết Nguyệt nghe thấy đối phương đột nhiên mắng chửi khó nghe như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, vì vậy đẩy cánh tay Thời Ngọc Diệp.

“Ngọc Diệp, cậu biết bà ta sao?”

“Không biết.”

“Ờ, vậy chúng ta đi vào thôi”

“Hừ, cô nghĩ chúng tôi dễ lừa như vậy sao? Ai mà không biết hai người muốn chen chúng tôi vào trước, để có thể cướp được vị trí có tầm nhìn tốt?”

“Vậy các người vào trước đi.”

“Chúng tôi còn phải chụp vài tấm ở ngoài này làm thủ tục mới có thể vào, dù sao đợi bọn tôi vào, mới đến lượt hai người”

Trán Mãn Tuyết Nguyệt đầy hắc tuyến.

Đây đều là cái loại gì vậy, sợ là một người phụ nữ bị mắc bệnh kiêu ngạo.

Thời Ngọc Diệp bất lực kéo áo Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Người tài gặp phải binh lính, có lý cũng không thể nói rõ được, chúng ta đi thôi.”

“Đợi một chút.

Này, đứng lại cho tôi.”

Sức lực của bà Vương có chút lớn, móng ta sắc nhọn cào vào cánh tay Mẫn Tuyết Nguyệt, cô ấy đau đớn hít một hơi.

Thời Ngọc Diệp thấy vậy, không thể nhịn được nữa, giữ lấy cổ tay của bà Vương bẻ ra sau.

“A.

Cái đồ lưu manh này, thả ta tôi ra”

“Xin lỗi cậu ấy”

“Hai người không có học các người, không xứng để tôi xin lỗi.

A.

Tay của tôi”

“Xin lôi.

Giọng điệu nghiêm nghị của cô không chậm một giây, nhanh chóng thay đổi khí chất, khác với vẻ trẻ trung xinh đẹp vừa rồi.

Bà Vương đã đau đến phát khóc rồi, chỉ đành không tình nguyện nói câu xin lỗi, cổ tay mới được thả ra.

“Không có chút giáo dưỡng nào cả, mày đúng là một con nhà quê, tao nhất định sẽ báo cảnh sát.

Bà Lý mau gọi điện thoại đi”

Bà ta vừa khóc vừa bảo các bà đứng bên cạnh gọi hộ điện thoại.

Trong vài phút ngắn ngủ mà đã thu hút được sự chú ý của người trong nhà hàng.

Khí chất của Mẫn Tuyết Nguyệt và Thời Ngọc Diệp bất phàm, đối mặt với bà Vương làm loạn không có lý này, khí chất cũng không hề yếu hơn.

Người phục vụ ở chỗ lễ tân vừa mới dẫn khách vào, lúc này quay đầu nhìn thấy có chuyện, vội vàng chạy ra.

Bà Vương vừa nhìn thấy phục vụ, vội vàng khóc lóc.

“Phục vụ, cậu đến đúng lúc lắm, hai người bọn họ vừa muốn chen hàng, còn ra tay với tôi, các người mau giúp tôi gọi cảnh sát đi”

Một người phụ nữ ngông cuồng vô lý, cho rằng dựa vào thân phận tôn quý của mình, đến nhà hàng nào cũng nhất định sẽ được người khác tôn trọng.

Tuy nhiên, phục vụ này không thể quan tâm đến yêu cầu của bà ta.

Chuyện vừa xảy ra, mọi người đều nhìn thấy, vừa nhìn đã biết được ai đúng ai sai, hơn nữa người trước mắt này là khách quý mà tổng giám đốc đã đặc biệt căn dặn là phải tiếp đón cẩn thận.

“Rất xin lỗi, cô Thời, để cô đợi lâu rồi, cô có bị thương chỗ nào không? Có cần tôi thay cô gọi điện cho cảnh sát đến xử lý không?”

Lời này rõ ràng là nói với Thời Ngọc Diệp.

Bà Vương nước mắt lưng tròng ngẩn ra.

Rõ ràng bà ta mới là khách quý, sao không chào hỏi bà ta trước chứ?

Chỉ nghe thấy Thời Ngọc Diệp nhàn nhạt nói: “không cần đâu, bọn họ đã có người gọi điện báo cảnh sát rồi, lát nữa sắp xếp người lấy mấy camera ra giao cho cảnh sát xử lý”

“Vâng, tôi biết rồi, xin mời hai người theo tôi đến phòng bao Vip.”

Người phục vụ kính cẩn trả lời, đưa hai người vào nhà hàng Michelin.

Trong phòng bao Vip, đó chỉ là nơi dành riêng cho những người khách quý tiêu hàng chục tỷ một tháng mới có thể hưởng thụ.

Mặc dù nói thân phân của những bà chủ này cũng không thấp, nhưng vẫn chưa có khả năng để trở thành khách Vip của nhà hàng Michelin năm sao.

Mãn Tuyết Nguyệt vừa đi vào nhà hàng, nghiêng đầu nhìn qua, dáng vẻ bà Vương vừa ngạc nhiên vừa tức giận, khiến cô ấy không nhịn được cười ra tiếng.

“Ngọc Diệp cậu thật là được, động tác vặn tay vừa rồi, đẹp chết mất.

Nếu như tớ là đàn ông, nhất định sẽ cưới cậu về nhà”

“Không cần đâu, các con trai của tớ đã nói sẽ nuôi tớ cả đời rồi, tớ không lo về việc kết hôn”

“Đệt, cậu đủ rồi đấy, đừng có bắt được cơ họi là lại khoe con trai với tớ nữa”.