Mặt trăng được những ngôi sao vây quanh, khảm trên nền trời đêm lam sậm; màu sắc đậm đến nỗi tưởng chừng như có thể nhỏ giọt đến nơi. Những con côn trùng nhỏ rả rích kêu trong bụi cỏ, đom đóm như ánh nến bay qua bay lại, làm sáng rực những nơi mà chúng bay qua. Gió nhẹ thổi quét qua cơn nóng ban ngày, làm đêm đen mát hơn được một chút. Ban đêm yên tĩnh, vườn hoa của Trịnh gia như đã hóa thành một bản giao hưởng của tự nhiên.

Duẫn Hạo nằm trên chiếc ghế dài trắng, yên lặng nhìn khoảng không.

Một bóng dáng thoắt hiện trên bụi cỏ, rồi lại biến mất ở góc tường. Duẫn Hạo mở to mắt nhìn xung quanh.

Tiếng khóc nho nhỏ truyền ra từ lùm cây. Duẫn Hạo cau mày qua đó; quả nhiên thấy Tại Trung cuộn mình ngồi xổm ở góc tường.

Sự xuất hiện của thằng bé làm Tại Trung bị dọa đến nhảy dựng. Tại Trung ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nó.

Hai đứa trẻ cứ nhìn nhau như vậy.

Tại Trung lau khô nước mắt, lại thay bằng vẻ mặt quật cường, hung hăng quát, “Nhìn cái gì?!”

Chưa từng bị người nào cư xử như vậy, Duẫn Hạo vẫn chưa có phản ứng gì.

“Không được nhìn!” Tại Trung càng thêm tức giận, lập tức đứng lên, nhưng bởi động tác quá nhanh mà cả người choáng váng.

“… Ai nhìn ngươi.” Duẫn Hạo bĩu môi, tựa đầu xoay qua một bên.

“Vậy ngươi đang làm gì?”

“Ta…” Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, “Tìm Đại Thụ.”

“Đại Thụ?!” Vẻ mặt Tại Trung hoảng hốt nhìn Duẫn Hạo, cái mũi hồng hồng, bộ dáng đáng thương.

Duẫn Hạo xoay người, đi về phía biệt thự. “Ghét nhất là nhóc con trốn đi khóc, không có tiền đồ.”

Đến khi thân ảnh cao to kia biến mất, Tại Trung mới hoàn hồn, the thé mắng, “Thiếu gia thì rất giỏi a?! Khỏe thì có gì hay?! Có bản lĩnh lại đây một mình đấu!”

… Kháo, không ngờ nhóc con kia lại nói từ địa phương. Duẫn Hạo không nói gì, bỏ tay vào túi quần, bước vào nhà.

[Một năm đó, thằng bé thấy một thiên sứ đang yêu đang trốn đi khóc một mình.

Năm đó, cậu thấy một vương tử cao ngạo anh tuấn.]

Năm đó, có một bí mật cùng chôn dấu trong lòng hai đứa trẻ.