Tại Trung ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác có người đẩy đẩy cậu. Mở to mắt, thấy trước mắt mình là khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng. Khuôn mặt này quá mức giống mình, cho nên không cần đoán cũng được biết được cô là ai.

“Mẹ… Mẹ?” Thử thăm dò kêu hai tiếng, Tại Trung phát hiện biểu tình của người phụ nữ có vẻ buông lỏng, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Đứng lên.”

“…” Tại Trung có phần không hiểu. Cậu bé đứng dậy, truy hỏi, “Là mẹ đúng không? Cô là mẹ tôi đúng không?”

“Đứng lên, về phòng ta! Phòng này mày không ở được.”

“Mẹ!”

“Đừng kêu nữa! Phiền chết!” Mỹ Thục chán ghét gạt bỏ tay Tại Trung, đứng dậy, “Nhanh mặc đồ vào, gấp chăn gọn lại!”

Rầm! Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy Trịnh phu nhân chau mày vọt vào, vừa vào đã hỏi, “Mỹ Thục, đây là thái độ gì thế hả?! Đây là phản ứng lần đầu gặp con mình sao?!”

“…”

“Đứa nhỏ đã làm sai cái gì? Nếu cô có tức giận cũng không thể trút lên đầu nó!”

Mỹ Thục cắn môi, bả vai run run lợi hại. Tại Trung thật cẩn thận rời khỏi giường, dựa theo lời mẹ nói mà gấp lại chăn. Mắt thấy cậu bé không còn bướng bỉnh như hồi nãy nữa, Trịnh phu nhân bực bội không chỗ phát, “Tiểu Trung rất nghe lời! Cô còn trẻ, chưa làm mẹ bao giờ, cái này tôi có thể hiểu, nhưng cô phải hiểu, đứa trẻ là máu thịt trên người cô tách ra!”

Trịnh phu nhân tính tình thẳng thắn, lại có chút tính trẻ con, cho nên bình thường vẫn luôn hòa hợp với những người làm công. Mà Mỹ Thục mới mười lăm tuổi đã đến Trịnh gia, bà đương nhiên lại càng chiếu cố cô. Hôm nay nếu không phải vì rất tực giận thì bà cũng không bày ra vẻ mặt thế này.

“Thực xin lỗi, phu nhân.” Mỹ Thục mở miệng một câu, túm lấy Tại Trung ra cửa.

Tại Trung không hiểu gì đi theo sau, nghiêng ngả lảo đảo ra cửa. Cậu cố gắng hiểu tình thế hiện tại,, nhưng bất an trong lòng căn bản không cho cậu thời gian để nghĩ.

Trong hoa viên, ánh chiều tà làm tất cả bao phủ trong một màu vàng rực rỡ. Duẫn Hạo ôm con chó lớn của mình, đứng dưới hoa yên yên tĩnh. Mặt không chút thay đổi, nó nhìn về phía hai mẹ con trên lầu kia.

Tại Trung kinh ngạc đối diện với đứa bé trai anh tuấn, lại bị một câu “Duẫn Hạo thiếu gia” của mẹ làm bừng tỉnh. Cậu đột nhiên cảm thấy mình thực nhếch nhác, lại bị bạn cùng tuổi nhìn đến thế này, bởi vậy xấu hổ vô cùng mà ngẩng đầu lên.

“Gâu! Gâu!!” Đại Thụ sủa hai tiếng với Mỹ Thục, bị Duẫn Hạo kéo lại.

Đến khi hai thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất giữa cầu thang của căn biệt thự.

********************

Tại Trung nhút nhát đứng ở cửa, không dám tiến đến trước nửa bước. Những lạ lẫm, quật cường từ trước biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Cậu như đứa bé phạm sai, ngay cả tủi thân cũng không dám có. Nhưng nghe lời như thế cũng không thể đổi lấy sắc mặt hòa nhã từ mẹ.

Mỹ Thục căm tức ném túi xách lên giường, xoay người lại, “Thằng cha háo sắc của mày chết rồi?! Hắn không phải rất có bản lĩnh sao? Tự cho là muốn cái gì thì có cái đó, cuối cùng không phải đều là chết sao?! Báo ứng! Thật đúng là báo ứng! Hắn đáng với kết cục này…”

Người phụ nữ không ngừng mắng. Lúc này cô không để ý đến việc trước mặt mình lúc này chỉ là một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi. Không ngừng nghỉ, còn bao nhiêu lời khó nghe tuôn ra, công kích người bố vừa mất của Tại Trung, giống như phát tiết hết tất cả những oán khí đã tích lũy lâu nay. Mà một nhân vật chính khác xuất hiện trong trận chiến tranh này chỉ không ngừng gảy gảy móng tay, ánh mắt luôn cúi gằm xuống. Ánh mắt xinh đẹp của cậu bé bị che lại nên không thể nhìn ra biểu tình gì. Nhưng bả vai run run lại làm cho người ta có thể thấy rõ tâm tình phức tạp của cậu.

Cái kiểu chửi mắng này rất quen thuộc; từ khi có trí nhớ đến nay, cậu vẫn luôn sống trong những lời chửi mắng thế này, quanh quẩn đâu đó còn có mùi rượu nồng nặc. Nay cậu không còn bị đánh nữa, cái đó không phải là quá tốt rồi sao? Đây đúng là kích động của một loại giải thoát!

Cho nên mặc kệ thế nào, dù có bị đánh nữa thì cũng không sao cả.

Có lẽ là mắng đã mệt, người phụ nữ rốt cuộc cũng dừng lại, trong phòng cũng im ắng trở lại. Lúc này Tại Trung mới ngẩng đầu, nhưng không ngờ lại không có giọt nước mắt nào.

“Mày…” Người phụ nữ có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì cả.

“Ba ba đã đã mất, giờ con chỉ có mẹ là người thân duy nhất.” Khi nói lời này, Tại Trung thực bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh của cậu không giống như thứ mà một đứa bé mười tuổi nên có, bởi vậy cũng làm người phụ nữ giật mình.

Tại Trung mở áo mình ra, người phụ nữ hít sâu một hơi, che miệng lại.

Trên thân thể nhỏ gầy có đầy những vết thương đã khép miệng. Có nơi bị phỏng, có vết thương do roi, thậm chí còn có vết thương do dao chém; lung tung trên người, làm người ta phải lạnh cả người.

“Ba ba thường xuyên đánh con, chỉ cần vừa say rượu sẽ lập tức đánh… Con nhà người ta lúc nào cũng được ba ba thương yêu, nhưng ba ba con cũng chỉ dùng roi…” Thanh âm Tại Trung rất nhẹ nhưng không chút phân vân chần chờ, “Con vẫn muốn gặp mẹ, hôm nay rốt cuộc đã được gặp con rất vui… Thật đấy, mẹ… Nhưng vì sao mẹ không thích con… Con rất muốn sống với mẹ…”

Người phụ nữ kinh ngạc, một câu cũng không nói được.

“Hi Triệt ca nói khi nào mười tám tuổi thì được coi là người lớn rồi. Chờ đến khi con mười tám tuổi, mẹ hẵng đuổi con đi, được không?” Ngữ khí Tại Trung vẫn thực bình tĩnh.

Lúc này, người phụ nữ mới cẩn thận quan sát đứa con của mình. Trong lòng chua xót, cô che mặt khóc.

Cho dù lúc đầu không biết, nhưng bây giờ Tại Trung cũng hiểu được thân phận của mình. Sự xuất hiện của cậu không mang lại niềm vui cho mẹ, hơn nữa bản thân cậu lại là một gánh nặng. Cậu không muốn rời khỏi, thực sự không muốn. Không sợ nơi mình ở chỉ là căn gác xép đơn giản, cũng không phải là vì ba bữa cơm no mỗi ngày, mà là bởi cậu yêu mẹ mình, nhiều năm như vậy vẫn luôn yêu quý bà. Cho dù chưa bao giờ được gặp mẹ, nhưng mối khi ba ba đánh cậu, ‘mẹ’ đã trở thành cột trụ duy nhất của cậu.

Bởi vì nghĩ rằng đến một ngày có thể gặp bà, Tại Trung mới có thể kiên trì. Nhưng tình thế này đã làm một đứa bé mười tuổi như cậu thất vọng rồi, nhưng cậu cũng đã âm thầm hạ quyết tâm. Từ giờ phút này trở đi, cậu sẽ chuộc lỗi thay ba ba, mang đến hạnh phúc cho mẹ.