Trong biệt thự tràn ngập khí tức quỷ dị. Hai mẹ con ngồi trên sofa, vẻ mặt ngưng trọng.

Duẫn Hạo không có tinh lực để ý tới vấn đề mà mẹ hắn đang nghi ngờ, nhưng Trịnh phu nhân chưa bao giờ để ý đến ánh mắt coi thường của thằng con nhà mình. Muốn biết chân tướng, nhưng hỏi thế nào cũng không ra. Vì thế bà đành nhích lại gần mà nhéo hắn một cái, nhất định phải truy cho ra.

“Tuy ta không phải rất thích Hiền Trân… Ai bảo con bé luôn theo nề nếp, không vui chút nào.” Trịnh phu nhân ghé vào trên vai Duẫn Hạo, khó xử nói, “Nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần con thích là được rồi…”

“…”

“Con không muốn nói thật?!”

“Nói thật cái gì chứ? Sao con lại có chuyện gì với cô ấy được?! Mẹ đừng có nghĩ lung tung được không?” Duẫn Hạo cáu kỉnh nói.

Trịnh phu nhân nhìn nhìn mặt Duẫn Hạo, ủy khuất nói, “Con không thể hiểu mẹ được chút sao?”

“Hiểu cái gì?”

“Con cũng đã trưởng thành, khó khăn lắm mới quen được bạn gái, giờ lại qua đêm ở nhà người ta mà nói không xảy ra chuyện gì, người làm mẹ như ta sao có thể không lo lắng chứ?! Con a, có gì cứ nói thật với mẹ, có phải con…”

“Trịnh phu nhân!!!” Sắc mặt Duẫn Hạo đã không thể dùng từ ‘đen’ bình thường mà hình dung, “Đừng suy nghĩ bậy bạ! Con mẹ hoàn toàn khỏe mạnh!”

Cũng khó trách Duẫn Hạo tức giận như vậy. Từ ngày qua đêm ở nhà Hiền Trân, vài ngày sau đó mẹ hắn cũng không cho hắn một khắc yên tĩnh, cứ thăm tới dò lui.

“Vậy là tốt rồi…” Trịnh phu nhân cười cười, nhẹ nhàng chạm vào vai Duẫn Hạo, “Vậy khi nào thì con mang con bé về nhà ăn cơm hả?”

“…” Duẫn Hạo có chút đăm chiêu, quay sang hỏi, “Không phải là mẹ nói mẹ cũng không quá thích cô ấy sao?”

“Thì không phải rất thích… Nhưng bởi vì con thích cho nên mẹ sẽ cố gắng thích a!” Trịnh phu nhân mỉm cười nói, “Người con thích, mẹ đều thích!”

Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn bà, “Như vậy… Chỉ cần con thích thì mẹ đều chấp nhận, đúng không?”

“Đương nhiên a!” Trịnh phu nhân thấy Duẫn Hạo không bài xích như vừa rồi, trong lòng thấy thoải mái hơn.

Duẫn Hạo thản nhiên nở nụ cười, “Cám ơn, mẹ.”

Trịnh phu nhân chớp chớp mắt, cảm thán nói, ‘đây là con ta a, rất suất (đẹp giai).’

Chuông cửa đột nhiên vang lên; người giúp việc hạy ra mở cửa, kinh ngạc kêu một tiếng, “Tiểu Trung?!”

Phản ứng kiểu này cũng không lạ, bởi bây giờ cậu không đến biệt thự nữa.

Duẫn Hạo đờ đẫn, xoay người nhìn Tại Trung.

“Tiểu Trung, đã về rồi?” Trịnh phu nhân vừa nhìn thấy Tại Trung, lập tức quên luôn thằng con ruột của mình, cười cười chạy đến cạnh Tại Trung.

Tại Trung có chút xấu hổ, thấp giọng nói, “Phu nhân, cháu đến nói với phu nhân một việc.”

“Chuyện gì? Ngồi xuống rồi nói.” Trịnh phu nhân kéo Tại Trung ngồi đối diện Duẫn Hạo.

Tại Trung liếc nhìn Duẫn Hạo một cái, không biết lửa giận từ đâu bốc lên, muốn nhìn thẳng vào hắn, xem hắn có phản ứng gì.

Dù nói thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn để ý đến hắn.

Tim nhói một cái, Tại Trung liếm liếm môi, “Phu nhân, cháu chuẩn bị chuyển ra ngoài ở.”

“…”

Trong mắt Duẫn Hạo tràn ngập sửng sốt, ngay sau đó liền đổi thành tức giận.

Trong lòng Tại Trung hẫng một nhịp, cười cười với Trịnh phu nhân, “Mấy ngày nay cháu đã tìm được chỗ…”

“Nói cái gì ngốc vậy hả?! Đang êm đẹp sao lai chuyển ra ngoài làm gì?!” Giọng Trịnh phu nhân sắc nhọn.

“Đó là bởi vì…”

“Có phải thấy không thoải mái vì phòng hơi nhỏ không? Không sao đâu, con cứ chuyển vào biệt thự a, ta sắp xếp cho con căn phòng tốt nhất…” Trịnh phu nhân có chút sốt ruột, bắt lấy tay Tại Trung.

Tại Trung khổ sở lắc đầu, “Không phải, cháu chỉ cảm thấy… Ở Trịnh gia…”

“Mẹ, mẹ cho cậu ta chuyển đi. Nhà chúng ta sơ sài thế này, sao có thể giam Kim đầu bếp được chứ?”

“Ngươi…” Tại Trung thiếu chút nữa phun hỏa, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm xúc xuống, hít sâu một hơi.

“Sao con lại nói thế hả?!” Trịnh phu nhân trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, phát hỏa.

Duẫn Hạo tức giận, đứng bật dậy, sải bước lên lầu. Tiếng bước chân vang vọng hồi lâu.

Trịnh phu nhân sợ Tại Trung bị Duẫn Hạo làm tức giận, vội vàng xoa dịu, “Tiểu Trung a, con nói ta nghe xem, rốt cuộc là vì sao? Con ở đây lâu như vậy rồi, nói đi là đi a, ta không nỡ a!”

Trong lòng Tại Trung vô cùng áy náy và khó chịu, chỉ biết cúi đầu.

“Con xem, mẹ con ở đây đã lâu rồi, ta coi mẹ con như chị em của ta, bây giờ con lại chuyển đi…”

“Chỉ có mình cháu chuyển đi thôi ạ.” Tại Trung nhắm mắt, lại mở ra, “Ở đây cách nhà hàng quá xa, có mua xe trả góp cũng không khả quan, cho nên cháu muốn chuyển tới gần một chút, đi làm cũng thuận tiện hơn.”

“Nói cũng phải…” Trịnh phu nhân thở dài, “Con nói đi là đi, cũng không nói trước với Duẫn Hạo…”

Tại Trung cúi đầu càng thấp, không nói được lời nào.

“Ai… Hai đứa đã trưởng thành, nhưng sao lại không vui vẻ nữa a? Tiểu Trung con cũng hay đổi rồi.. Dù thế nào đi nữa, ta đều tôn trọng quyết định của con, chỉ cần con nhớ là phải thường xuyên đến đây thăm ta là được rồi. Ai…”

Tại Trung biết, Trịnh phu nhân lần này không cườngđại cảm xúc của bà lên. Thực ra thì, Tại Trung cậu cũng không nỡ.

Nhưng  cậu lại không muốn hàng ngày phải nhìn thấy Duẫn Hạo. Cứ như vậy nữ, cậu không dám cam đoan mình sẽ khống chế được.

Coi như hết thật rồi. Đi cũng đã đi rồi, sau này thực sự sẽ không còn qua lại nữa.