Vội vội vàng vàng đến tận giữa trưa, Tại Trung thấy hơi xây xẩm mặt mày, sờ sờ trán mới thấy hơi nong nóng. Tối qua cậu phải đi bộ khá lâu dưới trời tuyết mới gọi được tắc xi, không cảm mạo mới là lạ. Sau đó cậu mới nhớ lại lời mẹ tối qua.

Hôm qua Trịnh Duẫn Hạo đã qua đêm với cô gái kia.

Tuy muốn bắt mình phải chín chắn một chút, không được suy nghĩ lung tung nữa, nhưng đầu óc lại không thể khống chế được mà cứ mãi nghĩ đến.

Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi… Tại Trung, sao mày cứ phải để ý như vậy? Có liên quan gì đến mày sao? Không phải mày đã nói, mày chẳng sao cả đó sao?

Tại Trung như bị dìm xuống hồ băng, cả người đều ủ rũ.

******************

Buổi chiều, Xương Mân gọi điệ, nói nhà y có mở tiệc, bảo cậu và Đồng Lôi đến tham gia. Tại Trung nghĩ đến nhà Xương Mân còn hơn là phải trở về Trịnh gia. Nếu Trịnh phu nhân mà biết cậu phát sốt thì không làm ầm lên đến mức đất rung núi chuyển mới là lạ.

Không ngờ đến nhà Xương Mân còn làm cậu bất an hơn nữa.

Đồng Lôi từ một ‘bác sĩ tâm lý’ thoắt cái đã biến thành ‘bác sĩ nội khoa’, đưa cho Tại Trung một đống thuốc không rõ tên và tác dụng, dụ dỗ cậu uống vào, rồi lại ấn cậu xuống giường, bắt cậu phải nằm đó nghỉ ngơi. Tại Trung vốn đã không khỏe, tinh thần lại rầu rầu rĩ trĩ, cho nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Xương Mân ngồi bên cạnh cậu mà không ngừng thở dài.

Không cần hỏi cũng biết, có thể làm Tại Trung ủ rũ phờ phạc như thế, chỉ có mình Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh.

“Cái gì?! Qua đêm?!” Giọng nữ đặc biệt cao của Đồng Lôi tru lên. Tại Trung không muốn để ý, vùi đầu vào gối, lòng đã khó chịu giờ lại càng thêm ủy khuất.

Xương Mân có chút kinh ngạc, y cau mày nghĩ nghĩ, “Không thể.”

“Cái gì không thể?!” Đồng Lôi hùng hổ nói, “Lần trước cậu cũng nói Trịnh Duẫn Hạo không có khả năng thích Lâm Hiền Trân, kết quả thì sao?!”

“… Nhưng thế nào đi nữa cũng không thể có chuyện qua đêm,” Xương Mân nâng cằm, có chút nghĩ ngợi, “Cho dù qua đêm cũng không nhất định sẽ phát sinh chuyện gì, mà dù có phát sinh chuyện gì đó cũng không nhất định là thực…”

“Cậu thôi đi!” Đồng Lôi tức giận thực sự, nghiến răng nghiến lợi đứng lên, “Chuyện khác tôi mặc kệ, Trịnh Duẫn Hạo chỉ có thể ở cùng với Kim Tại Trung, cùng người khác chính là tử tội! Lão nương tôi không thể nhịn được nữa!”

Nói xong Đồng Lôi liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, Xương Mân lấy được kịp lúc, thuận tiện lôi cô ra khỏi phòng.

Trong phòng an tĩnh lại, Tại Trung úc này mới bỏ chăn ra, nước mắt không biết đã ướt mi từ khi nào.

Tuy vẫn luôn cẩn thận từng chút một, nhưng chuyện như vậy đã xảy ra, chỉ làm cậu như đang làm phiền người khác. Cậu căm ghét chính mình, không muốn chỉ vì một Trịnh Duẫn Hạo mà không khống chế được mình, bởi vì cuộc sống thế này thật quá mệt mỏi. Xương Mân và Đồng Lôi hẳn phải lo cho mình lắm; rõ ràng chuyện này không liên quan đến họ, nhưng họ lại vì mình mà tức giận.

Đầu Tại Trung bốc lên hơi nóng, hệt như tàu lửa hơi nước ngày xưa.

Quyết tâm, lần này ta thực sự quyết tâm!

Xương Mân và Đồng Lôi nhanh chóng trở lại, mang theo tin tốt đến. Duẫn Hạo nói hắnuống rượu say, chỉ tạm thời ngủ lại nhà Lâm Hiền Trân mà thôi, cũng không có chuyện như bọn họ đã tưởng tượng. Nhưng Xương Mân che giấu một ít nội dung.

Duẫn Hạo đối nói với y, hắn thương tâm vì Tại Trung, nhưng Tại Trung vẫn không hiểu được.

Là của ngươi thì cuối cùng vẫn là của ngươi, không phải của ngươi thì không thể cưỡng cầu.

Duẫn Hạo nói hắn muốn nghe chính miệng Tại Trung nói ra tình cảm của mình. Xương Mân biết lần này dù thế nào đi nữa thì y cũng không nên nhúng tay vào. Chỉ cần Duẫn Hạo vẫn còn tin vào Tại Trung, chuyện mà hắn cần làm bây giờ, chính là chờ đợi.