Tại Xuân Phong uyển, Bảo Cầm không được coi là hồng bài. Khi bị bán, tuổi hắn không còn nhỏ nữa, thân thể trưởng thành khó điều giáo, lại chẳng biết lấy một chữ bẻ đôi. Ban đầu, tú bà chỉ kêu hắn đi tiếp đám khách nhân hạ đẳng thô lỗ, ngờ đâu Bảo Cầm cũng có điểm hơn người. Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, khôn khéo ma lanh, khiến khách nhân vô cùng vừa ý. Dần dần có khách quen, việc làm ăn trở nên phát đạt, tú bà cũng phải nhìn Bảo Cầm với cặp mắt khác xưa.
Hôm nay bị Lý Duy lưu lại, trong lòng Bảo Cầm âm thầm kêu khổ. Dáng vẻ người này quả thực rất đẹp, nhìn qua đã biết là hạng công tử trong đầu toàn chữ nghĩa, thích nhất học đòi văn vẻ, tỏ vẻ văn nhã. Ai ngờ người như vậy lại cố ý giở trò xấu, lật tẩy chuyện hắn mù đàn mù chữ. Bảo Cầm nằm dưới thân Lý Duy, ngoan ngoãn không giãy dụa, thầm nghĩ thà đau một chút còn hơn ôm mông cả tuần, bất khuất ngẩng đầu nhìn.
Ai dè mới liếc một cái Bảo Cầm đã ngây ngẩn cả người. Cái tên công tử kia đang mỉm cười ngắm nghía hắn, mặt đầy vẻ trêu tức. Bảo Cầm thất thần trong giây lát, thầm trách ông trời không công bằng, sinh ra một kẻ vừa có tiền lại vừa có sắc. Nhưng thâm tâm hắn cũng được an ủi phần nào, hầu hạ một mỹ nam tử dẫu sao vẫn tốt hơn đám lão đầu bủn xỉn thô lỗ. Ðón lấy nụ hôn của Lý Duy, tâm trí Bảo Cầm càng trở nên mơ màng, suýt nữa không xác định được phương hướng.
Lý Duy cảm thấy rất thú vị, tiểu quan này trông thì nhu thuận, nhưng con mắt lại không ngừng đảo quanh, xem ra đang oán thầm mình trong bụng. Không phải y chưa từng thử qua tư vị nam nhân, chỉ là từ khi về quê đến nay vẫn luôn bận rộn, không khỏi có phần khó nhịn. Ngón tay len vào bôi trơn qua loa, Bảo Cầm ai ô rên lên một tiếng, Lý Duy đã vội thúc tới, hăng hái áp Bảo Cầm dính chặt trên giường. Y biết tiểu quan thanh lâu từ nhỏ đã được điều giáo, có không ít bí thuật ân ái, tiểu cúc hoa nhìn qua cứ tưởng không có gì đặc biệt, ai dè vừa chặt, vừa nóng, khiến y một khắc cũng không muốn rời, thắt lưng cứ thế liên tục chuyển động.
Xương cốt toàn thân Bảo Cầm nhanh chóng mềm nhũn, xưa nay để chiều lòng khách hắn chỉ dùng có mấy chiêu. Trên giường miệng lưỡi phải ngọt ngào, mấy dâm từ lãng ngữ không nên hà tiện, phải biết dày mặt rên la. Ðây là lần đầu tiên cùng Lý Duy hoan hảo, Bảo Cầm cũng không biết y thích nghe cái gì, liền hô đại mấy câu…’Đại bổng của khách quan sắp xuyên chết ta rồi’, ‘Đại gia muốn lộng chết ta a”…Lý Duy nghe mà vừa tức vừa buồn cười, cũng không đáp lại hắn, lưng dùng sức, từng đợt từng đợt tiến công thêm mạnh thêm sâu, khiến Bảo Cầm chỉ còn hơi sức rên rỉ hừ hừ.
Thoải mái một hồi, Lý Duy đem Bảo Cầm lật trở lại, dương cụ nóng hầm hập mơn trớn đảo tới đảo lui tại khe mông. Bảo Cầm nghĩ, làm thêm lần nữa chẳng phải muốn lấy nốt nửa cái mạng của ta? Hắn vội vã nghiêng đầu, trưng ra bộ dạng đáng thương nói: “Công tử, để Bảo Cầm dùng miệng hầu hạ ngài?” Lý Duy cười thầm, trong mắt Bảo Cầm nào có nửa điểm cầu xin. Ngón tay y vuốt ve bờ môi hắn, “Ngươi không biết đánh đàn, lại biết thổi tiêu sao?” Lời vừa thốt ra, bên dưới cũng không lưu tình đâm thẳng tới phía trước. Bảo Cầm thiếu chút nữa chửi ầm lên, thầm niệm ba mươi biến “bạc bạc bạc bạc….” mới miễn cưỡng nhịn nổi, khẽ nức nở nghẹn ngào. Lý Duy biết hắn giả vờ khóc, công phu đùa giỡn hừng hực trỗi dậy, nhào nặn Bảo Cầm đến thiên hôn địa ám, mưu ma chước quỷ trong đầu đều bay biến hết, thảm thiết khóc lóc van xin, Lý Duy mới chịu tha cho.
Khi Bảo Cầm tỉnh lại, Lý Duy vẫn còn đang ngủ bên cạnh. Hắn cắn răng ngồi dậy, trừng Lý Duy hồi lâu, dùng ngón tay chọt chọt bờ ngực trần của y, “Không phải thư sinh sao, thế nào lại lợi hại như vậy? Lần này ta lỗ lớn!” Bảo Cầm quay đầu nhìn, trên bàn ngoài thức ăn cùng đồ uống nguội lạnh, còn có đống bạc đám thiếu niên du côn để lại hôm qua. Hắn không khỏi mừng rỡ, chân đất vọt tới bên bàn, cầm bạc áng chừng, nâng lên hôn hôn hít hít vài cái.
Phía sau bỗng dưng vọng đến tiếng cười, Bảo Cầm vội vã ngoảnh lại, thấy Lý Duy đang đứng nhìn mình, cười mà như không cười. Hắn oán hận để bạc xuống, ngoan ngoãn trở lại giường, giả bộ nhu thuận bóp bóp vai cho Lý Duy, “Tối qua Bảo Cầm hầu hạ công tử có vừa ý không?” Vừa giúp Lý Duy mặc quần áo vừa chẹp chẹp lưỡi, chất vải thượng hạng như vậy, chỉ người của Giang phủ trong Khúc thành mới có a.
Ánh nắng ban mai rọi vào phòng, không gian nhất thời tĩnh lặng. Lý Duy nhìn Bảo Cầm đang cúi đầu ra vẻ nhu thuận, đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ lại ý định trước khi chìm vào giấc ngủ mấy hôm trước. Bảo Cầm phủi phủi cổ áo cho y xong, mới lui về phía sau bắt đầu mặc áo lót. Ðang định mở miệng nói khách nhân lần sau lại tới, ngẩng lên đã thấy Lý Duy chăm chú nhìn mình. “Công tử làm sao vậy?” Chẳng ngờ Lý Duy lên tiếng: “Khế bán thân của ngươi bao nhiêu? Ta chuộc thân cho ngươi?”
Bảo Cầm sững sờ, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Y muốn chuộc thân cho mình? Mang về nhà làm nam sủng sao? Nhìn y phục cùng phong thái của y, xem ra của cải nhất định không ít, từ nay về sau lại chỉ phải hầu hạ một người, dẫu sao vẫn tốt hơn ở lại Xuân Phong uyển tiếp khách. Thế nhưng…Bảo Cầm cắn cắn môi, ở lại còn mong có ngày tự chuộc thân giải thoát, ra đi nhỡ đâu lại lạc vào chốn thâm trạch thì biết phải làm sao. Lý Duy hơi nhíu mày, “Ngươi không muốn?” Bảo Cầm vội vã lắc đầu, liều mạng thuyết phục bản thân, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục bám víu lấy cảnh sống hiện tại? Ở cái chốn thanh lâu này, bao nhiêu kẻ chờ mòn con mắt mà vận may vẫn chẳng thấy tới, hơn nữa hầu hạ Lý Duy thực ra cũng rất thoải mái a…Hắn đỏ mặt cúi đầu: “Hai mươi lượng.”
Lý Duy cười cười, hôm qua lĩnh tiền bán móng heo cho Giang phủ, lại kiếm được chút ít ở đổ phường, gom lại xem ra cũng đủ chuộc thân cho Bảo Cầm. Ý Bảo Cầm đã quyết, hắn cũng không còn ôm nỗi bực tức trong lòng nữa, hầu Lý Duy rửa mặt chải đầu xong, liền dẫn y tới chỗ tú bà. Tú bà kéo tay Bảo Cầm có chút luyến tiếc, năm lần bảy lượt nói với Lý Duy: “Hài tử này, mai sau ta còn muốn để lại Xuân Phong uyển cho hắn quản lý mà.” Lý Duy hiếu kì nhíu mi, tú bà đắc chí giải thích: “Bảo Cầm tính bạc rất nhanh nhẹn, chưa bao giờ phạm sai sót, một hào tổn thất cũng chưa từng. Sau này nếu như công tử hết hứng thú với hắn, thì hãy đưa hắn tới trướng phòng làm việc, nhất định hơn đứt đám người làm ở đó.” Lý Duy nhớ lại hai con mắt sáng ngời của Bảo Cầm khi thấy bạc ban nãy, không khỏi gật gù phụ họa theo.
Bảo Cầm xách theo một bọc quần áo nhỏ, cùng Lý Duy rời Xuân Phong uyển. Hai người đang rảo bước trên đường lớn Khúc thành, đột nhiên Lý Duy chỉ tay về phía quán nhỏ ven đường, “Đói bụng không? Nghỉ chân ăn chút gì đã.” Bảo Cầm ngoan ngoãn nghe theo, dù sao khế bán thân đã nằm trong tay Lý Duy, kêu y một tiếng cậu chủ cũng không có gì quá phận. Nhưng công tử nhà giàu mà cũng muốn ăn ở mấy chỗ như này sao? Bảo Cầm thổi thổi hút hút mì sợi, Lý Duy ngồi bên lên tiếng: “Ta còn chưa nói với ngươi, ta họ Lý tên Duy, Lý trong mộc tử, Duy của thụ tâm.”
(木子李, 竖心惟). Bảo Cầm thẳng thừng đáp: “Đằng nào ta cũng không biết chữ, nên gọi công tử thế nào đây?” Lý Duy dừng một chút, “Ta mua ngươi về là vì muốn cưới ngươi làm nam thê, nếu ngươi nguyện ý, sau khi bái đường thì kêu ta một tiếng phu quân.”
Bảo Cầm ngẩn người, đũa trên tay cũng rớt xuống mặt bàn. Tuy thời đại này mọi thứ đều cởi mở hơn, lấy nam thê cũng không phải chuyện hi hữu, phàm đã có bạc đều phải dưỡng vài nam sủng khoe mẽ giàu sang, nhưng tiểu quan cưới về cùng lắm cũng chỉ nhận đến phận thiếp. Lý Duy buồn cười, đưa một đôi đũa khác cho hắn. Bảo Cầm nghĩ nghĩ một chút rốt cục cũng ngộ ra, a một tiếng. Thê hay thiếp chẳng phải đều bồi phu quân ngủ, có gì khác nhau. Trong lòng còn điều thắc mắc, tốc độ ăn cũng chậm dần, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Quý phủ công tử còn có ai?” Lý Duy đáp: “Phụ mẫu ta đã mất, trong nhà chỉ có một vị lão sư, coi như bậc trưởng bối, ngoài ra không còn ai khác.” Bảo Cầm gật đầu, vậy ra trong nhà chỉ có hai người, bụng có chút bán tín bán nghi, thấy Lý Duy gần như chẳng động đũa, liền đưa một chiếc bánh bao cho y, “Sao ngươi không ăn?”
Lý Duy mỉm cười, cắn một miếng bánh bao, “Nhà của ta không ở Khúc thành, mà tại Khúc Nam trấn. Ăn vậy thôi, chúng ta mau khởi hành.” Bảo Cầm vội vàng đứng lên, “Khúc Nam trấn?” Hắn nhủ thầm trong bụng, thì ra là địa chủ a. Hai người đi tới cổng thành, Bảo Cầm nhìn ngó xung quanh, “Công tử, chúng ta về bằng gì giờ?” Lý Duy thản nhiên bật cười: “Thì cứ đi như vậy mà về thôi.”
Cái gì —? Bảo Cầm đi theo phía sau Lý Duy, bắt đầu ngờ vực không biết mình đã đoán lầm ở điểm nào. Mới đi được một đoạn, hai chân hắn đã như muốn nhũn ra, vậy mà Lý Duy chẳng hề nhỏ một giọt mồ hôi. Giờ hắn mới minh bạch, Lý Duy vốn dĩ không phải thư sinh. Đi gần nửa canh giờ, bước qua không biết bao nhiêu cỗ mã xa mời gọi, nhưng Lý Duy chẳng buồn liếc mắt một cái. Lúc này Bảo Cầm mới tỉnh ngộ, có lẽ Lý Duy không phải là kẻ có tiền. Mãi đến khi tới Khúc Nam trấn, dừng chân tại hàng thịt heo Lý gia, hai mắt Bảo Cầm mới trợn trắng, hắn chỉ vào Lý Duy, tức giận đến nói cũng không nên lời, “Ngươi, ngươi chính là cái tên trạng nguyên bán thịt heo? A a a a—! Tâm huyết tám đời của ta thế là tan thành mây khói rồi!”