Lý Duy dậy thật sớm, chuẩn bị chu đáo ba mươi chiếc móng heo, cột cẩn thận vào sọt đeo đằng sau lưng. Làm bữa sáng cho Hứa tiên sinh xong, y tiện tay vớ lấy một chiếc bánh rồi cứ thế xuất môn. Từ Khúc Nam trấn đến Khúc thành nói gần cũng không gần, nói xa cũng chẳng xa, đi bộ mất hơn nửa canh giờ. Sáng sớm tinh mơ, trên đường lớn tới cổng phía Nam của Khúc thành toàn là thương nhân. Lý Duy chào hỏi mấy câu rồi nhập hội luôn với họ. Đám dân buôn rất thích nghe Lý Duy kể chuyện kinh thành, cả đường vừa đi vừa tán gẫu, mệt mỏi gì cũng tiêu tan.

Vào đến thành, mọi người từ biệt nhau mỗi người một ngả. Giang phủ tọa tại thành đông, Lý Duy vác nguyên sọt móng heo, đương nhiên không thể đường đường chính chính bước vào phủ, bèn chuyển lối cổng phụ, nhờ tiểu tư gửi lời giúp, lập tức có một vị trù nương ra dẫn y vào. Gỡ sọt xuống, thanh toán ngân lượng xong, Lý Duy đang định cáo từ, không hiểu sao quản sự Giang phủ bỗng nhiên chạy tới trù phòng, “Lý công tử, lão gia nhà ta mời ngài tới đại đường nói chuyện.”

Da đầu Lý Duy có chút tê dại. Lão gia Giang phủ vốn là người quen cũ của cha y trước kia. Hồi bé y có gặp qua vài lần, nhưng đã rất lâu hai bên không qua lại, hiện tại tai tiếng Lý Duy truyền xa, chẳng ngờ lại khiến lão nhân gia để ý. Không tiện chối từ, y đành đồng ý. Quản sự nhìn Lý Duy mặc áo ngắn nông dân, đằng sau lưng áo còn dính vết dơ, liền dẫn y đến khách phòng thay y phục trước, sau đó mới tới nhà chính gặp Giang lão gia.

Hai người đã lâu không gặp, đương nhiên không thể thiếu màn chào hỏi khách khí, hết thế bá tuổi cao sức tráng đến hiền chất nho nhã tuấn tú. Lý Duy ngồi xuống uống trà, Giang lão gia cũng không đề cập đến chuyện gì to tát, chỉ tán gẫu mấy câu về thời tiết, bình phẩm mấy cành hoa lan trên bàn, rồi thổn thức nhắc tới phụ thân đã đi xa của y. Lý Duy trong lòng rất kinh ngạc, lão nhân gia vậy mà không bỏ đá xuống giếng, cũng không giáo huấn y tội bỏ học đi bán thịt, dường như đang có ý thăm dò. Giang lão gia cất tiếng: “Năm đó hiền chất ở kinh thành, mưu cầu chức quan gì vậy? ” Lý Duy thầm cười nhạt trong bụng, nét mặt khiêm tốn đáp: “Khi đó phụ thân mới mất, Lý Duy tận hiếu, chỉ là một thực khách tại đông cung thái tử, chưa từng mưu cầu chức vị gì.” Giang lão gia ồ một tiếng, dường như có chút hứng thú, Lý Duy chỉ nhàn nhạt cười theo, ung dung bình tĩnh.

Một lát sau, quản sự chạy vào báo có khách tới nhà, Giang lão gia đứng dậy tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: “Hôm nay không tiện, không thể giữ hiền chất ở lại lâu.” Lý Duy nhân cơ hội liền cáo từ, được tiểu tư dẫn ra khỏi Giang phủ. Khi mới đến y hãy còn là một tên bán thịt, lúc này ra về đã thành công tử tiêu sái bảnh bao. Bước tới cổng sau Giang phủ, quả nhiên mấy tên thiếu niên du côn đã đứng chờ sẵn ở đó. Chúng thấy Lý Duy thì như thấy quỷ, tên nào tên nấy mắt cũng trợn to không cam lòng. Bọn chúng vốn tưởng Lý Duy mặc đồ tầm thường, đi theo chúng nhất định sẽ trông hệt như một tên gia phó, tha hồ mà sai khiến. Chẳng ngờ hiện tại nhìn vào, kẻ giống gia phó lại là bọn chúng. Ý nghĩ ngu dốt viết đầy lên mặt, đương nhiên không qua nổi mắt Lý Duy, y mỉm cười nói: “Các vị, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Đám thiếu niên coi như cũng có cốt khí, nếu đã nói chủ trì, đương nhiên sẽ không để Lý Duy xuất bạc. Buổi trưa nhóm người dừng chân tại tửu lâu đánh chén một trận, chiều tới thì dẫn Lý Duy đi đổ phường (casino:))) lớn nhất Khúc thành. Lý Duy đánh vài ván, chỉ thắng không thua, khách nhân đánh bạc bốn phía đều nhao nhao dụ dỗ, thế nhưng y phủi tay áo không chơi thêm. Nhìn quanh, mấy thiếu niên du côn cùng trấn đang chơi đánh bạc rất hào hứng, nhất thời chẳng buồn để ý đến y. Lý Duy ra khỏi đổ phường, vào quán nhỏ phía trước ăn một bát mì hoành thánh, sau đó bám theo thầy tướng mù xem mấy chiêu làm ăn, chợp mắt ngủ gà ngủ gật một lúc, mới thấy đám thiếu niên lục đục đi ra.

Sắc trời không còn sớm, hàng quán trên phố đều đã giăng đèn. Các thiếu niên du đãng tâm trạng hăm hở, ai nấy cũng trộm cười thầm. Cả ngày không chòng ghẹo nổi Lý Duy, không biến được y thành một tên gia phó thấp hèn, lại chẳng khiến y thua bạc sạch trơn, bất quá màn kịch hay sắp bắt đầu. Lý Duy cong miệng mỉm cười, chậm rãi rảo bước theo bọn chúng, mãi đến khi bị dẫn đến một tòa lầu đèn đuốc sáng trưng.

Rèm nhung mành lụa đủ loại sặc sỡ, bên trên, các thiếu niên xinh đẹp tựa vào cửa sổ tươi cười mời chào khách nhân, vừa nhìn đã biết đây là chốn nào. Lý Duy lập tức dừng bước, “Các vị, nơi này…e rằng có chút không thích hợp?” Y thì không sao, chỉ sợ đám du côn kia sau khi về lại bị lão cha đánh cho gãy chân thôi. Mấy thiếu niên du côn thấy y lưỡng lự, càng thêm phấn chấn, tên thủ lĩnh bá vai bá cổ Lý Duy niềm nở nói: “Giờ mà ngươi không vào là không giữ thể diện cho các ca ca nha. Thời hạn một năm trọn hiếu để tang đã hết, cũng nên thoải mái đi thôi, ngươi lại yêu thích nam nhân như vậy, hắc hắc…” Ha, thật là biết suy nghĩ cho người khác. Lý Duy cố nhịn cười, đáp lại bằng một câu quen thuộc: “Được, Lý Duy từ chối thì thất lễ rồi.”

Cả đám cứ thế nghênh ngang bước vào thanh lâu. Tú bà lắc lắc hông đi ra chào đón, chớp chớp con mắt, tưởng đám thiếu niên du côn kia chỉ là gia nô mượn oai chủ, chăm chăm hướng phía Lý Duy mà niềm nở ba hoa: “Ôi chao, vị công tử này thật tuấn tú nha! Đây là lần đầu công tử đến đây đi?” Thế nhưng Lý Duy không cười cũng chẳng nói, tên thủ lĩnh liền đẩy nhẹ tú bà, “Đem tất cả mặt hàng chất lượng nhất ra đây cho Lý công tử nhà chúng ta xem!” rồi chớp mắt xoay người hả hê nói với Lý Duy: “Hôm nay ca ca chủ trì, Lý huynh nghìn vạn lần đừng khách khí, nhất định phải tận hứng xong mới được về!”

Tú bà trong bụng mừng thầm tối nay bắt được con dê béo, dẫn đám khách vào nhã gian. Một lát sau, bảy, tám tiểu quan kéo nhau tới, trên bàn bày đủ loại rượu ngon đồ ăn ngon. Mấy thiếu niên du côn dù sao vẫn còn trẻ người non dạ, vốn chỉ muốn trêu chọc Lý Duy, không nghĩ lại bị kéo luôn vào cuộc. Cả người bị ngón tay trắng trẻo của tiểu quan rờ tới rờ lui, lại hít phải hương phấn bay loạn trong không khí, thật muốn hắt xì hơi, khổ không sao nói nổi, hai bên quay sang ngơ ngác nhìn nhau, lập tức để lại bạc vội vã bỏ trốn. “Lý, Lý huynh, ngươi cứ từ từ hưởng thụ, các ca ca không tranh với ngươi.”

Lý Duy không nhịn được nữa, cười ha ha. Các tiểu quan cũng chưa gặp qua tình huống này bao giờ, phì cười, đều nhao nhao kề sát vào Lý Duy. Lý Duy liếc nhìn bạc trên bàn, biết đã đủ tiền bao cho đêm nay, nhưng mình đâu hưởng nổi nhiều diễm phúc như vậy, liền tiện tay lưu lại một tiểu quan thuận mắt, số còn lại cho hết ra ngoài.

Tiểu quan rót rượu cho Lý Duy, thanh âm non nớt trong trẻo vang lên: “Công tử, uống rượu a.” Lý Duy xoay xoay chén rượu, đưa mắt nhìn tiểu quan. Tiểu quan này mới chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp tuy không được xếp vào loại cực phẩm, nhưng lại nhu thuận thông minh. Lý Duy cười cười, “Ngươi tên gì?” Tiểu quan buông hạ đôi mắt đáp: “Tiểu nhân tên gọi Bảo Cầm.” Lý Duy ồ một tiếng, “Nếu đã kêu Bảo Cầm, chi bằng đàn một khúc ta nghe.” Tiểu quan càng cúi đầu thấp, “Thực đáng tiếc, mấy hôm trước đang gảy đàn thì bị thương ở ngón tay, hôm nay không thể phô bày chút tài mọn được.”

Lý Duy thoáng liếc qua mười đầu ngón tay trắng trẻo kia, đến một vết chai cũng không có, đâu có vẻ gì là người chơi đàn. Vừa nghĩ vậy, y liền chỉ tay về phía bức thư họa trên tường nói: “Nét chữ thật đẹp, mùng tám tháng chín, bức tranh này được vẽ vào ngày ấy sao?” Bảo Cầm ngẩng đầu nhìn phần chữ đề trên bức tranh, “Đúng vậy, hôm ấy mùng tám tháng chín, Bảo Cầm cùng đồng bạn lên núi thưởng cúc, khi trở về thì họa nên bức tranh kia,” Ai dè Lý Duy bất ngờ ô một tiếng, “Là ta nhìn lầm rồi, kia rõ ràng là mùng bảy tháng chín mà.” (=)))

Khuôn mặt Bảo Cầm lúc đỏ lúc trắng, thầm nghĩ sao cái tên này lại đáng ghét như vậy. Lý Duy giữ lấy cằm hắn nâng lên cười nói: “Ngươi không biết đánh đàn, cũng không biết chữ, nhưng bản lĩnh khoe khoang thì thật là lợi hại.” Bảo Cầm tâm trạng tức tối, trong đầu lóe lên cách ứng phó, bất chợt đứng lên đẩy Lý Duy về phía giường, “Bảo Cầm còn có cái khác lợi hại hơn, liệu công tử có muốn thử một lần?” Hắn nghĩ Lý Duy là loại thư sinh nho nhã yếu ớt, ai ngờ chạm vào mới biết người y vững như đá tảng, đẩy mãi mà vẫn không xê dịch một li, thậm chí hắn còn bị y bắt lấy đè ở dưới thân, “Bảo Cầm nói phải a, đêm xuân ngắn ngủi, cứ nói mãi chuyện cầm kì thi họa, chẳng phải lãng phí sao.”