Lúc này, trong rừng mai, Độc Cô Vô Song đang chuyên tâm luyện kiếm.
Khi một dãy tiếng bước chân truyền vào tai, hắn cũng không ngẩng đầu, cần làm gì liền làm đó. Hắn biết, kẻ đến khẳng định không phải sư tôn. Bởi vì sư tôn tới, tuyệt sẽ không lưu lại tiếng bước chân, mà là vô thanh vô tức. Nếu đã không phải sư tôn, thì cần gì phải quan tâm? Quả nhiên, lúc này, cách hắn khoảng mười thước liền vang lên giọng nói ngây ngô của Lục Dạ :"Nhị sư huynh thật là chuyên cần a. Nếu để sư tôn nhìn thấy, ngài khẳng định sẽ rất vui." Vốn không muốn để ý Lục Dạ, nhưng vừa vặn lời hắn nói lại là lời bản thân muốn nghe, nên Độc Cô Vô Song liền dừng kiếm. Thấy vậy, Lục Dạ liền cất bước đi tới. Biết hắn là người không thích vòng vo, Lục Dạ liền đem những lời vừa nãy nói với hai người Độc Cô Duy Ngã lặp lại với hắn một lần nữa. Không ngoài dự liệu, Độc Cô Vô Song không chút chần chừ cự tuyệt. Mắt cũng lười liếc hắn một cái, liền đã cầm lên kiếm gỗ chuẩn bị luyện tiếp. Thế nhưng, đúng lúc này, lời nói kế tiếp của Lục Dạ, lại khiến Độc Cô Vô Song không thể không quan tâm. "Tháng sau, ta sẽ bận đọc y thư mà không thể cùng sư tôn luyện đan được. Nếu không, ta liền ngỏ lời với sư tôn, để ngài ấy dùng khoảng thời gian trống này đến dạy nhị sư huynh luyện kiếm a?" Có phần động lòng, Độc Cô Vô Song liền bắt đầu tưởng tượng, nếu tháng sau có thể nhiều ra một khoảng thời gian ở riêng với sư tôn thì... "Được, ta đồng ý." ----------------------------- Không biết thời gian 'lên lớp' của mình bị đem ra làm vật phẩm giao dịch. Sáng hôm sau, Kỉ Tình cũng không chút bất ngờ đón bốn cái đồ đệ đến thỉnh an sớm. Sau khi hàn huyên vài câu, Lục Dạ liền đi đến trước mặt Kỉ Tình, chắp tay nói :"Thưa sư tôn, đệ tử có việc muốn bẩm báo." "Nói đi." Kỉ Tình nhàn nhã nếm một chút trà nóng, mi mày giãn ra. Ngũ quan bị khói trắng bao phủ, đều trở nên nhu hòa vạn phần. Làm chúng đồ đệ đều không kìm được mà lén lút nhìn trộm vài lần. "Bẩm sư tôn, đệ tử cùng chư vị sư huynh đã quyết định xuống núi xông xáo một phen. Mong sư tôn thành toàn." Nghe hắn nói, chân mày Kỉ Tình liền hơi nâng lên, biết rõ còn cố hỏi :"Bao giờ đi? Đi bao lâu?" "Bẩm sư tôn, nội trong 3 ngày tất sẽ trở về." Lần này là Cố Thừa Trạch đáp lời. Nhìn bốn người bọn họ một lượt, Kỉ Tình liền hừ lạnh trong lòng. Bốn tiểu tử này đúng là càng ngày càng to gan a, dám hợp sức nhau qua mặt y. Nhưng nếu đã vậy, thì cũng đừng trách y hố bọn họ. "Được thôi. Các ngươi đều qua đây." Không chút do dự, bốn tiểu tử liền đồng loạt đi tới, xếp thành một hàng trước mặt y. Lúc này, bàn tay của Kỉ Tình lại khẽ nâng. Ngay khi bọn họ chưa kịp phản ứng lại, thì bốn luồng hoàng quang liền đã chui vào trong mi tâm bọn họ. Đưa tay sờ trán, thân thể cũng không cảm thấy có gì khó chịu hay khác lạ, Cố Thừa Trạch liền nghi hoặc thỉnh giáo :"Sư tôn, vừa nãy là..." "Một thuật pháp bảo hộ các ngươi một mạng lúc gặp nguy hiểm mà thôi." Nhìn thần sắc khó hiểu trên mặt bọn họ, Kỉ Tình liền vân đạm phong khinh nói hươu nói vượn. Thứ này căn bản cũng không phải là thuật pháp bảo mệnh gì. Mà chính là Bách Lý Lưu Hoa - GPS phiên bản tu chân giới mà Tiêu Dật đưa y trước kia! Lúc này, không biết bản thân đã 'thảm tao độc thủ' của Kỉ Tình. Bốn tiểu tử không chỉ không nghi ngờ, mà còn nhất mực cảm kích y. Không tiếp tục nhìn gương mặt non nớt của bọn họ nữa, Kỉ Tình liền phất tay áo nói :"Được rồi, đi sớm về sớm." ---------------------------- Đại bản doanh của tặc phỉ nằm ở tận Nam Lĩnh xa xôi, trên một ngọn núi lớn tên gọi Hắc Phong Lĩnh. Mà đám sơn tặc này cũng bởi vì cư trú trên đó, nên liền lấy tên là Hắc Phong Trại. Hắc Phong Lĩnh địa hiểm trở, dốc núi dựng đứng, dễ thủ khó công. Nhất là khi ở giữa núi còn tồn tại một tòa Hắc Phong Cốc, là một cái hẻm núi chật hẹp, quanh năm có gió đen cuộn trào. "Trước đây, Hắc Phong Trại đã từng bị người của triều đình càn quét qua. Không ít chính phái tu sĩ cũng đã dẫn quân công phá. Nhưng bởi vì địa hình, cho nên mỗi lần đều chỉ có thể nếm mùi cay đắng." Lục Dạ xem như cũng có hiểu biết về Hắc Phong Trại, nên liền bắt đầu giảng thuật. Lúc này, Kỉ Tình đang giấu ở trong không gian, yên lặng nhìn xem bọn họ. Mặc dù muốn để bọn họ tự lực cánh sinh, nhưng y cũng không muốn bốn đồ đệ nhà mình bị người sát hại. Ít nhất là trước khi y chết...khụ khụ...phi thăng. Dù y đi theo bọn họ, nhưng nếu bọn họ không gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, thì y cũng tuyệt đối sẽ không xuất thủ cứu giúp. Ở bên dưới, bốn tiểu tử đã làm xong chuẩn bị, tiến nhập Hắc Phong Cốc. Đập vào mắt là một hẻm núi sâu không thấy đáy, rộng hơn mười trượng. Trên mặt đất trải đầy đá vụn, nhưng lại không có một chút sự sống nào. Bốn người vừa bước vào, liền đã bị phong hống chấn đến ù tai, tóc mai cùng pháp bào đều bị thổi bay ra sau, tán loạn ở sau gáy. Ở trong thời không, Kỉ Tình cũng không hề bị gió làm ảnh hưởng tới. Y chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, cho ra đánh giá. Gió này, cường độ chí ít cũng đạt cấp 8, cấp 9 đi. Hắc Phong Cốc càng đi sâu vào trong, hẻm núi liền sẽ ngày càng thu hẹp. Gió như đao cắt, không ngừng lướt qua da thịt, đã sớm đạt tới cấp 11, 12. Làm Lục Dạ đều có chút chống đỡ không nổi, nhắm chặt mắt. "Người bình thường căn bản là không thể nào đi qua hẻm núi này được." Cố Thừa Trạch lẩm bẩm, nhưng lời nói vừa buông ra liền đã bị cuồng phong nuốt trọn. Kỳ thực, Hắc Phong Trại cũng không phải là chỉ có một lối ra vào này. Nhưng chỗ mật đạo kia lại là cơ mật của Hắc Phong Trại, chỉ có vài người biết được. Chuyên để huynh đệ trong trại ra vào. Cho nên, ngay cả Lục Dạ đều không biết được mật đạo đó nằm ở đâu. Vì vậy mới phải lựa chọn hạ sách này, đi xuyên qua Hắc Phong Cốc. Chống đỡ đi qua hẻm núi, một khắc vừa rời khỏi Hắc Phong Cốc, gió mạnh liền bất chợt tắt hẳn. Sự yên bình này, khiến bọn họ cũng không khỏi cảm thấy có phần không quen.