Về tới Tiêu Dao Đỉnh, đợi những tiểu tử kia đi cả rồi. Thương Loan mới đi đến bên cạnh Kỉ Tình, đầu chim khẽ cúi xuống, lửa nóng hừng hực phả lên người y, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào.
"Kỉ Tình, ta sắp sửa độ vào Độ Kiếp cảnh, có thể hóa hình rồi. Ngươi cảm thấy ta nên hóa thành hình dạng gì a?" Nghe Thương Loan nói, Kỉ Tình liền cẩn thận suy tư. Dù gì, Thương Loan cũng tính là nửa cái bằng hữu của y. Yêu thú khác biệt với nhân loại chính là ở chỗ này. Khi hóa hình, chúng có thể tự sửa chữa dung mạo, thậm chí là lựa chọn giới tính của mình. Nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được ý tưởng gì hay. Kỉ Tình liền đưa tay đặt lên đầu Thương Loan, vuốt ve sợi lông vũ trên đỉnh đầu nó. "Cứ tùy tâm đi. Đến khi sắp hóa hình, ngươi nghĩ tới muốn biến thành bộ dạng gì nhất, liền cứ mạnh dạn biến thành nó." Mắt xanh khẽ híp lại nhìn y, Thương Loan liền gật đầu, vỗ cánh bay về phía chân trời. Một lần bế quan này, Thương Loan chí ít sẽ cần dùng năm, bảy năm. Có thể thất bại, có thể thành công, tất cả đều đợi xem thiên mệnh. ---------------------------- Đối với hạ tràng của Vệ Tiểu Điệp, Kỉ Tình cũng không biết đến. Bởi vì đợi khi Cố Thừa Trạch quay trở lại, nữ nhân đó cũng đã biến mất. Nhưng bởi vì trước đó đã nói tùy hắn xử lý, cho nên y cũng không tiện hỏi thăm. Ba ngày trôi qua, hôm nay, Kỉ Tình đang tùy ý đi dạo trong núi. Thuận tiện thả ra thần thức đến 'trấn an' một số linh thú không an phận, thì lại vô tình quét qua một chút hình ảnh ở cách chân núi không xa. Lúc này, khoảng cách Đỉnh Tiêu Dao chưa tới nửa dặm đường. Lục Dạ đang đứng đối diện với một đám người ăn mặc bừa bãi, tùy tiện, bộ dáng nhân mô cẩu dạng. Đứng trước đám người, thần sắc trên mặt Lục Dạ rất khó coi, liếc nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, thấp giọng nói :"Đi ra chỗ khác nói chuyện." Hắn cũng không có hỏi bọn họ vì sao lại tìm được nơi này. Dù gì ngày đó ở trên Tiên Minh Đại Hội, thân phận hiện tại của hắn đã sớm bị bộc quang. "Lục đại công tử là đang sợ hãi Hàn Ảnh Chân Quân nghe thấy được chút gì hay sao? Đừng lo, hôm nay chúng ta chỉ là đến thay đại đương gia chuyển cho ngươi một câu mà thôi." "3 ngày nữa, là hạn chót cho sự kiên nhẫn của ngài. Trong vòng 3 ngày, ngươi tốt nhất là nên mang đồ đến đi. Nếu không, hậu quả cứ tự gánh chịu." Người đứng ra đàm phán với Lục Dạ, vẫn như cũ chính là tên tráng hán lần trước. Sau khi biết sư tôn của hắn chính là Hàn Ảnh Chân Quân, mặc dù ngoài mặt không thể hiện ra. Nhưng khi đứng ở trong địa bàn của y, tráng hán vẫn là theo bản năng hơi hạ thấp tư thái, đánh nhanh thắng nhanh. Đặt tay lên vai Lục Dạ, biết rõ hắn lúc này đã không còn là phàm nhân, mà đã trở thành tu tiên giả. Tráng hán cũng không dám ra oai phủ đầu, động tay động chân. Chỉ đơn thuần dùng lời lẽ công kích. "Ta tin tưởng, với thân phận thiên tài xếp hạng thứ 4 Phong Vân Bảng, đệ tử chân truyền của Hàn Ảnh Chân Quân, chút tiền lẻ này sẽ không làm khó được ngươi đi?" Lục Dạ bất động thanh sắc hất tay gã ra, lấy ra khăn tay lau chùi bả vai mình. Không rõ hỷ nộ đáp ứng :"Trong vòng 3 ngày, sẽ mang tiền đến cho các ngươi." "Còn bây giờ, cút khỏi đây trước khi ta đổi ý, để người tới nhặt xác cho các ngươi." Biết rõ hắn không nói giỡn, tráng hán cùng đám du côn chỉ là phàm nhân. Trong lòng liền không khỏi dâng lên hoảng loạn, cường trang trấn định gật đầu :"Biết điều là tốt. Chúng ta trở về sẽ báo lại cho đại đương gia." Nói xong, như sợ hắn đổi ý, cả đám liền cấp tốc rời đi. Đứng tại chỗ, Lục Dạ chỉ dùng ánh mắt rét lạnh nhìn bọn họ. Sau đó mới đảo mắt nhìn quanh. Khi xác định được xung quanh không có người nghe lén, hắn mới yên tâm quay người đi lên núi. Nhưng hắn không biết, không phải là không có người nghe lén. Chỉ là đối phương quá mức cường đại, hắn hiện tại còn không thăm dò được thôi. Dưới cái nhìn 'lén lút' của Kỉ Tình. Tiểu tử Lục Dạ này sau khi trở về Tiêu Dao Đỉnh, cư nhiên lại đi thẳng về tây viện. Điều này không khỏi khiến Kỉ Tình trầm ngâm, ngay tức khắc liền nhìn thấu dự định của hắn lúc này. Nhưng y cũng không ngăn cản, còn trực tiếp đem thần thức thu hồi. Lúc này, trong tây viện chỉ còn Độc Cô Duy Ngã cùng Cố Thừa Trạch tại. Về phần Độc Cô Vô Song thì đã sớm ra hậu viện luyện kiếm. Thấy Lục Dạ đi vào, Cố Thừa Trạch đang lau cột nhà liền hơi nâng đầu, mỉm cười từ tốn :"Tứ sư đệ, đệ về rồi à?" "Vâng." Lục Dạ gật đầu, ánh mắt lại khẽ lướt qua người Độc Cô Duy Ngã đang nằm trên giường đọc sách kia. Thấp giọng dẫn đạo :"Kỳ thực, ta có chuyện muốn nhờ hai vị sư huynh giúp đỡ." "Hả? Tứ sư đệ có chuyện gì liền cứ nói thẳng đi." Làm người nghĩa khí, nên nghe Lục Dạ có chuyện cần nhờ, Độc Cô Duy Ngã liền buông sách xuống, mở lời. Nhìn hai người bọn họ, Lục Dạ liền lựa chọn một số ý chính kể lại. Tỷ như đám sơn tặc kia là thế nào hành hạ hắn, uy hiếp hắn. Nhưng những chuyện như hắn giết người, trả thù hay phản bội bọn họ thế nào, hắn lại là một chữ cũng không nhắc tới, lập lờ nước đôi. "Cho nên, ta liền không thể không mặt dày mày dạn đến cầu xin chúng sư huynh, 3 ngày sau cùng ta cùng một chỗ đánh lên ổ sơn tặc đó. Một là để báo thù, hai là để trừ hại cho dân." Biết được những thứ mà Lục Dạ đã phải chịu đựng, cảm thấy hắn thật đáng thương, Độc Cô Duy Ngã liền không chút do dự vỗ ngực đáp ứng. Nhưng ở bên cạnh, Cố Thừa Trạch lại giống như là có điều suy ngẫm. Một lúc sau, khi tầm mắt của Lục Dạ một lần nữa chuyển dời, hắn mới ôn hòa cười. "Có thể giúp sư đệ, sư huynh đương nhiên rất vui lòng. Chỉ là, nhị sư huynh hắn..." Nhắc tới Độc Cô Vô Song, Lục Dạ liền không chút bận tâm nhếch môi :"Sư huynh đừng lo, nhị sư huynh chắc chắn sẽ đồng ý." "Ồ, đệ tự tin như vậy?" Độc Cô Duy Ngã có chút kinh ngạc hỏi. Dù sao, đối với thối tính tình của đệ đệ mình, không ai có thể hiểu rõ hơn hẳn. "Ha, chắc chín phần chín." Lục Dạ tự tin mười phần nói. Tuy hắn có lẽ không hiểu rõ tính cách của Độc Cô Vô Song bằng Độc Cô Duy Ngã. Nhưng không sao, hắn chỉ cần biết hắn ta thích gì nhất, vậy liền đủ rồi.