Buổi tối, Mã Phu vội kết thúc công việc ở Mã Phòng sau đó chạy đến tiểu viện của Lục Khí. Bởi vì Lục lão gia đã hạ lệnh cho y phải hảo hảo chiếu cố cho tọa kỵ của Biện tể tướng cho nên khi Mã Phu hoàn tất hết mọi việc thì cũng muốn quá canh đầu.

Lúc ở Mã Phòng, khi nghe được chuyện Lục Khí đắc tội với Lục thiếu gia, Lục tiểu thư lại còn có vị Biện thiên kim kia thì y cứ mãi lo lắng không thôi. Tuy trong lòng rất muốn bỏ việc để chạy đến liếc mắt nhìn xem đứa nhỏ kia một cái nhưng cả buổi chiều nay lại bận rộn quá, mãi mà không tìm được cơ hội.

Còn chưa tiến đến sân y đã thấy một bóng đen bất thình lình nhảy vào ***g ngực mình.

“Tiểu Tứ Tử?”

Mã Phu âm thầm thở dài, đau lòng mà ôm Lục Khí vào trong ngực, sau đó ngồi xuống.

“Mã đại ca… Ô ô… !” Tiểu Lục Khí ghé vào ngực Mã Phu mà khóc thật lớn. Bất chấp vẻ kiêu ngạo thường ngày, hắn một lòng thầm nghĩ muốn đem hết những ủy khuất của mình nói ra hết cho Mã Phu nghe.

“Ta chỉ dùng một chiêu, sau đó… ta sẽ không dùng… , ta… lúc đó cực kỳ tức giận! Nhưng Lưu Thẩm lại. . . bảo ta, ô…”

“Bọn họ… luôn khi dễ ta, ngay cả… nàng cũng khinh thường ta… , ô ô…”

“Ta không hề muốn. . . được mẫu thân sinh ra… ta cũng không muốn làm con của tiện nhân…ô…ách.”

Hắn bị nước mắt của chính mình làm cho rối tinh rối mù, ăn nói bừa bãi.

Mã Phu vừa thương cảm vừa buồn cười. Y nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, an ủi “Ai nói mẹ của ngươi là đồ đê tiện? Ở đây chê bai thân mẫu, ngươi làm sao biết được trước kia là mẹ ngươi sai hay là Lục lão gia không đúng? Ngươi cũng là nam nhân, chờ sau này lớn lên ngươi sẽ minh bạch. Loại sự tình này, nếu nam nhân không có ý tứ thì nữ nhân có câu dẫn thế nào cũng hóa vô dụng thôi. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, đã đi qua nhiều nơi, loại chuyện thế này cũng đã nghe qua nhiều, bình tâm suy luận một chút thì lỗi hầu hết đều ở kẻ làm nam nhân thôi.”

Lục Khí nhỏ giọng thút thít.

“Ngươi ngẫm lại xem, thân phận của mẹ ngươi là gì, còn thân phận của Lục lão gia là gì? Nếu Lục lão gia chủ động câu dẫn hay thậm chí dùng sức mạnh, thì mẹ ngươi bất quá chỉ là một quả phụ há có thể chống cự sao? Cho dù là mẹ ngươi chủ động, nếu Lục lão gia không có ý tứ đón nhận thì làm sao lại có ngươi? Kỳ thật ngươi nên cẩn thận ngẫm lại, mẹ ngươi thật sự là người đáng thương a. Tuổi còn trẻ liền ở quá, không có con cái, ăn nhờ ở đậu, chỗ nào cũng không thể đi, ngươi muốn nàng cả đời đều như vậy sao? Lúc mẹ ngươi sinh ngươi, nghe đâu nàng chỉ mới mười chin tuổi, lúc trượng phu nàng chết thì nàng cũng chỉ mới mười bảy. Một nữ hài tử mười bảy tuổi chỉ lớn hơn ngươi hiện tại ba tuổi mà lại mất hết hy vọng. Nếu đổi lại ta là mẹ của ngươi, ta cũng sẽ đi tìm trượng phu cho mình, cố gắng níu lấy một cuộc sống mới. Mà mẹ ngươi chính là vận khí không tốt nên mới chạm nhầm người không nên chạm thôi.”

“Hắc… Ô. . . Nếu ngươi là mẹ ta, ngươi đã sớm bỏ chạy rồi, còn ở chỗ này sao?” Lục Khí bị Mã Phu chọc cho thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.

“Cho nên, ngươi không nên ghét bỏ mẹ ngươi nữa. Muốn trách thì trách Lục lão gia kia không chịu nổi tịch mịch nên làm loạn đi câu dẫn người khác. Tốt lắm, đừng khóc nữa! Nhanh lau mặt đi, còn ăn cơm chiều nữa. Ngươi vẫn chưa ăn, đúng không? Ta mang cho ngươi không ít đồ ăn ngon đây, là do ta lấy ở trù phòng đó. Hôm nay Lục phủ chiêu đãi Tể tướng đại nhân, sơn trân hải vị đều đủ cả. Chúng ta cũng nên hảo hảo cải thiện thức ăn một chút.” Mã Phu hắc hắc cười vuốt đầu Lục Khí, sau đó giúp hắn buộc tóc lại.

“Ân, ta làm cho Lưu Thẩm ăn trước. Ta… ăn không vô.” Lục Khí có chút ngượng ngùng, hai mắt hơi đỏ, bèn chơi xấu, cứ úp mặt trong lòng Mã Phu không chịu đứng lên. Cao lớn như thế, ngoại trừ y thì ai còn hội ôn nhu ôm ấp an ủi hắn?

“Tiểu Tứ Tử … ngươi có muốn cùng ta rời khỏi Lục phủ không?” Mã Phu đột nhiên hỏi.

“Ngươi không phải còn khế ước năm năm sao?” Lục Khí hơi do dự.

“Ta vẫn chưa đáp ứng, ta nói với quản gia là cần chút thời gian để suy nghĩ.”

“Ta cũng muốn đi theo ngươi a, chính là… Lưu Thẩm không muốn. Lần trước ta đã có hỏi qua, nàng nói trừ phi ta công thành danh toại, làm cho Lục gia công nhận ta, nếu không nàng nhất định không rời khỏi đây. Ngươi cũng biết ta là do một tay Lưu Thẩm nuôi lớn, với ta mà nói, nàng giống như mẫu thân của ta. Nếu nàng không chịu đi, ta cũng không thể bỏ nàng ở lại. Hơn nửa, bài vị tro cốt của mẹ ta cũng bị nàng giấu đi vì nàng sợ ta sẽ rời khỏi Lục phủ.” Trên mặt Lục Khí xuất hiện vẻ u ám.

“Ân, như vậy a… , như vậy cũng tốt. Dù sao ngươi theo ta cũng sống phiêu bạt, không bằng ở nơi này yên ổn hơn. Cũng tốt, vậy ta sẽ tiếp nhận khế ước năm năm, chờ cho ngươi thông hiểu hết những huyền diệu trong cuốn bí tịch đó rồi ta sẽ ra đi. Chỉ cần có đủ công phu, công danh cũng không còn là việc nằm ở ngoài tầm với của ngươi nữa.” Mã Phu lẩm bẩm.

“Mã đại ca…, ngươi thật tốt!” Lục Khí cảm động ôm lấy Mã Phu.

“Ngươi a, tốt lắm tốt lắm, đến ăn đi! Ta cũng đói bụng rồi. Thuận tiện nói cho ta biết chiều nay đã xảy ra chuyện gì?”

Mã Phu nói xong thì bày hết đồ ăn lên mặt đất.

Tuy rằng chúng đã lạnh đi rất nhiều, đa số là đồ thừa nhưng Lục Khí hiếm khi được ăn món ngon lại cực kì vui vẻ, vừa ăn vừa kể lại chuyện vừa phát sinh chiều nay.

Nghe được sự đánh giá của Lục Khí đối với Biện tiểu thư thì Mã Phu lại cười, châm chọc mối tình đầu của hắn.

Lục Khí đỏ mặt vội vàng phủ nhận, nói là vì hắn chưa từng gặp qua tiểu cô nương nào xinh đẹp như thế nên nhất thời kinh vi thiên nhân thôi. Sau đó, ngẫm ngẫm một chút, hắn hờn giận nói thêm: mà mỹ thì sao? Nàng cũng khinh thường hắn như người khác thôi.

Lục Khí tuy nói là nói vậy nhưng trong lòng cũng tự răn đe mình sau này không bao giờ nữa…bị người có sắc đẹp mê hoặc.