Ngày hôm sau, Lục Khí thành thật ngồi ở tiểu viện chiếu cố đám rau dưa của hắn. Sự tình vốn không có gì đặc biệt nếu khách quý của Lục phủ không vì tò mò mà tìm đến đây.

Lục phủ đại thiếu gia Lục Hoài Ngọc đến kinh thành ứng thí, tuy rằng chưa nhập bảng đề danh, nhưng không khí ở Lục phủ cũng vui tươi dị thường. Bởi vì khách mà hắn mang về là những người có thân phận vô cùng tôn quý ── đó là phu phụ tể tướng cùng thiên kim. Chuyện này đúng là làm cho Lục phủ nở mày nở mặt a.

Lại nói đến đây đúng là dịp may hiếm có. Đang khi trở về nhà với tâm trạng ủ rũ thì Lục đại thiếu gia đụng phải gia đình tể tướng đang hồi hương. Vị này vốn không phải một kẻ thích khoa trương nên trên đường hồi hương, ngoại trừ phu nhân cùng hài nữ thì chỉ có hai ba hộ vệ đi theo. Họ du sơn ngoạn thủy trên đường về thăm ông bà, dù sao thì hoàng thượng cũng ân điển cho hắn ba tháng được nghỉ ngơi. Lúc ấy, Biện tể tướng nhất thời nhàm chán, lại gặp bộ dạng u ám của Lục Hoài Ngọc nên thuận miệng nói vài ba câu.

Lục đại thiếu gia trong lòng buồn bực, nghe bên cạnh có tiếng người bèn ngẩng mặt lên, định bụng mắng chửi người nọ cho hả dạ. Nhưng vừa nhấc đầu lên thì cơn tức của Lục Hoài Ngọc không biết biến đi đâu hết. Không phải bởi vì nhìn thấy dung nhan thiên kiêu tuyệt diễm của Biện phu nhân cùng Biện tiểu thư, cũng không phải vì hắn đột nhiên thay đổi tính tình mà là vì hắn phát hiện ra kẻ đang đứng trước mặt mình chính là kẻ ở dưới một người, trên vạn người – Biện tể tướng Biện Đằng Vân. Hắn có thể biết đến người này cũng là một câu chuyện dài để kể. Dựa vào vàng bạc, hắn biết được không ít người người và Đệ Tử là một trong số đó. Đệ Tử dẫn hắn đi khắp kinh thành, ngẫu nhiên tham gia yến hội của một số quan to quý nhân, chỉ cho hắn biết một số người có quyền cao chức trọng.

Lục Hoài Ngọc trong lòng vô cùng kích động a, đúng là vàng bạc trước nay hắn sử dụng đều không vô dụng. Cơ hội ngàn vàng cuối cùng cũng đã đến trước mặt hắn rồi.

Lục Hoài Ngọc dằn lòng lại, vờ như không nhận ra thân phận người kia, cư xử như tâm giao, trên đường cùng nhau tâm sự. Đương nhiên hắn cũng tỏ ra lễ độ với tể tướng mấy bậc. Biện tể tướng bị sự thân thiết nhưng không quá mức khiếm nhã, nhiệt tình lại không quá ân cần của Lục Hoài Ngọc làm cho tâm tình khoái trá cực kì. Hơn nữa phu nhân cùng tiểu thư cũng rất có hảo cảm với tri thức cùng vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong của hắn, nên Biện tể tướng cũng không giấu diếm thân phận của mình nữa. Nghe nói gia trang của Lục Hoài Ngọc nằm trên đường đi của mình nên hắn cũng vui vẻ đáp ứng lời mời đến Lục phủ vài hôm.

Tể tướng đột nhiên đến làm cho lão gia, phu nhân cùng toàn thể Lục phủ vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, không dám chậm trễ.

———–

Lục Khí làm xong công việc thì cũng đã quá giờ Mùi. Sau khi dùng bữa với khoai lang xong, hắn lưu lại một bát cháo khoai để dành cho Lưu Thẩm. Sau đó, hắn rời khỏi phòng, dùng xẻng bắt đầu điều chỉnh lại vườn rau của mình.

Từ khi Mã Phu chỉ cho hắn sử dụng thổ nhưỡng ở hồ sen tại hậu viên, dạy hắn ở đất nào nên trồng loại cây nào thì mầm rau dưa của hắn sinh trưởng cũng không còn tồi tệ như trước, mỗi khi thu hoạch cũng được nhiều hơn. Hơn nữa, nhị thiếu gia thường xuyên đến quấy phá nay lại phải tất bật đến Thanh Phong thư viện học tập, chuẩn bị cho đợt thi, mưu cầu công danh sắp tới nên tiểu viện của hắn, ngoại trừ Mã Phu thì không còn ai đến nữa. Lục phu nhân cũng chỉ âm thầm sai người đến bạc đãi hắn chứ không bao giờ để thân tôn quý đến những chỗ nghèo hèn như thế này để tìm phiền toái. Lục tiểu thư là thiên kim của Lục gia cho nên một cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có, cùng lắm là dội ô thủy hoặc là thả chó cắn hắn thôi. Cho nên ba năm nay, cuộc sống của Lục Khí coi như cũng khá an ổn.

“Đây là nơi nào?” Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ từ xuất hiện sau cánh cửa của tiểu viện. Đôi con ngươi như trân châu tràn ngập sự tò mò. Tiếng nói thanh thúy và nhẹ nhàng khiến cho cả loài hoàng anh cũng phải cúi đầu hổ thẹn. Thật là một tiểu mỹ nhân a. Trông nàng vẫn còn trẻ, nhiều lắm chỉ mười một, mười hai, phấn điêu ngọc trát, cái mũi nhỏ xinh như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, xinh đẹp. Nàng chăm chú nhìn Lục Khí, không rời mắt một khắc nào.

“Biện tiểu thư, đây là chỗ ở của tên tiểu nhân đê tiện thôi, đi vào sẽ khiến người dơ dáy thấp kém. Chúng ta không nên nhìn hắn, đi đến chỗ khác ngoạn đi, được không?” Giọng nói của của Lục nhị thiếu gia Lục Hoài Tú truyền từ ngoài cửa vào.

“Đúng vậy, đây là nơi tối tăm đáng nguyền rủa nhất trong phủ. Biện tiểu thư, đến đây, ta mang nàng đến hoa viên dạo chơi.” Kế đến là giọng nói của Lục đại thiếu gia.

“Hắn là ai vậy?” Tiểu mỹ nhân cầm chiếc váy lên, thật cẩn thận chạy vào trong viện. Sau đó, nàng dừng lại ở nơi tương đối sạch sẽ, vươn một ngón tay chỉ về phía con người anh tuấn nhưng quần áo cũ nát – Lục Khí – hỏi

Khi tiểu mỹ nhân cất tiếng hỏi han thì ba người kia cũng đi vào. Đằng trước là Lục Hoài Tú năm ấy mười sáu, tiếp theo là vị công tử nho nhã vận cẩm y dài, mười tám tuổi, Lục Hoài Ngọc. Cuối cùng là Lục Hoài Trân, thiên kim của Lục phủ, mười lăm tuổi.

“Hắn?” Lục Hòai Tú nhướng mày đánh giá Lục Khí nửa năm chưa gặp. Thật sự là rất kinh ngạc a! Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tên tiểu tử kia đã trở nên tốt tướng thấy rõ, không những cao lớn hơn mà sắc mặt cũng hồng hào, da thịt đầy đặn. Người nào sáng suốt cũng có thể nhận ra sự khác biệt này.

Hiển nhiên, sự thay đổi đó không chỉ khiến Lục Hoài Tú kinh ngạc mà ngay cả Lục Hoài Ngọc cũng cứng người bất động. Hắn nghĩ thầm: chẳng lẽ mẫu thân ta bấy lâu nay tha cho tên đê điện này? Chỉ không gặp một thời gian mà ta đã muốn không nhận ra rồi.

“Hắn nha, nói ra chỉ làm bẩn tai Biện tiểu thư thôi. Nàng có biết cái gì gọi là quả phụ thâu nhân không?” Lục Hoài Trân bỗng nhiên mở miệng nói.

Biện Thanh Nghi lắc đầu. Lúc ấy nàng chỉ mười một lại ít khi ra khỏi khuê phòng nên đối với loại sự tình này, nàng không hề có khái niệm. Nàng vừa lắc đầu vừa chăm chăm nhìn cái người cao hơn nàng một cái đầu – Lục Khí. Càng nhìn, nàng càng cảm thấy ở nam hài này có điểm gì đó rất thú vị nhưng ngặt nỗi quần áo của hắn quá cũ nát, lại còn chỗ khâu chỗ vá nữa a.

Cùng lúc đó, Lục Khí cũng ngây dại mà nhìn Biện Thanh Nghi. Trái tim hắn đập mạnh không ngừng, con người trước mặt kia chẳng khác nào tiên nhân hạ phàm. Lục Hoài Trân so với người kia chỉ là trứng chọi đá, xấu xí vạn lần. Hắn cứ đứng nhìn như thế, nhìn đến nhập thần, tình thế trước mắt phải ứng phó ra sao, hắn cũng đều quên tất.

“Nàng không hiểu sao? Vậy để ta giải thích cho nàng rõ. Quả phụ chính là những nữ nhân mà trượng phu của họ vì một nguyên nhân nào đó mà chết đi. Quả phụ thâu nhân chính là chỉ những góa phụ không tuân thủ quy tắc, không sống nổi trong cô đơn nên hạ thấp thân phận, cùng kỹ nữ giống nhau, tự động đi câu dẫn nam nhân, nhất là trượng phu của người khác hòng phá tan hạnh phúc, gia can họ. Loại tiện nhân này không biết xấu hổ, sau này phải gặp đâu đánh đó, tốt nhất là nên đem ả giết chết trước mặt phụ thân ta.” Lục Hoài Trân oán hận nói. Xem ra mẫu thân nàng đã giáo huấn nàng rất tốt a.

“Như thế phá hư a…” Biện Thanh Nghi nhíu nhíu đôi mày thanh tú “Loại nữ nhân này thật đáng chết! Sao ả không tuân thủ phép tắc mà lại đi phá hoại gia đình người khác nga?”

“Đúng vậy! Nàng nói không sai! Nàng có biết kẻ mà nàng vừa hỏi là ai không? Hắn chính là con của tiện nhân kia, là kết quả mà ả ta đã câu dẫn phụ thân ta! Phi!” Giọng nói Lục Hoài Tú tràn ngập sự ác độc, sắc mặt hắn cũng ngày càng khó coi.

“A…” Biện Thanh Nghi che miệng lại, thở dài một tiếng. “Vậy sao hắn lại ở nơi này?” Nàng nhìn Lục Khí với ánh mắt đầy khinh bỉ.

Lục Khí rõ ràng nhìn thấy điều đó nên trong lòng vô cùng căng thẳng, không hiểu tại sao lại nói không nên lời. Thì ra tiểu tiên nữ cũng giống như những kẻ kia, đều hội xem thường ta!

“Đó là vì phụ thân ta tội nghiệp hắn! Mẫu thân sợ loại tiện nhân này ra ngoài hại người nên mới nhốt hắn ở đây.” Lục Hoài Ngọc khinh khỉnh nói.

“Hại người? Hắn sẽ hại người sao?” Biện Thanh Nghi nắm lấy vạt áo, lùi lại mấy bước.

“Nàng cứ nhìn mặt hắn thì biết. Đi thôi, đừng ở trong này nữa. Biện tiểu thư, nếu phụ thân nàng biết nàng đến gặp người xấu xa này thì hắn nhất định sẽ sinh khí. Chúng ta mau đi thôi.” Lục Hoài Tú đi đến nắm lấy tay Biện tiểu thư.

“Mẹ ta không phải như các ngươi nói! Mẹ các ngươi mới như vậy! Vừa độc ác vừa gian ngoa. Trên đời này ả mới là độc địa nhất. Ta không hề ti tiện, kẻ ti tiện chính là mấy người các ngươi.” Lục Khí nén giận không được nên lớn tiếng quát mà không hề để ý đến hậu quả.

Vừa nghe thấy lời này, ba huynh muội Lục gia nhất thời giận dữ. Bọn họ lúc nào cũng không thừa nhận Lục Khí cùng cha với mình, nay sợ chuyện xấu bị phanh phui nên họ chặn đầu, nhanh tay tát Lục Khí một cái đau điếng.

“Câm mồm! Ngươi này. . . Đồ tạp chủng! Còn dám cãi lại? Một chút gia giáo ngươi cũng không có, xem bổn thiếu gia ta hôm nay làm sao hảo hảo giáo huấn ngươi. Ngươi làm Lục gia ta mất mặt quá!” Lục Hoài Ngọc miệng mắng chân đá, thần tình vô cùng thỏa mãn.

Lục Khí học võ nghệ bao lâu nay sao có thể đứng yên chịu đòn được? Hắn nhẹ nhàng tránh ra, sau đó thuận thế đến bên Lục Hoài Ngọc, đá vào chân trái nam nhân. Lục Hoài Ngọc giống như bị hoa mắt. Hắn chỉ thấy một bóng người xẹt qua rồi cơn đau ngay chân lập tức truyền tới nên hắn mất đà, khụy chân quỳ trên mặt đất.

“Đại ca!”

“A! Lục đại ca!”

Ba người kia ngay lập tức kêu lên sợ hãi.

“Hừ!” Lục Khí đắc ý ngẩng đầu, nhưng khi vừa nhìn thấy sắc mặt của những kẻ kia thì hắn liền nhớ đến lời của Mã Phu ‘tuyệt đối không để người khác biết ngươi đã học võ công’ nên sắc mặt đại biến.

“Hảo, tiểu tử thối, dám ám toán đại ca. Ta hôm nay sẽ đánh chết ngươi.” Lục Hoài Tú hai mắt đỏ ngầu, hướng Lục Khí mà xông thẳng tới.

“Tiểu thiếu gia! Không được đánh nhau a!” Từ phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng thét của Lưu Thẩm.

Lục Khí lúc này hơi dừng lại nhưng nhìn thấy Lục Hoài Tú đang vọt tới liền bất chấp tất cả, hai tay loạn vũ, hai chân loạn cước, đấm đá loạn xạ.

Lục Hoài Trân cùng Biện Thanh Nghi, hai vị thiên kim tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này thì ô ô nức nở, lo lắng cho Lục Hoài Ngọc và Lục Hòai Tú, lúc này đang lấy hai chọi một.

Tuy rằng Lục Khí đấm đá lung tung nhưng dù sao hắn cũng là người học võ nên ra tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa lại đang căm phẫn nên thần thái hắn vô cùng dữ tợn, khiến cho Biện Thanh Nghi bé nhỏ sợ tới mức rét run.

“Tiểu thiếu gia ──!” Lưu Thẩm lại hét lớn.

Lục Khí lâm vào đường cùng nên đành lui vào phòng trong.

Lục Hoài Ngọc, Lục Hoài Tú thở hồng hộc, nhìn thấy tiểu muội cùng Biện Tiểu Thư đang sợ hãi và Lục Khí thì khiếp sợ chạy mất nên cũng không buồn đuổi theo.

“A a, thật là khủng khiếp! Thật là đáng sợ! Quả nhiên là tạp chủng, một chút giáo dưỡng cũng không có. Thật là đáng sợ a!”

Đến khi ba huynh muội kia mang Biện tiểu thư rời đi thì Lục Khí vẫn còn vùi mình trong phòng. Bên tai hắn cứ quanh quẩn bên tai lời của tiểu tiên nữ lúc đó. Hắn vừa buồn vừa hận. Hắn hận không thể ngay lập tức nhào vào lòng Mã Phu mà khóc thật lớn.

=========

A a a, cuối cùng thì nhân vật mà ta ghét nhất cũng đã xuất hiện. Biện Thanh Nghi! Ngươi tưởng ngươi tốt lành lắm hay sao. Ta khinh! Phi! Phi! Phi!