Editor: Tiêu Tương

Thịt nướng thật giòn, thật thơm, là món ăn vô cùng ngon, nhưng mà Diệp Tuyết ăn xong hai miếng đã không muốn ăn nữa. Không có khẩu vị, cho dù hương vị có tốt cũng bằng không!

“No rồi?” Yêu Vương thấy thịt trên tay vẫn còn chưa động tới, nhìn nàng xác nhận.

“Ừ.” Diệp Tuyết gật đầu một cái. Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, ngoại trừ không có khẩu vị, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là nàng không muốn hắn đút cho ăn.

“Nếu đã như vậy, đổi lại nàng đút cho Bổn vương ăn.”

Diệp Tuyết ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy thịt từ trong tay hắn, nhưng hắn lại tùy tiện ném thịt nướng trong tay đi chỗ khác, lật người một cái, đè nàng ở phía dưới: “Bổn vương muốn ăn nàng.”

“Không được......” Diệp Tuyết theo bản năng lấy tay đẩy hắn ra. Nàng sợ ở chung một chỗ với hắn, nhất là khi nhìn vào trong mắt hắn đang tràn ngập dục vọng!

“Sao?” Vẻ mặt Tích Phong bắt đầu nghiêm túc, không vui nhìn nàng.

“Ta......” Trái tim nho nhỏ của nàng co rút lại, không dám nhìn hắn, tay để ở ngực hắn cũng không nhúc nhích. Giờ phút này, nàng gần như mâu thuẫn mà phối hợp. Biết rõ chống cự là vô dụng, hơn nữa có thể vô tình chọc giận đến hắn, nhưng như vậy nàng vẫn ôm một chút chút hi vọng, muốn thử một chút.

“Tuyết phi vẫn chán ghét Bổn vương như vậy sao?” Chống hai tay ở trên đầu nàng rồi hỏi, hắn không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

“Ta..... Ta chỉ là......” Diệp Tuyết cảm thấy bản thân hít thở không thông, giằng co một lúc lâu, nàng mới tìm được một lý do sứt sẹo: “Ta không thích ở bên ngoài.....”

“Bên ngoài?” Vẻ mặt của Tích Phong cuối cùng cũng dịu xuống: “Vậy bây giờ Bổn vương đưa Tuyết phi hồi cung, thế nào?”

“Không..... Không cần.....” Diệp Tuyết vội vàng lắc đầu, giật mình phát hiện lời nói của mình rất không ổn, lại vội vàng lắp bắp giải thích: “Ta..... Ý của ta là, việc ấy..... Việc ấy, hiếm khi được ra ngoài một lần, phong cảnh bên ngoài tốt như vậy, cứ trở về như vậy..... Chẳng phải là rất đáng tiếc sao?”

“Họ không dạy nàng phải xưng hô như thế nào ở trước mặt Bổn vương sao?” Tích Phong đưa tay ra, nâng cằm của nàng lên: “Hay là nói..... Nàng khinh thường làm phi tử của Bổn vương?”

“Ta..... Nô tì biết sai.”

Dường như đã hài lòng với biểu hiện của nàng, hắn không làm khó nàng nữa. Từ trên người nàng đứng lên, ngồi xuống bên cạnh: “Nếu Tuyết phi không muốn trở về, vậy thì ở lại một lát nữa đi. Chỉ là ngồi không như vậy có chút nhàm chán, không biết Tuyết phi có tiết mục gì góp vui hay không?”

“Không có.” Nàng mới sẽ không nói cho hắn biết, khi ở trường nàng học chuyên nghành âm nhạc cổ điển, ngoài ra còn học điệu múa dân tộc hơn hai năm. Không phải là nàng khoe khoang, bốn chữ ca hát nhảy múa, quả thật rất là phù hợp với nàng.

“Không sao, Bổn vương sẽ biểu diễn cho nàng một đoạn.” Tích Phong ngược lại không thèm để ý, dứng dậy đứng ở bên cạnh đống lửa, vẫy tay một cái, lập tức có thêm một cây sáo ngọc màu đỏ, trên cây sáo còn treo một sợi tua trắng như tuyết.

Tua trắng đung đưa qua lại, không trơn nhẵn, rủ xuống như những tua khác, mà là lông tơ, rất mịn, hẳn là được làm từ lông thú nào đó.

Có điều, đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là..... sợi tua này nhìn rất quen mắt, hơn nữa..... Còn đặc biệt thân thiết..... 

Yêu Vương đặt sáo ngọc bên miệng của mình, mười ngón tay thon dài ưu nhã nhảy trên cây sáo..... Giống như một đám tinh linh, nhảy vũ điệu đẹp mắt nhất ở trên cõi đời này.....

Tiếng sáo như nhạc tiên quanh quẩn trong không trung, Diệp Tuyết không thể không thừa nhận, hai mươi năm qua, đây là âm thanh tuyệt vời nhất nàng từng được nghe....

Một cây sáo ngọc, có thể diễn dịch được như thế, có thể hiểu được tài năng của hắn, không phải một kẻ phàm phu tục tử có thể nghĩ ra được, bao gồm nàng!