Editor: Tiêu Tương

"......" Diệp Tuyết nâng mắt lên, lén nhìn hắn một cái nói: "Cám ơn." Hắn nói như vậy là có ý gì? Nói bản thân nàng rất đặc biệt trong mắt hắn? Hay là nói nàng phải cảm kích hắn đến chảy nước mắt?

"Nàng cảm thấy một tiếng cám ơn là được rồi sao?"

"Vậy Đại Vương muốn như thế nào?"

"Lại đây." Tích Phong vỗ vỗ mặt cỏ bên cạnh: "Giúp Bổn vương nướng một miếng thịt."

"Vâng" Diệp Tuyết hết sức nghe lời đi đến, dè dặt ngồi ở bên cạnh hắn, nhưng vẫn tận lực cách ra xa xa.

"Chẳng lẽ trên người của Bổn vương có mùi gì lạ hay sao?" Tích Phong không đầu không đuôi hỏi một câu, dứt lời, còn làm như có thật  mà ngửi ngửi y phục của mình một cái.

Diệp Tuyết không hiểu lí do, ngồi bên cạnh không nói một lời nào.

"Nói như vậy là trên người Bổn vương thật sự có mùi lạ rồi! Bằng không Tuyết phi nàng vì sao phải ngồi xa như vậy?"

"Ta......"

"Tuyết phi tự chọn đi, tự nàng ngồi lại gần đây một chút, hay là để Bổn vương kéo nàng lại đây?" Lông mày như lưỡi mác của Tích Phong nhíu lại, thảnh thơi mà đùa bỡn lửa than. Miếng thịt ngực thượng hạng ở trên lửa vang lên tiếng xèo xèo, hiện ra màu vàng kim, mùi thơm lan khắp bốn phía......

Đáng chết!

Trong lòng Diệp Tuyết thầm mắng bản thân một tiếng. Bởi vì hai ngày này chán ăn, không sao nuốt được cơm, dđ_lqđ cho nên bụng đã sớm trống rỗng. Chỉ là không ngờ lại đặc biệt có cảm giác đối với thịt nướng này, không ngừng réo lên kêu ùng ục, thật may là bốn phía có tiếng kêu của đám côn trùng mùa hè lấn át, nếu không...... Nàng đã mất mặt chết rồi. Vì tránh để hắn thật sự động tay kéo mình qua đó, Diệp Tuyết đành  nhích lại gần bên cạnh hắn.

"Lại gần một chút nữa."

Nàng không còn cách nào khác, lại xê dịch qua.

"Gần thêm chút nữa."

"...... A......" Diệp Tuyết nhấc mông lên, định tiếp tục xê dịch một chút như vừa rồi, nhưng không nghĩ đến Yêu Vương lại đột nhiên đưa tay, bắt lấy cánh tay của nàng kéo lại, nàng kêu lên một tiếng, thân thể đã ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn: "Buông ta ra......"

Thấy nàng hoảng sợ, Tích Phong không làm khó dễ nữa, cười vang  rồi buông nàng ra, chỉ là lời nói của hắn hết sức mập mờ: "Tuyết phi, nàng cũng đã là người của Bổn vương, lại thẹn thùng như vậy, đây không phải là không cần thiết hay sao?"

Diệp Tuyết đứng ở bên cạnh không nhúc nhích.

"Ngồi xuống đi." Tích Phong dùng mắt ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh, lại thấy nàng tận lực trốn sang bên cạnh, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ hài hước: "Tuyết phi nhất định phải để Bổn vương tự mình kéo nàng qua đây sao? Ngồi xuống sát bên ta!"

"......" Diệp Tuyết sợ hắn thật sự sẽ lại ra tay, chỉ có thể hết sức nghe lời ngồi xuống sát bên cạnh hắn, hơi động một chút, là có thể chạm vào nhau.

"Như vậy mới đúng chứ." Hắn cười, gỡ thịt nướng từ trên lửa xuống, miếng thịt vàng óng ánh, rất là mê người. dđ_lqđ Xé ra một miếng nhỏ, mùi thơm nồng lan khắp bốn phía. Hắn đưa đến bên miệng nàng: "Thổi một chút."

Diệp Tuyết phồng miệng lên, ngoan ngoãn thổi hai cái.

Trên mặt Tích Phong đầy vẻ dịu dàng, ngay cả nụ cười cũng rất dịu dàng: "Nào, hé miệng, nếm thử một chút xem mùi vị thế nào."

"......" Diệp Tuyết hơi sững sờ, đưa tay ra muốn nhận lấy: "Ta tự làm."

"Không được!" Tích Phong đưa tay tránh đi, vẻ mặt nghiêm túc: "Bổn vương cho ngươi ăn trước, đợi lát nữa đổi lại là ngươi cho Bổn vương ăn."

Diệp Tuyết biết mình không lay chuyển được, mất tự nhiên há miệng, mặc hắn đút cho mình ăn. Trong lòng lại thầm mắng Yêu Vương biến thái, quả thật so với cái loại nam nữ khoa trương trên ti vi kia còn muốn ghê tởm, buồn nôn hơn! Đút tới đút lui, chàng chàng thiếp thiếp!

Đột nhiên lúc này Diệp Tuyết chợt nghĩ, Yêu Vương đây là đang phát xuân sao?

Nàng từng nghe đám người Triêu Lộ nói, Yêu Vương độc sủng Vương Hậu, mà nguyên hình của Vương Hậu và Yêu Vương đều là hồ ly, hắn luôn bất chợt đối xử dịu dàng đặc biệt với nàng, là bởi vì nàng cũng là hồ ly, hắn lấy nàng làm thế thân cho Vương Hậu sao?