Thanh trường kiếm rơi xuống đất, phát ra một tiếng "keng" thật thanh thúy.

Trong tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn tột cùng của Liễu Ngọc Phong, Chu Tử Nguyệt từ từ tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là cảnh Liễu Ngọc Phong cả người đầy máu.

Nước mắt lập tức chảy ra, Chu Tử Nguyệt oa oa khóc lớn: "Ngọc Phong ca ca, Ngọc Phong ca ca, huynh bị sao vậy, đừng làm muội sợ nha! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Sau khi cắt đứt gân một bên chân của Liễu Ngọc Phong rồi, Mạc Vô Vi đứng dại ra, không hiểu tại sao vừa rồi mình lại làm như vậy.

Tiếng kêu thê lương của Liễu Ngọc Phong như xộc vào lỗ tai cậu, quẩn quanh trong đầu cậu như ma âm, khiến lục phủ ngũ tạng của cậu như muốn vỡ ra, đau đến chết lặng, như thể người bị thương không phải là Liễu Ngọc Phong, mà chính là cậu vậy.

Quân Thanh Cửu thấy cảnh này, chậc chậc hai tiếng, khinh bỉ bảo: "Vô Vi ơi là Vô Vi, nhìn cái tiền đồ rách nát của đệ kìa, vì một tiện nhân mà đến thù giết cha cũng không dám báo sao?"

"Đại sư huynh, đệ... đệ..."

Tim Mạc Vô Vi quặn lên từng cơn một, giờ khắc này, cậu không dám đối diện với Liễu Ngọc Phong, cũng không dám nhìn Quân Thanh Cửu, lại càng không có mặt mũi nào đối mặt với người cha ở dưới suối vàng.

"Đệ cái gì mà đệ, lên giường xong thì yêu luôn rồi hả?"

Mạc Vô Vi bị thông tin trong câu vừa rồi của Quân Thanh Cửu làm cho choáng váng: "Đại, đại sư huynh, huynh... huynh nói cái quái gì vậy? Gì mà lên giường?"

"Quân Thanh Cửu, câm miệng! Khụ khụ khụ khụ..."

Dù hơi thở đang rất mỏng manh nhưng Liễu Ngọc Phong vẫn nghe rõ từng chữ trong cuộc đối thoại của hai người kia. Đối với Liễu Ngọc Phong, chuyện đêm đó như một cái vảy ngược trên người hắn, không ai được phép động vào. Có điều, tại sao Quân Thanh Cửu lại biết chuyện đó?

Quân Thanh Cửu thấy Liễu Ngọc Phong đã như một miếng giẻ rách rồi mà còn dám to mồm quát gã, lòng khó chịu vô cùng. Gã đổi ý rồi, gã không muốn giết hắn ngay, mà phải từ từ làm nhục hắn, đem cái lòng tự tôn của hắn ra dẫm nát dưới chân, khiến hắn sống không bằng chết!

"Ái chà, Liễu đại hiệp dám làm sao không dám nhận? Vô Vi nhà chúng ta mới bao lớn, thế mà ngươi cũng dụ thằng bé lên giường cho được. Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến, chắc ta cũng không thể nào tin rằng, một đại hiệp lừng lẫy giang hồ lại là một gã biến thái thích bị nam nhân đè!"

"Ngươi... Ngươi..." Liễu Ngọc Phong không biết phải phản bác thế nào, bởi vì hình như những lời Quân Thanh Cửu nói đều là sự thật.

"Ta thế nào? Hóa ra ngươi cũng sợ bị người khác phát hiện cái bản tính ti tiện của mình ư? Nếu muốn người ta không biết, thì đừng có làm! Nhớ lại thì, lúc bị Vô Vi đè dưới thân, trông ngươi rất hưởng thụ đấy! Chắc bằng hữu của ngươi vẫn chưa biết loại sở thích quái đản của ngươi đâu nhỉ?"

Liễu Ngọc Phong tức đến mức lại phun ra một búng máu.

"Ngọc Phong ca ca, Ngọc Phong ca ca! Tên gian xảo này, mau câm cái miệng chó của ngươi lại, ai cho ngươi sỉ nhục Ngọc Phong ca ca?!"

Chu Tử Nguyệt vừa mắng vừa ôm Liễu Ngọc Phong vào lòng. Nếu không phải đang bận cầm máu cho Liễu Ngọc Phong, nàng đã bay tới xé nát cái miệng toàn phun ra xú ngôn uế ngữ của gã nam nhân đáng ghét kia rồi.

"Đại sư huynh, huynh nói bậy bạ gì thế? Đệ với Liễu Ngọc Phong làm chuyện đó bao giờ..."

Những lời của Quân Thanh Cửu quả thật rất chói tai, Mạc Vô Vi cũng không nghe nổi. Hơn nữa, cậu không hiểu sao, Liễu Ngọc Phong đã thảm thế kia rồi, sao gã vẫn cố ý dựng chuyện? Hạ nhục Liễu Ngọc Phong thì thôi đi, lôi cậu vào làm gì?

"Gì mà bậy bạ? Mà thôi, không trách đệ, đệ còn nhỏ, da mặt chưa dày như ai kia đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ to gan thật đấy, dù sao Liễu Ngọc Phong cũng suýt nữa là trở thành anh rể của đệ mà! Đệ đó, võ công thì làng nhàng, mưu trí chẳng hơn ai, nhưng mấy chuyện phong lưu này thì vô sự tự thông ha. Đêm đó hai người các ngươi mây mưa ở suối nước nóng của núi Thanh Vân, thật khiến sư huynh đây phải mở rộng tầm mắt."

Hóa ra, ngày ấy, ngoài hắn và Mạc Vô Vi ra, còn có thêm một kẻ thứ ba nữa. Liễu Ngọc Phong tuyệt vọng nhắm mắt, không buồn nói nữa, dù sao thì cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà.

Mạc Vô Vi cảm thấy hình như Quân Thanh Cửu không phải đang nói xạo. Cậu quay sang nhìn Liễu Ngọc Phong, lại nhìn nhìn Quân Thanh Cửu, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.

Ngày thường Quân Thanh Cửu phải đè nén cảm xúc để ngụy trang thành quân tử, khó lắm mới bắt được cơ hội giải tỏa, gã dễ gì bỏ qua? Chẳng cần ai phụ họa, Quân Thanh Cửu cũng có thể tự biên tự diễn được: "Liễu Ngọc Phong, bị chính nam nhân của mình đâm cho một kiếm, ngươi cảm thấy thế nào? Sướng chứ? Hừ! Tên đoạn tụ chết tiệt, cỡ ngươi mà cũng dám mơ tưởng đến Mị nhi sao? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"

Hóa ra là vì Mạc Mị Nhi à? Liễu Ngọc Phong đã lờ mờ hiểu ra một số chuyện.

"Thanh Cửu, nói nhảm nãy giờ vẫn chưa đủ sao?"

Theo sau đạo âm thanh trầm ổn ấy là một bóng người phi thân vào sân viện.

Sa Vấn Thiên!!!

Sắc mặt Mạc Vô Vi lập tức trắng bệch, liên tục lùi về sau mấy bước.

"Nghĩa phụ, ngài tới rồi."

Quân Thanh Cửu tiến lên, cung kính khom lưng với Sa Vấn Thiên. Gã thừa biết, Sa Vấn Thiên không yên tâm về năng lực của gã nên mới đích thân đến đây.

"Ừ."

"Đại sư huynh, huynh... Các người?"

Mạc Vô Vi kinh hoàng, cậu trăm ngàn lần không ngờ, đại sư huynh chơi từ nhỏ của cậu lại là người của Sa Vấn Thiên!

"Vô Vi, xin lỗi, sư huynh vốn là người của nghĩa phụ, chỉ có thể trách ngươi quá ngốc."

"Sao có thể như thế? Nếu vậy, cha ta... Cha của ta không phải là do... không phải là do..."

Mạc Vô Vi không tài nào hỏi được một câu trọn vẹn, cậu sợ nghe được cái chân tướng mà cậu vĩnh viễn không dám đối mặt.

"À, ngươi muốn hỏi cha ngươi chết như thế nào phải không? Lão già đó bị ta đánh trọng thương, sao đó hổ thẹn tự vẫn mà chết! Sa Vấn Thiên ta sao có thể để lão chết trên tay kẻ khác được chứ!" Sa Vấn Thiên "tốt bụng" trả lời câu hỏi còn chưa thành hình của Mạc Vô Vi.

"Không! Không! Không! Ngươi nói láo, đó không phải sự thật, đó không phải sự thật... Đó không phải sự thật!" Trong mắt Mạc Vô Vi đã đầy tơ máu, cậu đau đớn ôm đầu, thân hình bạc nhược run lẩy bẩy.

Mạc Vô Vi kêu đến khàn giọng, sau cùng, hai chân mềm nhũn đã không chống đỡ nổi thân thể nữa, cậu ngồi bệch xuống đất, nước mắt chảy xuôi theo gò má. Cậu hướng về phía Liễu Ngọc Phong cả người đầy máu, run rẩy gọi: "Liễu Ngọc Phong... Liễu đại ca..."

Đúng lúc này, một luồng khói đen sì xộc vào xông viện, theo sau là tiếng kêu thất thanh của những tiểu đồng trong Dược cốc: "Mau đi lấy nước, cháy nhà rồi!"

Hóa ra, trước khi vào, Sa Vấn Thiên đã dặn thuộc hạ phóng hỏa ở mặt ngoài Dược cốc.

Giờ khắc này, lửa đã lan vào bên trong.

"Thanh Cửu, không bao lâu nữa nơi này sẽ bị lửa thiêu rụi, trừ Mạc Vô Vi ra, ngươi mau giết hết những kẻ còn lại đi."

Sa Vấn Thiên phân phó.

"Vâng, nghĩa phụ!"

Quân Thanh Cửu nhặt kiếm, định đại khai sát giới, thì một tiếng quát đã kịp thời ngăn gã lại: "Ác tặc, dừng tay!"

Vương Chí Viễn phi thân ra khỏi phòng, chưởng trên tay nhắm thẳng vào Quân Thanh Cửu.

Tuy công lực mới chỉ hồi được năm, sáu phần, nhưng vì tình thế cấp bách, Vương Chí Viễn không thể không lao ra.

Quân Thanh Cửu không ngờ Vương Chí Viễn lại khôi phục nhanh như vậy, lấy làm kinh hãi lắm. Gã biết Vương Chí Viễn rất mạnh, cho nên gã phải dốc toàn lực nghênh chiến.

Trong Dược cốc toàn vật liệu dễ cháy, lại thêm gió Đông Nam thổi vù vù, lửa đã nhanh chóng lan sang bên này, phòng của Liễu Ngọc Phong đã chìm trong biển lửa.

Sa Vấn Thiên biết càng kéo dài càng khó thoát, bèn xông vào giúp Quân Thanh Cửu, tốc chiến tốc thắng.

Nếu không bị thương, Vương Chí Viễn đánh ngang hàng với Sa Vấn Thiên, nhưng giờ công lực của y chỉ bằng một nửa ngày thường, địch lại lấy hai đấu một, Vương Chí Viễn dần rơi vào thế yếu.

Lửa càng cháy càng vượng, còn giằng co nữa là chết hết cả đám. Vương Chí Viễn cảm thấy cứ như vậy không ổn, bèn ra hư chiêu đánh lừa địch, sau đó vội nhảy tới chỗ Liễu Ngọc Phong, cắp hắn lên, quay sang hô với Chu Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, chúng ta đi!"

Sa Vấn Thiên không đời nào để bọn họ chuồn trước mắt mình, lập tức cùng Quân Thanh Cửu hai mặt giáp công. Vương Chí Viễn đang cắp một người, căn bản không có cách thoát thân, chỉ có thể liều mình chống đỡ, Chu Tử Nguyệt võ công yếu kém nên không thể giúp gì cho y.

"Đại ca, mau thả đệ xuống, huynh với Tử Nguyệt mau chạy đi!"

Liễu Ngọc Phong vùng vẫy, một chân hắn đã phế, độc phát công tâm, cả người đang trên bờ vực tử vong. Nếu Vương Chí Viễn mang theo thứ sắp chết là hắn, e là cả ba đều phải vùi thây nơi này.

"Ngọc Phong, huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử, huynh không thể bỏ mặc đệ được!" Vương Chí Viễn kiên định nói.

Mạc Vô Vi vừa chịu đả kích vô cùng to lớn, đến giờ cậu vẫn chưa hồi phục lại. Cậu đứng đờ ra đó, chăm chăm nhìn về hướng Liễu Ngọc Phong, lẩm bẩm lặp đi lặp lại, mặc kệ lửa đã sắp lan đến chỗ mình: "Không... Không phải như vậy, Liễu Ngọc Phong... Liễu đại ca... Xin lỗi... Xin lỗi..."