Những người trong phòng đang tập trung cao độ, đột nhiên nghe "rầm" một tiếng, ai nấy đều giật thót.
Quân Thanh Cửu cầm một thanh trường kiếm ung dung bước vào, trên mặt treo nụ cười không rõ ý vị.
"Ngươi là ai?" Chu Tử Nguyệt lớn tiếng chất vấn.
Bằng sự nhạy cảm của một người con gái, nàng có thể cảm nhận được ác ý của gã đàn ông lạ mặt này.
"Đại sư huynh, sao huynh lại vào đây?" Mạc Vô Vi ngạc nhiên, rõ ràng cậu đã dặn đại sư huynh ở ngoài chờ mình mà?
Quân Thanh Cửu không đếm xỉa gì đến Chu Tử Nguyệt, chỉ nhìn Mạc Vô Vi: "Huynh sợ đệ gặp nguy hiểm ấy mà. Đệ còn chưa động thủ sao? Vậy để huynh giúp đệ một tay!"
Lời vừa dứt, kiếm trên tay Quân Thanh Cửu đã lao tới trước ngực Liễu Ngọc Phong.
Chu Tử Nguyệt không hổ là người luyện võ lâu năm, mặc dù kinh ngạc trước hành động lật mặt như lật bánh của Quân Thanh Cửu, nàng vẫn kịp thời phóng một cây châm hòng ngăn thế kiếm của gã lại.
Quân Thanh Cửu cười khẩy, khẽ lật cổ tay, cây châm lập tức bị đánh bay.
Chu Tử Nguyệt nhân lúc này, nhanh như cắt tung chưởng về phía Quân Thanh Cửu. Nhưng nói gì thì nói, Chu Tử Nguyệt mới chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, hơn nữa suốt ngày chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật, không mấy chú ý đến chuyện rèn luyện võ công, làm sao có thể trở thành đối thủ của Quân Thanh Cửu chứ? Đúng như dự đoán, chỉ trong hai, ba chiêu, Quân Thanh Cửu đã đá văng Chu Tử Nguyệt. Nàng ngã sóng soài ngoài sân, đau đến ngất đi.
Nội lực của Vương Chí Viễn đang dung hợp với nội lực của Liễu Ngọc Phong, quá trình này đòi hỏi y phải ngồi im, cũng không được mở miệng nói chuyện, nhưng y vẫn có thể chứng kiến những việc xảy ra nãy giờ. Lòng y giờ đã rối như tơ vò, vừa lo vừa sợ.
Hai mắt Liễu Ngọc Phong nhắm chặt từ đầu tới cuối, hắn biết đã xảy chuyện không tốt, nhưng lại không rõ là chuyện gì, vì hắn đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ý thức cứ mông lung lúc gần lúc xa, hắn cố lắm vẫn không sao nắm bắt được.
Vương Chí Viễn vừa truyền nội lực cho Liễu Ngọc Phong, vừa giận dữ trừng Quân Thanh Cửu và Mạc Vô Vi.
Giải quyết xong Chu Tử Nguyệt, Quân Thanh Cửu làm lơ ánh mắt hung tàn của Vương Chí Viễn, từng bước áp sát hai người họ, "Vô Vi, đệ không muốn báo thù cho giáo chủ sao?"
"Đại sư huynh, đệ..."
Giờ khắc này Mạc Vô Vi đã cuống đến sắp phát khóc đến nơi rồi, chính cậu còn không biết mình phải làm gì nữa.
Trong lúc nói chuyện, Quân Thanh Cửu cũng không đình chỉ động tác. Gã đã đứng trước mặt Liễu Ngọc Phong, giơ kiếm lên, nhắm ngực hắn mà đâm.
Mạc Vô Vi cả kinh, Liễu Ngọc Phong sắp chết rồi!
Đột nhiên Vương Chí Viễn vung một tay lên, suýt soát kẹp lấy mũi kiếm trước khi nó kịp đâm thủng lồng ngực của Liễu Ngọc Phong.
Y vừa rút một tay ra, dòng chân khí trong cơ thể Liễu Ngọc Phong liền chấn động. Liễu Ngọc Phong rùng mình, lập tức khôi phục ý thức, vội mở mắt ra.
Quân Thanh Cửu thấy nhát thứ nhất không thành, lập tức rút kiếm về, tiếp tục đâm nhát thứ hai, nhát thứ ba...
Quân Thanh Cửu ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tên Vương Chí Viễn này lại có thể vừa ép độc giúp người khác, vừa có thể đỡ toàn bộ kiếm của gã!
Quân Thanh Cửu thấy không làm được gì hai người này, khẽ đảo mắt, nhún mũi chân, phi thân ra khỏi phòng, trường kiếm bén nhọn lao thẳng vào Chu Tử Nguyệt vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Lúc Vương Chí Viễn kịp phản ứng, Chu Tử Nguyệt đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc rồi! Lúc này, một bóng người lướt ra khỏi phòng như một cơn gió, chắn trước người Chu Tử Nguyệt, chính là Liễu Ngọc Phong. Trường kiếm của Quân Thanh Cửu xuyên thủng một bên vai hắn.
Liễu Ngọc Phong rên lên một tiếng, chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã nhào ra đất. Thân thể hắn đã cực kì suy yếu rồi, một chiêu khinh công lúc nãy gần như đã vét cạn sức lực của hắn.
Vì cứu Chu Tử Nguyệt, Liễu Ngọc Phong không tiếc dùng vũ lực cắt đứt dòng nội lực của Vương Chí Viễn trong cơ thể mình, kết quả là không chỉ hắn bị phản phệ, độc khí công tâm, mà còn khiến Vương Chí Viễn phải chịu nội thương rất nặng.
Vương Chí Viễn không chống đỡ nổi, y cũng nôn ra máu, ngã vật xuống giường.
Với tình trạng hiện tại của bản thân, Vương Chí Viễn dù có lòng cũng không thể giúp, chỉ có thể vận công điều tức, cố gắng khỏe được chút nào hay chút ấy.
Mạc Vô Vi nhìn rõ từ đầu đến cuối, cậu vẫn hoang mang không biết phải làm gì.
Quân Thanh Cửu rút trường kiếm đẫm máu tươi ra khỏi vai Liễu Ngọc Phong, cười ha hả: "Liễu đại hiệp, ngươi cũng có ngày này."
"Quân... Quân Thanh Cửu, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại làm thế?"
Liễu Ngọc Phong dốc nốt chút sức lực cuối cùng để điểm huyệt, tự cầm máu cho mình.
"Tại sao ư? Đương nhiên là báo thù cho Mạc giáo chủ rồi!"
Nói xong, Quân Thanh Cửu giao trường kiếm cho Mạc Vô Vi, người vẫn đứng đực ra từ nãy đến giờ, "Vô Vi, không phải đệ nói đệ muốn đích thân giết hung thủ để báo thù cho cha đệ sao? Đệ mau ra tay đi!"
Mạc Vô Vi run rẩy nhận kiếm, máu của Liễu Ngọc Phong theo mũi kiếm rỏ xuống, tích thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Liễu Ngọc Phong đã rõ, chính Mạc Vô Vi đã phản bội bọn hắn! Hai mắt hắn vằn tơ máu, rít lên: "Mạc Vô Vi, là ngươi! Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?!"
Mạc Vô Vi có thể nhận ra thù hận, thất vọng, tàn nhẫn trong mắt Liễu Ngọc Phong, nhưng chỉ có tình cảm là cậu không tài nào tìm thấy, một chút xíu cũng không. Quả nhiên, những hành động trước đây của hắn đều là hư tình giả ý!
Oán niệm nổi lên, Mạc Vô Vi lớn tiếng nói: "Liễu Ngọc Phong! Ngươi bất nhân đừng trách sao ta lại bất nghĩa! Thù giết cha hôm nay ta nhất định phải báo, ngươi mau chịu chết đi!"
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không có giết cha ngươi, sao ngươi lại không chịu tin ta chứ!"
"Đừng ngụy biện nữa, đại sư huynh đã chứng kiến tất cả rồi, ngươi còn gì chối cãi không?"
Máu tươi không ngừng rỉ ra bên khóe miệng Liễu Ngọc Phong, hắn ho khan vài tiếng, sau đó nhìn sang Quân Thanh Cửu: "Quân Thanh Cửu, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Tại sao lại nói dối, hả?"
"Liễu Ngọc Phong, ngươi gắp lửa bỏ tay người mà không biết ngượng. Ta với đại sư huynh lớn lên cùng nhau, huynh ấy không đời nào dối gạt ta đâu."
Mạc Vô Vi tiến lên một bước, gí mũi kiếm vào ngực Liễu Ngọc Phong.
"Mau ra tay đi Vô Vi, nói nhảm như vậy là đủ rồi." Quân Thanh Cửu giục.
Liễu Ngọc Phong không nói một lời, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Mạc Vô Vi lấy một giây. Đó là người duy nhất có thể làm tim hắn xao xuyến trong suốt hai mươi sáu năm qua, là người hắn ngày nhớ đêm mong. Vừa mới đây thôi, hai người còn triền miên trên giường, nước sữa giao hòa, thế mà giờ này, người ấy lại giơ kiếm muốn lấy mạng hắn.
Liễu Ngọc Phong đem mạng ra cược một lần cuối, cược xem đến cùng Mạc Vô Vi có thể xuống tay với hắn không.
Mạc Vô Vi bị ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Ngọc Phong làm cho chột dạ, tay cầm kiếm không khỏi run lên.
Rõ ràng cậu mới là người bị hại, việc gì phải sợ hắn chứ? Mạc Vô Vi hạ quyết tâm, hét lớn: "Liễu Ngọc Phong, đi chết đi!"
Dứt lời, cậu dùng lực đâm kiếm vào ngực Liễu Ngọc Phong, nhưng đâm được hai phân
(2 cm), cậu bất giác ngừng lại.
Liễu Ngọc Phong đang để trần thân trên, máu tươi túa ra từ miệng vết thương, gần như nhuộm đỏ ngực hắn.
Màu máu đỏ chói mắt đối lập với làn da trắng nõn của Liễu Ngọc Phong khiến tim Mạc Vô Vi thắt lại, đau như bị hàng ngàn hàng vạn mũi đao xẻo qua, không tài nào đâm tiếp được nữa.
Liễu Ngọc Phong tận mắt thấy Mạc Vô Vi đâm mình, hắn nghĩ, có lẽ ván cược này, hắn thua rồi.
"Vô Vi!" Quân Thanh Cửu sốt ruột.
Mạc Vô Vi sực tỉnh. Dù biết Liễu Ngọc Phong là hung thủ giết cha cậu, nhưng cậu không thể giết hắn. Cậu không làm được, thật sự không làm được!
Mạc Vô Vi đau đớn hét to, rút kiếm lại, sau đó làm một hành động khiến cậu hối hận cả đời: Cậu vung kiếm lên, đâm thủng cổ chân Liễu Ngọc Phong, cắt đứt gân chân của hắn.