Lòng dạ của Liễu Ngọc Phong đã đặt hết trên người Vương Chí Viễn, thành ra hắn không để ý rằng sau lưng y còn có một người nữa. Khi giọng nói từ tính từng đi vào giấc mơ của Liễu Ngọc Phong vang lên, hắn chợt sững sờ, lát sau mới dám nhìn sang, lập tức nhận được ánh mắt đề phòng của Mạc Vô Vi.

"... Mạc công tử?" Liễu Ngọc Phong chưa bao giờ gọi Mạc Vô Vi bằng cách xưng hô này nên có chút ngượng miệng.

Khoảng khắc mắt đối mắt, lòng Liễu Ngọc Phong rối như tơ vò. Không ngờ lại gặp lại nhau sớm như vậy.

Mới có mười mấy ngày thôi mà, sao cậu ấy lại tiều tụy đến thế?

Liễu Ngọc Phong cứ tưởng rằng, đối với Mạc Vô Vi, hắn chỉ có căm hận ngút trời, nhưng bẵng đi mấy hôm, gặp được người thật rồi, hắn lại thấy mừng rỡ hơn là tức giận.

"Quả nhiên đệ có quen biết tên nhóc này. Huynh giao nó cho đệ đó, muốn làm gì thì làm đi." Vương Chí Viễn đã phát hiện ra tam đệ của y nãy giờ chưa từng dời mắt khỏi người của thằng nhóc y tiện tay bắt được kia. Y cười híp mắt chờ xem kịch vui, người có thể khiến tam đệ của y cam tâm tình nguyện tặng sáo cho xem ra không đơn giản tí nào.

Mạc Vô Vi từng suy đoán thân phận của gã to con bắt cóc cậu vô số lần, nhưng tuyệt không ngờ rằng y lại là huynh đệ kết nghĩa của Liễu Ngọc Phong! Thôi xong, kỳ này dê vào miệng cọp rồi. Nghĩ tới đây, Mạc Vô Vi biến sắc, vô thức lùi về sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Liễu Ngọc Phong.

"Mạc công tử, ngươi đừng sợ. Ngày ấy ta không giết ngươi, thì sau này cũng sẽ không động thủ nữa."

Mạc Vô Vi e sợ mình làm tim Liễu Ngọc Phong đau như dao cắt. Hóa ra, trong mắt cậu, ấn tượng về hắn chỉ còn sót lại mỗi hai từ "đáng sợ".

Thấy thái độ Liễu Ngọc Phong hiền hòa, nỗi sợ của Mạc Vô Vi đã tan mất một nửa, thay vào đó là ngọn lửa hận đang cháy rừng rực. Chẳng biết cậu lấy dũng khí từ đâu, chỉ thấy cậu từng bước từng bước đến gần Liễu Ngọc Phong, rồi đột nhiên tăng tốc, chưởng phong trên tay đánh úp về phía hắn. Cậu thừa biết hành động này là tìm chết, nhưng cậu không quan tâm, hiện tại cậu chỉ muốn đánh Liễu Ngọc Phong thôi.

Liễu Ngọc Phong sừng sờ, lập tức né sang bên, đoạn túm chặt lấy cổ tay Mạc Vô Vi, "Ngươi... Ngươi làm gì vậy?"

Sao ánh mắt cậu nhìn hắn lại tràn ngập thù hận thế kia? Hắn đã làm gì sai sao?

Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh như chuông bạc cất lên: "Ngọc Phong ca ca của chúng ta đắc tội gì ngươi, sao ngươi lại đánh huynh ấy?"

Người nói chuyện là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, chính là người còn lại trong hai người đi theo tiểu đồng ra đón Dương Chí Viễn. Nàng là muội muội của chủ nhân Dược cốc Chu Tử Thất, Chu Tử Nguyệt.

Vương Chí Viễn cũng không ngờ Mạc Vô Vi lại ra tay với Liễu Ngọc Phong. Y giật mình tiến lên một bước: "Hóa ra hai người là kẻ thù à?"

Trong mắt Mạc Vô Vi hiện tại chỉ có mỗi một Liễu Ngọc Phong. Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Hừ! Liễu Ngọc Phong, nay ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi muốn giết cứ giết!"

"Ta đã nói là ta sẽ không giết ngươi mà. Ngươi muốn chết đến vậy sao?" Liễu Ngọc Phong nhíu mày.

"Hai ta nhất định phải có người sống kẻ chết, nếu hôm nay ngươi không giết ta, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đích thân ta tiễn ngươi về chầu Diêm Vương!" Mạc Vô Vi giật cổ tay mình khỏi tay Liễu Ngọc Phong.

"Ngươi... Chuyện kia ta đã không so đo với ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

Liễu Ngọc Phong thực sự không chịu được ánh nhìn căm hận của Mạc Vô Vi, càng không hiểu sao cậu lại đối xử với hắn như thế. Lẽ nào cậu đã nhớ ra chuyện đêm đó ở suối nước nóng, sau đó cảm thấy ghê tởm?

Mạc Vô Vi cười thê lương, "Ha ha, ngươi giết cha ta nhưng lại không chịu giết ta, có phải là muốn dằn vặt ta hay không? Ta chỉ đùa giỡn với ngươi một chút, ngươi lại làm như vậy. Liễu Ngọc Phong, ngươi quá độc ác rồi!"

Liễu Ngọc Phong giật nảy: "Ngươi nói sao? Ta giết cha ngươi lúc nào? Mạc thúc thúc, ông ấy..."

Mạc Vô Vi hung tợn trừng mắt, lớn tiếng quát: "Ta đã thấy hết rồi, ngươi còn dám ngụy biện?! Ngươi đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ, ta giết ngươi! Giết chết ngươi!"

Lời vừa dứt, Mạc Vô Vi đã lao vào đấm đá loạn xạ.

"Mạc Vô Vi, Mạc Vô Vi, ngươi bình tĩnh lại đã! Rốt cuộc Mạc thúc thúc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Liễu Ngọc Phong dễ dàng giữ chặt Mạc Vô Vi, cao giọng hỏi.

"Ngươi còn giả bộ cho ai xem chứ? Ngươi đánh chết cha ta, liên thủ với Sa Vấn Thiên tấn công núi Thanh Vân. Ngươi là đồ khốn kiếp, đồ giết người!"

Giờ phút này trên mặt Mạc Vô Vi đã nước mắt nước mũi tèm lem. Cậu vừa quẫy đạp vừa khản giọng la hét, thảm thiết vô cùng.

"Ngọc Phong ca ca chưa nói xạo bao giờ hết, huynh ấy đã bảo là không giết cha ngươi nghĩa là huynh ấy không giết. Ngươi mà còn ngang ngược nữa, tin ta sai người xẻ thịt ngươi đem đi nuôi cọp không?" Tiểu cô nương thấy Ngọc Phong ca ca của mình bị đánh, lập tức nhảy ra bênh.

Mạc Vô Vi chẳng thèm để ý đến nàng, vẫn cứng đầu vừa khóc vừa mắng.

Vương Chí Viễn đỡ trán, dứt khoát đánh ngất Mạc Vô Vi, bấy giờ thiên hạ mới tạm thái bình.

"Đại ca, huynh làm vậy..." Liễu Ngọc Phong có hơi không tán đồng với cách làm thô bạo của Vương Chí Viễn.

"Không ngờ tên nhóc này lại to mồm như vậy, gào điếc hết cả tai." Vương Chí Viễn bất đắc dĩ nói.

"Hai vị ca ca nhiều năm không gặp rồi, chúng ta vào trong nói chuyện đi." Chu Tử Nguyệt nói.

"Ái chà, ba năm không gặp, Tử Nguyệt của chúng ta đã lớn rồi nè, đẹp gái hẳn ra nha. Chậc chậc, suýt nữa thì ca nhận không ra muội rồi đó."

"Chí Viễn ca ca lại ghẹo muội nữa!"

"Ca ca của muội đâu rồi?"

"Huynh ấy ra ngoài hái thuốc từ tháng trước rồi, tạm thời vẫn chưa về được đâu."

"Vậy sao?" Giọng Vương Chí Viễn hơi mất mát.

Liễu Ngọc Phong bế Mạc Vô Vi đang hôn mê bất tỉnh, cùng Vương Chí Viễn và Chu Tử Nguyệt đi vào trong cốc. Trong cốc có xây một dãy phòng ở, mộc mạc thanh nhã, ngoài ra còn có một gian rộng lớn chuyên dùng để bảo quản thảo dược. Liễu Ngọc Phong đặt Mạc Vô Vi xuống giường trong một căn phòng ngủ, sau đó ba người cùng ra ngoài hàn huyên tâm sự.

"Đại ca, đệ có bảo đồ đệ Liễu Hồi đến tìm huynh, sao huynh lại tới cùng Mạc công tử?"

"À, tháng trước huynh đã rời khỏi Động Đình hồ, vào núi Thanh Vân để tìm một cây linh thảo, sau đó tình cờ đụng phải thằng nhóc kia." Nói xong, Vương Chí Viễn lấy ra một cây linh thảo từ trong tay nải, giao cho Chu Tử Nguyệt.

"Tử Nguyệt, đây là linh thảo Tử Thất kiếm hoài mà không ra. Muội cất đi, khi nào Tử Thất về thì đưa cho đệ ấy giùm huynh."

Chu Tử Nguyệt biết cây linh thảo này rất quý giá, vội chạy đi lấy một cái hộp trong suốt, cẩn thận bỏ linh thảo vào.

"Tam đệ, đệ cho đồ đệ đến tìm huynh, bộ có chuyện gì xảy ra sao?"

Vành mắt Liễu Ngọc Phong lập tức đỏ lên. Hắn lập tức kể hết tội trạng của Sa Vấn Thiên, kể cả chuyện người của y giết mẹ hắn.

"Sa Vấn Thiên này quả là tội ác tày trời. Tam đệ, đệ yên tâm, đại ca chắc chắn sẽ giúp đệ báo thù!"

"Cảm ơn đại ca, lần này đệ định nhờ các huynh cùng hợp lực với đệ để loại bỏ thế lực của Sa Vấn Thiên. Chờ nhị ca trở về, sau khi bức hết độc trong người đệ ra rồi, chúng ta sẽ bắt đầu truy tìm tên Sa Vấn Thiên kia. Có điều, hành tung của Sa Vấn Thiên rất thần bí, muốn tìm được y, e là phải tốn hơi sức một phen."

"Tam đệ, trên đường đến đây, huynh có nghe giang hồ đồn rằng, Ma giáo có biến, giáo chủ Mạc Thiên Thu đã chết, không biết chuyện này có dính líu gì đến Sa Vấn Thiên không?"

"Huynh nói sao? Mạc thúc thúc thật sự... thật sự đã qua đời rồi sao?" Liễu Ngọc Phong đứng phắt dậy.

"Ừ, tin này chính xác đến tám, chín phần mười. Có điều, không biết tại sao tên nhóc kia lại khăng khăng cho rằng đệ là hung thủ giết cha của nó."

"Thanh Vân giáo xảy ra chuyện, chắc chắn là tác phẩm của Sa Vấn Thiên. Đệ nghĩ trong chuyện này có nhiều ẩn tình, đợi Mạc công tử tỉnh lại rồi chúng ta hỏi thử xem." Liễu Ngọc Phong vừa nói vừa liếc qua căn phòng nơi Mạc Vô Vi đang nằm.