"Ê, to con! Rốt cuộc ngươi là ai thế? Mau giải huyệt cho ta đi, đừng có rề rề nữa!" Mạc Vô Vi ngoặc mồm kêu ầm lên.

Người kia bóp miệng Mạc Vô Vi, nhanh tay nhét một viên thuốc màu đen vào miệng cậu. Mạc Vô Vi chưa kịp phản ứng, theo bản năng nuốt ực một cái, khi nhận ra thì sự đã rồi.

Cậu cả kinh trợn tròn hai mắt, "Ngươi... Ngươi cho ta ăn cái quái gì vậy?"

"Một món đồ chơi nhỏ giúp ngươi ngoan ngoãn thôi mà. Cứ yên tâm, ngươi không chết ngay được đâu, chỉ cần ngươi nghe lời ta, biết đâu ta sẽ cho ngươi thuốc giải." Người kia vừa từ tốn giải thích vừa giải huyệt cho Mạc Vô Vi.

Mạc Vô Vi duỗi tay duỗi chân, đoạn lớn tiếng chất vấn: "Ngươi là đồ hèn hạ, không đáng mặt anh hùng!"

"Ta anh hùng hay không không đến lượt bại tướng như ngươi bình luận. Ta đã nghĩ kỹ rồi, thay vì điểm huyệt rồi è lưng vác ngươi đi, chi bằng cho ngươi dùng chút thuốc, ngươi sẽ dễ bảo hơn nhiều."

"Chúng ta không quen không biết, sao ngươi lại làm thế với ta?"

"Ta thích!" Người kia nhếch môi, sau đó áp giải Mạc Vô Vi lên thuyền, tiếp tục hành trình đến Trung Nguyên.

Hai hôm sau, giữa trưa trời nắng chang chang, hai người, lúc này đã đổi sang đi bằng ngựa, đã mồ hôi mồ kê đầy đầu, vừa mệt vừa nóng. Phía trước vừa vặn xuất hiện một quán trà nhỏ, hai người bèn dừng lại nghỉ chân.

Quán trà này dựng ngay cạnh đường cái, lúc này Mặt Trời lại treo cao trên đỉnh đầu, ngoài hai người Mạc Vô Vi ra cũng có không ít lữ khách ghé vào quán tránh nóng.

Mạc Vô Vi tìm một cái bàn trống, ngồi xuống.

Cái bàn chếch chỗ hai người đang ngồi có một đám sáu người, bọn họ mặc cùng một kiểu trang phục, bên hông đeo binh khí, xem ra hẳn là đệ tử của môn phái nào đó.

"Đại sư huynh biết gì chưa, mấy ngày trước ma giáo vừa xảy ra nội chiến đó."

"Đều là lời thiên hạ đồn cả, chưa rõ thực hư thế nào. Nếu như lời đồn đó là đúng, vậy chúng ta có thể liên hợp với các môn phái khác, cùng giăng lưới tóm hết bọn Ma giáo rồi."

"Đệ còn nghe nói rằng giáo chủ Mạc Thiên Thu đã chết, kỳ này..."

"Choang!", chén trà trên tay Mạc Vô Vi rơi xuống đất, vỡ nát.

"Ngươi vừa nói gì cơ? Kẻ nào dám đồn bậy bạ thế hả?!"

Tin cha mình đã chết như một tiếng sét đánh ngang tai, hô hấp của Mạc Vô Vi như đình trệ, hai mắt vằn tơ máu, xăm xăm bước đến xách cổ áo gã vừa nói lên, quát: "Không thể nào có chuyện đó, Mạc giáo chủ võ công cao cường, sao có thể chết được chứ?"

Đám người kia đang hăng say buôn dưa lê, đột nhiên bị Mạc Vô Vi phá ngang, cả đám ngơ ra một lát, sau đó mới hoàn hồn, vội rút binh khí ra, đề phòng nhìn Mạc Vô Vi.

"Là Ma giáo!"

"Đúng là đồng phục của Ma giáo rồi."

"Mau buông ta ra!"

Mạc Vô Vi không có nội lực, người bị cậu xách cổ áo dễ dàng vùng thoát ra.

Đồng bọn của gã lập tức đứng thành một vòng tròn, vây Mạc Vô Vi vào giữa.

Mạc Vô Vi tay không tất sắt, lại còn một đấu sáu, cậu cầm chắc phần thua.

May mà võ công sáu người này cũng chỉ thường thường, hơn nữa Mạc Vô Vi đang trong cơn kích động, nhất thời cậu vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong.

Lúc này, một thanh kiếm đột nhiên bay đến trước mặt Mạc Vô Vi, kèm theo một tiếng hô: "Nhóc con, tiếp kiếm này."

To con cướp kiếm của một trong sáu gã kia, quăng cho cậu xong, sau đó lại tiếp tục khoanh tay ngồi xem kịch vui.

Tuy đã có vũ khí, nhưng Mạc Vô Vi chỉ có thể đánh suông bởi cậu không có nội lực, chẳng mấy chốc đã bị sáu người kia áp đảo.

"Sáu tên lại đi bắt nạt một thiếu niên, các người không thấy nhục cho bốn chữ "danh môn chính phái" à?" To con tuy không tham gia đánh đấm, nhưng mồm miệng y cũng không rỗi.

"Đại sư huynh, bên này còn một tên nữa này!" Cái gã bị cướp kiếm vừa la làng vừa nhảy đến trước mặt to con, định chưởng y.

Y thấy vậy, nhếch mép cười khinh bỉ, vỗ nhẹ vào cổ tay gã kia. Gã chưởng hụt, lảo đảo một bước, đoạn cắm thẳng đầu vào bàn trà.

Người được gọi là đại sư huynh thấy sư đệ mình bị người ta khi dễ, lập tức quát to: "Ngươi dám!"

Quát xong, gã cầm kiếm nhảy bổ vào to con, một bộ muốn ta sống ngươi chết với y.

Thân hình của to con nhoáng lên một cái, chớp mắt đã thấy y đủng đỉnh ngồi ở một phía khác của bàn trà, kiếm của gã đại sư huynh tất nhiên là chém vào không khí.

Y đã thấy hơi chán cái trò lố lăng này rồi, bèn bốc một nắm đũa, vung tay một cái, sáu chiếc đũa bay về sáu hướng khác nhau, chuẩn xác điểm trúng huyệt đạo của đám sáu người kia.

Đến tận bây giờ, bọn chúng mới ngỡ ngàng nhận ra, người kia là một đại cao thủ. Nhưng đã muộn rồi.

To con ngạo mạn nói với sáu "bức tượng", "Nể mặt sư phụ các ngươi nên ta tha cho đó, nửa canh giờ sau sẽ tự động giải huyệt. Còn nữa, thiếu niên kia là người của ta, chớ dại mà động vào."

"Chúng ta đi!" To con vung tay ra hiệu cho Mạc Vô Vi.

Tuy lúc nãy nói cứng với đám danh môn chính phái, nhưng Mạc Vô Vi đã tin đến tám, chín phần rằng cha cậu đã bỏ mình. Trên đường đi, cậu cứ khóc suốt, vừa khóc vừa nghiến răng nghiến lợi, thề rằng sẽ tự tay giết Liễu Ngọc Phong, trả thù cho cha.

Tên to con thấy Mạc Vô Vi như vậy cũng chẳng thèm an ủi lấy một câu, chỉ thỉnh thoảng giục cậu thúc ngựa nhanh lên.

Bôn ba mấy ngày đường, hai người đến Hồ Bắc, băng qua một thị trấn náo nhiệt, vào tới một thung lũng.

Thung lũng này cách thị trấn mấy dặm đường, hai bên là núi cao sừng sững, có một con suối lững lờ chảy qua, kì trân dị thảo mọc khắp nơi, hương hoa thơm ngát bay khắp đất trời, thỉnh thoảng lại có bướm lượn thành đàn, lưu luyến trên những đóa hoa kiều diễm. Mạc Vô Vi cứ tưởng rằng cảnh sắc ở núi Thanh Vân là đẹp nhất rồi, nhưng nếu so ra thì thung lũng này lại có phần hấp dẫn hơn.

Hai người đi khoảng nửa dặm, con đường dần thu hẹp lại, phía trước có một cửa ải, được canh gác bởi hai tiểu đồng chừng mười tuổi. Hóa ra thung lũng này đã có chủ.

To con bảo Mạc Vô Vi xuống ngựa chờ, còn y thì đi về phía hai tiểu đồng, móc ra một khối ngọc bội, giao cho chúng, "Xin hãy giao vật này cho chủ nhân các ngươi, bảo là có cố nhân tới thăm."

Tiểu đồng cao hơn nhận ngọc bội, ôm quyền nói: "Tiên sinh xin hãy chờ một chút ạ." nói rồi vội vã chạy vào trong cốc.

Qua thời gian khoảng một chén trà, tiểu đồng kia trở ra, còn dẫn theo hai người nữa.

"Đại ca, huynh tới rồi!"

Liễu Ngọc Phong vui mừng bắt lấy tay Vương Chí Viễn, nắm thật chặt.

"Tam đệ, đệ cũng ở đây sao? Chà, ba năm rồi nhỉ, nhớ đệ muốn chết."

Đôi huynh đệ gặp lại sau bao năm xa cách, đang mừng mừng tủi tủi, chợt một âm thanh run rẩy vang lên, cắt đứt dòng cảm xúc của hai người: "Liễu Ngọc Phong... Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?"

Nhìn thấy Liễu Ngọc Phong xuất hiện trước mặt mình bằng xương bằng thịt, lòng Mạc Vô Vi trăm mối tơ vò. Đây là người từng đối xử rất tốt với cậu, những ngày bên y quả thật rất vui. Nhưng đây cũng là người đã hạ sát cha cậu, là người suốt quãng đường đến đây, không giây phút nào là cậu không muốn giết để báo thù rửa hận.

Giờ đây, khi đứng trước mặt hắn rồi, Mạc Vô Vi lại muốn lùi bước.