Khó hiểu, cô nhìn mọi người xung quanh một vọng.

Không ai nói gì cả.

‘’Được rồi, mẹ dẫn con tới Sở thị là được mà.’’

‘’Nhưng… nhưng mẹ còn phải đi làm mà? Không phải mẹ và chú Sở đang giận nhau sao?’’

‘’Đâu có giận nhau cái gì, người lớn mà đôi khi đùa nhau ấy.’’

‘’Dạ, vậy chúng ta đi thôi.’’ Nói xong thì mặt mày cô bé hớn hở hơn hẳn mà quay lại nháy mắt với chị gái.

Thanh Âm cũng mãn nhãn mà nở một nụ cười.

Hôm nay đúng là thứ hai, nhưng mọi người vừa nhận được thông báo hôm nay toàn trường mầm non nơi Ngọc Nhiêu học sẽ tới Sở thị để tham gia cuộc thử nghiệm trò chơi.

Chiêu này của Sở Đãng Nhân quả thực cô không dám nghĩ tới, quy mô của nó rất lớn.

Nguyên một trường mầm non dành riêng cho giới con nhà giàu mà, còn chưa tính tới những khoản chi tiêu khác.

Thấy thê, hai đứa trẻ cũng vội kéo cô vào thay một bộ đồ lộng lẫy khác để đi.

Như chuẩn bị sẵn, hai cô bé lấy ngay chiếc váy tím lửng tới đầu gối nhẹ nhàng mà không kém phần kêu sa, sang trọng cho cô.

Mọi phụ kiện khác cũng được lựa chọn phù hợp với tone màu chủ đạo của váy, thành quả là một mỹ nữ ‘một’ con siêu chất lượng như gái mới lớn.

Chuẩn bị cho cô xong, cả hai cũng cấp tốc về phòng của mình thay đổi trang phục.

Là một bộ váy đôi, đúng ra là váy ba, một chiếc nữa ở chỗ Chước Nhiên với tone màu trắng hồng chủ đạo, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Đứng cạnh cô thì cứ phải nói là quá ư là hợp.

Thì cũng đúng mà, bộ này anh đã chuẩn bị từ lâu khi Thuần Sương vạch ra kế hoạch truy thê cho anh.

Vốn chỉ có hai chiếc váy nhỏ thiết kế đi kèm riêng dành cho Chước Nhiên và Ngọc Nhiêu, chỉ là vì lo lắng, sợ tới lúc cần đến lại lại có vấn đề nên bảo làm thêm một chiếc nữa, ai ngờ bây giờ cũng dùng rồi.

Dừng xe trước cửa Sở thị, ai ai cũng phải choáng ngợp trước sự hoành tráng và chịu chơi của Sở thiếu.

Nhìn qua thì đừng thật là một buổi ngoại khóa dành cho học sinh mầm non ‘bình thường’ nhưng đến rồi mới biết nó không bình thường tới mức độ nào.

Vừa vào, phóng viên, ông to bà lớn nhiều nơi tụ họp, nhìn đâu còn tướng show diễn lớn, chứ có mấy ai nghĩ đây là hoạt động ngoại khóa của một trường mầm non đâu ta?

Cô đi vào, dẫn con gái đi tìm bạn của mình.

Khi hai mẹ con cùng Thanh Âm đang đứng chờ thì Sở Đãng Nhân và Chước Nhiên cùng nhau đi tới, đúng như kế hoạch mà mặc đồ đôi.

Sự chú ý của mọi người ở đó cũng dần dần nhiều về phía cô, vì chỉ có 5 người là cùng một phong cách, màu sắc, có thể nói đây không chỉ là đồ đôi, mà là đồ nhóm luôn rồi.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn thì Thiễu Ngưng liền qua đầu nhìn con gái và cháu gái họ của mình.

Hai cô bé tuy đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng vẫn phải sợ hãi trước ánh nhìn ‘trìu mến’ của cô, ẩn ý ở đây là ta phải tự hiểu, Diệp Thiễu Ngưng không phải người lắm lời nên cho dù là trẻ con hay người già thì cũng phải tự hiểu một số ẩn ý khi ở cạnh cô.

Song, Sở Đãng Nhân vì sợ cô giận nên tính gặp mặt riêng ở phòng làm việc để nói rõ chuyện này với cô.

Đồng ý, cô để Nhiêu Nhiêu, Thanh Âm lại cho Chước Nhiên và người Sở gia.

Nhắc tới Sở gia quả thực không để quên đi nỗi oan ức năm đó, nhưng giờ không phải lúc phù hợp cho cô ra mặt.

Suốt cả quãng đường đi, cô và anh đều không nói một lời nào.

Chẳng có gì tác động tới mà khiến không khí xung quanh cả hai im ắng đến ngột ngạt lạ thường, thật khiến người ta khó chịu.

Thiễu Ngưng thì vẫn nét mặt không vui ở dưới sảnh chính vì nhận ra mình bị lừa gạt, anh thì cũng hơi lúng túng khúc đầu, song cũng tự giải thích với cô và mong muốn rằng vụ việc này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

‘’Anh coi tôi là thú vui của mình à? Hành động của anh đây là có ý gì, đến con gái và cháu tôi cũng mua chuộc được sao? Cho anh 5 phút giải thích.’’

‘’5 phút, sao có thể?’’

‘’3 phút.’’

‘’Được, 5 phút.’’ Vốn anh tính mặc cả để kéo dài thời gian nhưng không ngờ tới rằng vừa nói đã bị cô chặn họng không hề nể tình.

Thiễu Ngưng vốn sẽ không đối xử với người khác như vậy, nhưng vì một câu hỏi của Sở Đãng Nhân nên mới thay đổi như thế.

Người ngoài sẽ nói lòa vẽ chuyện, làm màu hay tính công chúa, nhưng có lẽ chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu được sự tình bên trong.

Câu hỏi đó đúng ra không khiến cô giận giữ như vậy, nhưng khi ta suy nghĩ ở một khía cạnh khác thì việc làm này của anh là đang theo dõi, cố đào bới những thứ mà cô cất giấu ở trong tim trong khi đó, cả hai đã ly hôn.

‘’Ngưng Nhi, anh xin lỗi.

Anh biết sai rồi.

Anh đã suy nghĩ kỹ và muốn nói với em kĩ càng về vụ việc năm đó.

Có ẩn tình, chắc chắn đấy, em cho anh một cơ hội để giải thích đi.’’ Dù câu nói chẳng phải có ác ý gì nhưng nó lại một lần nữa khiến cô nhớ lại từng vụ việc năm đó.

‘’Anh muốn giải thích sao? Rõ rành rành như vậy cần gì nữa à? Anh..

anh thật sự nghĩ em ngốc tới vậy sao, Sở Đãng Nhân.’’

‘’Khó tin, điều đó là đúng.

Nhưng anh xin em, cho anh một cơ hội giải thích thôi.

Anh không muốn sống xa cách người mình yêu và con gái mình.’’

Anh nói vừa dứt câu cô đã vội tiến tới túm lấy chiếc cà vạt trên cổ anh, giận dữ đùng đùng hỏi: ‘’ Anh vừa nói cái gì?’’

‘’Sao em phải che giấu, chả nhẽ em định che giấu Nhiêu Nhiêu cả đời sao?’’

‘’Con bé không nên có một người cha tồi tệ như anh.

Anh khong thấy hổ thẹn à?’

‘’Anh… ‘’ Đang định trả lời tiếp thì đột nhiên Sở Đãng Nhân lăn đùng ra đất, sắc mặt vội tái nét như biểu hiện của sự thiếu oxy.

Tay không ngừng cào lên cổ mình như muốn lấy thứ gì đó ra nhưng không được? Mọi thứ diễn ra vừa nhanh vừa kì khiến lòng cô vừa hoang mang vừa lo lắng.

Không biết, liệu đây có phải chiêu trò nào khác của anh không.

Nhưng trước mắt, nhìn anh như vậy không giống diễn cho lắm, mà giống đang bị siết cổ hơn.

Nhưng có gì đâu, có ai đâu? Chả lẽ Diệp Thiễu Ngưng cô tức quá, không muốn nghe anh giải thích nên làm vậy? ’