‘’Nhiêu… Nhiêu.’’ Anh ngạc nhiên nhìn về phía cô bé, trong phút chốc những người trong căn phòng cũng đồng loạt nhìn về hai nhân vật nhỏ lạ mặt này.

Thầm nghĩ tự tiện xông vào cuộc họp của Sở thiếu thì không cần mạng nữa rồi.

‘’Sao con lại ở đây?’’ Cúi người xuống, anh dịu dàng hỏi.

‘’Nhiêu Nhiêu muốn tìm chú Sở để nói chuyện, nhưng xem ra bây giờ không được thích hợp cho lắm.’’

‘’Vì sao lại không thích hợp?’’

‘’Không… không phải chú Sở đang bận sao’’

‘’Ai nói chú bận?’’ Nói rồi anh quay mặt ra, để mọi người nhìn thấy khuôn mặt ‘vui vẻ’ của mình.

Thì hiểu mà, vui vẻ có nhiều kiểu, đây là kiểu vui vẻ của Sở thiếu yêu thích.

Vui vẻ một cách đáng sợ.

Mọi người cũng biết điều mà lùi ra ngoài trước, nhưng trước khi đi vẫn không quên hóng hớt một chú về tình hình.

Trước khi vào trong nói chuyện thì anh có dặn trợ lý chuẩn bị nước uống và bánh ngọt cho hai đứa trẻ.

Theo sự chỉ dẫn của anh thì Thanh Âm và Nhiêu Nhiêu ngồi xuống ghế dành cho khách đối diện với ghế làm việc của anh để nói chuyện.

‘’Sao đột nhiên con lại tới tìm chú? Đây là ai? Mẹ con đâu, cô ấy có biết con tới đây không?’’

‘’Con tìm chú là về việc giảng hòa với mẹ con ấy.

Còn đây là Lục Thanh Âm, thiên kim đích nữ đại tiểu thư nhà họ Lục và đồng thời là chị họ của con.

Về chuyện tới đây, bọn con đã giấu mẹ ạ, chú đừng nói với mẹ con nhá.’’

‘’Được, chú Sở sẽ không nói với mẹ con.

Chỉ là lần sau không nên làm như vậy, nguy hiểm lắm.

Xin chào, chú là Sở Đãng Nhân, rất vui được gặp mặt, con cứ gọi chú là chú Sở như NHiêu Nhiêu là được.’’

‘’Vâng, thưa chú Sở.’’ Khi đã chào hỏi và hỏi hang tình hình xong thì tiến tới việc bàn kế hoạch giúp Sở Đãng Nhân và Diệp Thiễu Ngưng làm lành.

Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Ngọc Nhiêu cũng dần rất thích người chú họ Sở này, khi thấy chú và mẹ cãi nhau thì không cam lòng mà rất muốn giúp đỡ.

Anh cũng không ngại bày tỏ với hai cô bé rằng mình cũng đang cố nghĩ cách dỗ dành Thiễu Ngưng, chỉ là nghĩ mãi chưa thành.

Hơn thế, nếu không thành công thì có thể cô sẽ còn ghét anh hơn, đó là phong cách của cô mà, không ai là ngoại lệ hết.

Thanh Âm và Ngọc Nhiêu cũng ngồi trầm ngâm suy nghĩ cùng nah, vì cả hai tưởng chỉ cần tới đây là sẽ có kế hoạch cho hai cô bé góp sức luôn.

Ai ngờ bây giờ cả ba ngồi đây, đã có ý tưởng gì đâu.

Đang lúc bí bách thì trợ lý của anh đưa bánh trái vào, cùng lúc đó cả ba đã nảy ra một kế hoạch ‘Thâm mà thấm’ để dụ dỗ Thiễu Ngưng.

Nói dứt câu, Đãng Nhân kéo ngay tấm bảng dùng để họp xuống và vẽ vẽ ngoái ngoái kế hoạch của mình ra, hai cô bé đứng đó phụ trợ và chỉnh sửa cùng anh cũng mất cả buổi sáng.

Xóa đi viết lại bao nhiêu lần mới tạo dựng ra một kế hoạch cụ thể và hoàn hảo nhất.

Rồi lại ngồi phân công, kiểm tra trí nhớ xem từng người đã nhớ rõ công việc của mình chưa.

Chiều tới, vì đảm bảo hai cô bé về an toàn anh vẫn âm thầm cho người theo sau, tới khi đã vào nhà an toàn rồi thì mới cho người đi về, phải chụp ảnh xác minh mới chịu.

Vốn là anh muốn tự mình đưa hai cô bé về nhưng lại sợ đụng mặt Thiễu Ngưng làm cho cô không vui.

‘’Em nghĩ kế hoạch này có ổn không?’’ Thanh Âm nghi vấn hỏi.

‘’Hừm, chắc sẽ thành công thôi.’’

‘’Mà này Nhiêu Nhiêu, chị hỏi nhé? Rốt cuộc em và Sở thiếu có quan hệ như thế nào? Chị thấy đâu đơn giản là chú cháu bình thường.

Hơn thế ngài ấy chỉ là bạn của mẹ em, có liên quan gì tới em đâu mà phải bận tâm nhiều như vậy?’’

Nghe chị họ mình hỏi vậy thì cô bé cũng sững người ra không biết trả lời ra sao.

Tự hỏi mình ‘’Vì sao nhỉ?’’ Thanh Âm nói đúng, Sở Đãng Nhân mà hai cô bé thấy chỉ là một người bạn của Thiễu Ngưng thôi mà, có gì phải bận tâm, tốn công giúp hai người hàn gắn quan hệ đến thế?

‘’Em không biết nữa chị ạ.

Chỉ là em thấy, đối với chú Sở có một sự thân thiết và gần gũi đến kì lạ.

Trong một khoảng thời gian mà chú ấy đối với em như một người cha rồi ý.’’

‘’Thế là em không thích chú Kiêu Duẫn nữa?”’

‘’Không không, Nhiêu Nhiêu vẫn yêu cha lắm, chị Thanh Âm đừng nói bừa.’’

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong thì Thiễu Ngưng đi lấy đồ chuẩn bị cho Ngọc Nhiêu đi học thì thấy hôm nay cô bé lạ lắm.

Ít nói đến lạ thường hay có thể là có điều gì muốn nói mà không tài nào nói ra nổi.

Tiến tới gần con gái, cô khuỵu người xuống, ân cần hỏi cô bé: ‘’Cục cưng, con sao thế?’’ Đáp lại câu hỏi từ phía mẹ mình, cô bé chẳng nói gì mà chỉ rủ rũ xuống và đung đưa đôi chân bé nhỏ của mình.

‘’Thanh Âm, có chuyện gì với con bé vậy?’’ Nhìn qua Nhiêu Nhiêu một hồi rồi Thanh Âm mới dám trả lời.

‘’Nhiêu Nhiêu có hứa trước đó với bạn con bé là hôm nay sẽ tới công ty của ba cô bé để trải nghiệm trò chơi mới đang trong quá trình chuẩn bị phát hành của cha cô bé.’’

‘’Chước Nhiên sao?’’ Cô hỏi Nhiêu Nhiêu.

‘’Con biết là mẹ và chú Sở đang cãi nhau mà, nên mẹ không cần cố đi đâu.

Dù sao không đi chơi một buổi cũng được ạ, nhỡ đâu mẹ lại bị chụp lén rồi đăng lên mạng xã hội lại không tốt.’’ Lời nói tuy nghe thì đang nghĩ tốt cho cô, nhưng để ý kĩ thì mới thấy sự tủi thân và không cam lòng trong những lời nói đó.