Sở Tấn thật sự lúng túng.

Trước đây anh cảm thấy ba ba Lận Diễm Trần giống như đại ma vương có chút quá phận, hiện tại anh đã hiểu suy nghĩ của Lận Diễm Trần.

Cũng không phải nói ba hắn có ý đồ xấu hoặc là tính cách tàn bạo độc ác... Chỉ là, không cần biết người khác làm cái gì, đều chỉ như ở trong lòng bàn tay ông, còn người khác lại hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư ông ấy. Chẳng qua, trước mắt mà nói, ba ba Lận Diễm Trần không có ác cảm đối với anh.

Đây chính là Lận Thiệu Nguyên, Sở Tấn có nghe nói một ít truyền thuyết về ông, đến cấp bậc của ông, thật ra chẳng hề xuất hiện nhiều ở thương trường, mà đã sớm lui về ở ẩn, cũng không phải không đi làm, mà là không ồn ào náo động, người dân bình thường cũng không biết có một phú hào như vậy.

Sở Tấn trịnh trọng, không kiêu ngạo không nịnh hót tự giới thiệu: "Chào ngài, con chính là Sở Tấn."

Khóe miệng Lận Thiệu Nguyên hơi mỉm cười: "Ừm, chú biết, Diễm Trần đã giới thiệu với chú. Ngày hôm nay chúng ta cũng đã gặp nhau."

Sở Tấn đỏ mặt: "Con không biết đó là ngài... Khổ cực ngài rồi."

Lận Diễm Trần liếc mắt.

Lận Thiệu Nguyên nói: "Có lẽ dọa đến con rồi, chú nói lời xin lỗi với con. Ngày hôm nay chú đến sớm, không có chuyện gì để làm, nên lên tiếng chào hỏi Lưu tổng, muốn đến công ty con liếc mắt nhìn một chút. Nhưng con rất bận, chú nghĩ, ngược lại mình là một người không phận sự, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi."

Sở Tấn không ngờ Lận Thiệu Nguyên là một người khiêm tốn như vậy, cứ như là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, hơn nữa còn làm vô cùng hoàn mỹ.

Lận Thiệu Nguyên ngược lại nhớ tới chữ viết của Sở Tấn trên văn kiện, đúng là chữ y như người, chữ viết Sở Tấn rất đẹp, không hổ là xuất thân từ dõng dõi thư hương, khi còn bé chắc chắn từng bỏ không ít công phu rèn luyện. Chẳng qua từ nét chữ có thể nhìn ra tính tình anh hơi nóng nảy, tuy nhiên chữ viết vẫn rất đẹp, cho dù anh gấp thì gấp, nhưng vẫn có thể làm tốt mọi chuyện.

Thế nhưng, lần này là nhìn với tư cách là người yêu con trai, chứ không phải xem như cấp dưới để làm việc.

Sở Tấn nói: "Không sao, không sao, là lỗi của con, phải tìm hiểu rõ ràng, không nên nhắm mắt sai khiến người."

Lận Diễm Trần đại khái cũng đã đoán ra ba ba làm gì, không do dự liếc mắt nhìn ông, ở dưới bàn nắm chặt tay Sở Tấn.

Đáy lòng Lận Thiệu Nguyên hơi hồi hộp một chút.

Thu Thu đang dựa vào lồng ngực Sở Tấn ngủ say, Lận Thiệu Nguyên nói: "Đứa nhỏ đang ngủ, ôm như vậy rất mệt, chú để cho bọn họ lấy giường nhỏ đến đây?"

Sở Tấn cảm thấy, nguyên nhân tuyệt đối là do bên cạnh có người đang biểu diễn đàn cổ, Thu Thu nghe được nên buồn ngủ, nếu không phải vừa vào cửa anh lại chịu đả kích tinh thần, bây giờ nhất định cũng buồn ngủ. Lận Thiệu Nguyên nói chuyển giường nhỏ đến, không quá năm phút đồng hồ, thật sự có người đưa tới một cái nôi cho trẻ nhỏ, có gối chăn đầy đủ.

Điều này cũng làm cho Sở Tấn có hơi lúng túng, lần đầu tiên gặp ông nội, Thu Thu lại ngủ say như chết thế này.

Lận Thiệu Nguyên nhìn khuôn mặt nhỏ màu phấn hồng, giống như táo tây, lòng đều mềm nhũn. Rất đáng yêu a, thật sự rất giống Diễm Diễm khi còn bé, thế nhưng Diễm Diễm không ngoan như vậy, không thích ngủ, khi khóc vang động trời, làm cho màng nhĩ người ta cũng sắp rách.

Sau khi Thu Thu ngủ, bọn họ cũng có thể nói chuyện cẩn thận.

Hàn huyên qua một lát, Lận Thiệu Nguyên lấy ra một phong bì lì xì màu đỏ, tự mình dùng giấy đỏ gấp, thỉnh thoảng ông thích phong cách truyền thống thế này, trên giấy còn dùng bút lông viết tên Sở Tấn, còn vương mùi mực nhàn nhạt.

Nếu như Sở Tấn là con gái, vậy ông sẽ chuẩn bị châu báu đồ trang sức, nhưng Sở Tấn không phải, cho nên ông chuẩn bị quà ra mắt khác.

Ông ôn hòa nói: "Sau này sẽ là người một nhà, đây là lễ ra mắt, con cất đi."

"Cảm ơn chú." Sở Tấn cung kính nhận lấy, giấy đỏ có hơi dày, nhưng bao lì xì hơi mỏng, hẳn là không phải tiền mặt, Sở Tấn cảm thấy có thể là chi phiếu, không biết khi mở ra xem trên đó viết mấy số 0.

Lận Diễm Trần ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ nói chuyện khách sáo, không tìm được cơ hội nào xen mồm, chẳng qua bầu không khí cũng không tệ lắm, ba ba xác thực không có làm khó hắn và Sở Tấn.

Lận Diễm Trần trực tiếp nói: "Nếu ba không ý kiến, con sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của con và Sở Tấn. Chúng con sẽ lĩnh giấy kết hôn trước."

Nói đến chuyện này, ba Lận có chút ý kiến, ông nói: "Chờ một chút."

Lận Diễm Trần lập tức cảnh giác lên: "Làm sao vậy?"

Ba Lận lấy ra một quyển sách dày như là sách luật, đặt ở trước mặt bọn họ: "Các con nhìn, ba tìm người viết kế hoạch chi tiết cho lễ cưới, xem có vừa lòng không?"

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, Sở Tấn suy nghĩ, rồi cầm quyển kế hoạch để xem.

Lận Diễm Trần nhíu mày: "Đây là con kết hôn, bây giờ tổ chức lễ cưới ra sao là chuyện của con."

Ba Lận loạn nhịp tim, lúc này mới ý thức được mình rất giống như lại một lần nữa chữa lợn lành thành lợn què, cuối tuần trước ông nghe Lận Diễm Trần muốn kết hôn, quá hưng phấn, vui qua nên quên mất chuyện này.

Ông ngượng ngùng nói: "Là ba quan tâm nhiều... Ba lo lắng con không có kinh nghiệm."

Sở Tấn lôi kéo tay Lận Diễm Trần, nở nụ cười, nói: "Cảm ơn chú, chúng con trở về sẽ xem xét cẩn thận, việc vẫn do chúng con xử lý, những sẽ tham khảo ý kiến của ngài. Thời điểm đó chắc chắn còn phải làm phiền chú giúp đỡ."

Tuy rằng còn chưa có kết hôn, nhưng Sở Tấn biết kết hôn có bao nhiêu mệt mỏi, chỉ hai người bọn họ làm thật sự không nhất định sẽ ổn thỏa, đến lúc đó chắc chắn cần cha mẹ giúp một tay.

Ba Lận trong nháy mắt càng có hảo cảm với Sở Tấn, nhìn một cái, rất là biết nói chuyện, so với Lận Diễm Trần cả ngày oán ông đã tốt lắm rồi, cháu nội ông lại ngoan như vậy, nhất định là di truyền tính cách của Sở Tấn.

Chẳng trách Diễm Diễm bởi vì anh, cứng rắn như luyện thép cũng mềm thành ngón tay.

Lận Thiệu Nguyên cảm thấy, một người kết hôn, là thành lập gia đình, cũng là khiến mối quan hệ giữa người nhà càng thêm hài hòa, vì để lẫn nhau đều trở thành người càng tốt hơn.

Rất nhiều người cân nhắc chuyện môn đăng hộ đối cũng vì muốn gia đình cân bằng, sợ xuất hiện mâu thuẫn.

Sở Tấn làm quan hệ giữa cha con bọn họ trở nên tốt hơn, chỉ cần điểm ấy, ông đã vạn phần cảm tạ sự xuất hiện của Sở Tấn ở trong đời Lận Diễm Trần.

Lận Thiệu Nguyên ôn hòa nói: "Còn gọi "Chú" sao? Cứ gọi là "Ba ba". Các con chuẩn bị làm lễ đính hôn trước, mới làm lễ cưới, hay là trực tiếp làm lễ cưới?"

Lận Diễm Trần nói: "Không kéo dài nữa, con cũng có rồi, cứ bỏ qua lễ đính hôn đi."

Sở Tấn lập tức đỏ mặt, cha anh bên kia cũng chưa để Lận Diễm Trần gọi là "Cha" đâu.

Lận Thiệu Nguyên không có ý kiến: "Được, được, các con muốn như thế nào cũng được."

Không có chuẩn bị trong lòng, tiếng "Ba ba", Sở Tấn có chút không gọi ra được.

Lận Diễm Trần nhìn ra, giúp anh giải vây, đau lòng nói: "Sở Tấn rất thẹn thùng, ba đừng gấp như vậy."

Trong phút chốc mặt Sở Tấn lại càng nóng hơn: Tôi thẹn thùng, thẹn thùng cái rắm a, lần đầu tiên gặp anh đã ngủ với anh, còn ngủ tới xảy ra mạng người.

Lận Thiệu Nguyên nhanh chóng nói: "Há, đúng, là ba không tốt, không cần sốt sắng, sau này ngày tháng mọi người ở chung còn dài, cứ từ từ thôi."

Thương lượng không sai biệt lắm, món ăn được mang lên.

Các món ăn tinh xảo được đưa lên bàn, mùi thơm của đồ ăn bay ra.

Thu Thu ngửi thấy mùi thơm, giãy dụa tỉnh lại, bé duỗi một chân, đá chăn ra, rồi ngồi dậy.

Thu Thu ngẩng đầu bên lỗ tai còn có mấy nhúm tóc rối tung, đầu quay sang đối diện bàn ăn, nước miếng đều sắp rớt xuống.

Sở Tấn lập tức chú ý tới, khẽ cười nhẹ: "Ba biết con tỉnh rồi."

Thu Thu đưa tay ra muốn ôm một cái: "Ba ba! Ôm! Ăn cơm cơm!"

Lận Thiệu Nguyên nhìn thấy tiểu bảo bảo đáng yêu như thế, thật sự rất muốn ôm, cũng không dám nói, trơ mắt nhìn Sở Tấn ôm cháu nội nhỏ của ông, lòng rất ước ao.

Lận Thiệu Nguyên nói một cách uyển chuyển: "Ôm đứa nhỏ không dễ ăn cơm, có muốn ba giúp con đút đứa nhỏ hay không, con cứ ăn cơm trước. Lúc nãy ba đã ăn chút điểm tâm, cũng không đói bụng."

Sở Tấn nói: "Không sao, nhà con không chạy theo đứa nhỏ đút cơm, để người lấy một cái ghế dựa nhỏ đến đây, Thu Thu sẽ tự mình ăn cơm."

Lận Thiệu Nguyên khó giải thích được có hơi thất vọng.

Ghế dựa cho trẻ nhỏ được chuyển tới, Thu Thu được đặt vào.

Sở Tấn cầm theo chén nhỏ và muỗng nhỏ chuyên dụng, Thu Thu ngoan ngoãn ngồi xong, Sở Tấn buộc chặt yếm cho bé, bé ăn cơm sẽ không uốn tới ẹo lui, ngồi xong rồi ba ba mới cho bé ăn ngon.

Lận Thiệu Nguyên nhìn Thu Thu ăn cơm.

Sở Tấn múc một muỗng canh gạch cua đậu hũ, thổi nguội một chút, mới bỏ vào trong chén nhỏ.

Tư thế Thu Thu cầm muỗng rất tốt, hiển nhiên đã được dụng tâm sửa chữa, bé ngoan ngoãn từ từ ăn từng muỗng từng muỗng, ăn một hồi cảm giác được có người đang nhìn mình, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lận Thiệu Nguyên, mím môi nở nụ cười, khóe miệng còn dính nước.

Lận Thiệu Nguyên thật sự cảm động... Trời ạ, tại sao có thể có một tiểu bảo bảo ngoan như vậy!

Ông còn nhớ Diễm Diễm khi còn bé, luôn phải chạy theo đút cơm.

Thu Thu ngồi rất cao, có thể nhìn thấy thức ăn trên bàn, mỗi món ăn nhìn qua đều rất ngon, thật ra mỗi món ăn bé đều muốn nếm thử, cho dù bé còn chưa có răng để gặm, nhưng liếm chút cũng tốt mà!

Đôi mắt Thu Thu nhìn lom lom đĩa cá hấp xì dầu, Lận Thiệu Nguyên len lén liếc mắt một cái đánh giá Sở Tấn và Lận Diễm Trần, thật nhanh gắp một miếng cá nhỏ, gỡ bỏ xương cá, cho vào trong bát Thu Thu.

Đôi mắt Thu Thu sáng lên, nhìn trong chén nhỏ xuất hiện nhiều thêm một miếng cá, phảng phất như nhìn thấy một miếng vàng, đắc ý mà ăn hết.

Oa, ăn rất ngon!

Đứa nhỏ biết nghe lời đoán ý, bé phát hiện ông nội không quen biết này gấp đồ ăn ngon cho bé ăn, lập tức bỏ lại ba ba cái này không cho ăn cái kia cũng không cho ăn, sùng bái mong đợi nhìn ông nội.

Bé nhìn miếng thịt nào, ông nội lập tức múc vào trong bát nhỏ cho bé, nhìn viên trái cây kia một chút, ông nội không nói hai lời dùng cái muỗng múc trái cây đút vào trong miệng bé.

Thu Thu quả thực quá vui vẻ, ông nội này tốt quá a, cười với ông nội lại có thịt ăn, ông nội nhìn cũng đẹp mắt nữa.

Sở Tấn không dám cản, anh muốn nói với Lận Diễm Trần là có phải ba hắn quá cưng chiều đứa nhỏ hay không.

Quay đầu, Lận Diễm Trần không ngừng gắp đồ ăn cho vào trong bát anh, ăn ngon cũng để cho anh nếm thử, một bàn thịt gà, đùi gà chắc chắn là của anh, sau đó lại lo lắng con trai. Hắn nhìn ba ba đang đút Thu Thu, thẳng thắn trực tiếp mặc kệ, trong đôi mắt chỉ âu yếm nhìn chằm chằm A Tấn.

Nói tóm lại, ngày hôm nay gặp gia trưởng xem như là thuận lợi.

Hẹn lại lần sau gia trưởng hai nhà sẽ gặp mặt.

Lúc gần đi, Lận Thiệu Nguyên lưu luyến không rời mà nhìn Thu Thu.

Sở Tấn đỏ mặt nói, mới lạ mở miệng: "Ba... Có muốn bế Thu Thu một chút hay không, con cảm thấy nó rất yêu thích ba."

Lận Thiệu Nguyên thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh: "Được a."

Thu Thu thích người ông nội rất chiều bé này, bé ngoan ngoãn cho ôm.

Thu Thu vừa thơm vừa mềm, Lận Thiệu Nguyên ôm bé đến không nỡ buông tay.

Lận Diễm Trần nhìn tư thế ông ôm đứa nhỏ, ngoài ý muốn nói: "Ba cũng có thể ôm đứa nhỏ."

Hắn vốn cho rằng ba ba sẽ không biết ôm con nít.

Lận Thiệu Nguyên bị sự đáng yêu của cháu ngoan làm đầu quả tim một mảnh mềm mại, tự nhiên mà thổ lộ tiếng lòng, ông khẽ cười: "Con coi thường ba sao. Sao ba không biết? Khi con còn bé đều là tự tay ba ôm, con đặc biệt khó chịu, ôm cho con hơi không thoải mái là lại muốn khóc... Chẳng qua thật sự nhiều năm ba đã không có ôm bảo bảo, cũng không nhớ rõ. Thu Thu thật ngoan, không chê ba."

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, hắn nhìn ra tư thế ba ba ôm bảo bảo rất chuyên nghiệp, lần đầu tiên hắn ôm Thu Thu còn không xong, còn cần Sở Tấn sửa chữa, dạy hắn cách ôm.

Thế nhưng hắn không bằng ba ba người hắn cho rằng là không quan tâm đứa nhỏ, ba ba biết ôm đứa nhỏ, ít nhất chứng tỏ lúc còn là một bảo bảo nhỏ, ba ba đã rất cẩn thận chăm sóc hắn. Trong lòng Lận Diễm Trần không tự chủ được bay lên cảm giác khác thường, có lẽ hắn đã hiểu lầm rất nhiều chuyện về ba ba...

Lận Thiệu Nguyên đưa bọn họ đến bãi đậu xe, mới trả Thu Thu lại cho Sở Tấn: "Các con đi đường cẩn thận, không nên gấp gáp."

Lận Diễm Trần lái xe ra.

Sở Tấn và Lận Thiệu Nguyên ở cùng một chỗ, anh thật lòng nói cảm ơn: "Ngày hôm nay cảm ơn ba."

Lận Thiệu Nguyên cười cười nói: "Ba mới phải cám ơn con, lúc trước để người gửi sủi cảo Diễm Trần làm cho ba chính là con sao, ăn rất ngon."

Sở Tấn ngượng ngùng gật đầu: "Đúng thế."

Anh có hơi sợ bị hiểu lầm là cố ý lấy lòng, nói: "Lúc đó con... Nghĩ mình bị bệnh, coi mình sắp chết, muốn trước khi chết vì Lận Diễm Trần làm chút gì đó, cũng không phải chuyện gì lớn."

Lận Thiệu Nguyên cảm khái: "Con là đứa trẻ tốt, chẳng trách Diễm Trần thích con như vậy, còn vì con mà trắng cả đầu."

- Chẳng trách Diễm Trần thích con như vậy, còn vì con trắng cả đầu.

Sở Tấn như bị sét đánh, bất ngờ thốt lên: "... Cái gì bạc đầu?"