Buổi tối, Sở Tấn nhận được tin nhắn của sư phụ, nói là còn một vài thứ chưa ổn, phải làm thêm nửa ngày thứ bảy, để hoàn thành công việc.

Sở Tấn ngược lại thở ra một hơi, anh đã cảm thấy sự tình sẽ không thuận lợi như vậy, giống như xảy ra chút sai sót nhỏ có thể giải quyết trái lại mới làm anh cảm thấy an tâm. Ngược lại hẹn ăn cơm buổi tối, sáng sớm đến công ty làm việc về thời gian cũng còn dư.

Nếu thời gian kéo dài, anh lập tức xin nghỉ với sư phụ, nếu sư phụ biết được anh sắp hẹn gặp mặt ba ba Lận Diễm Trần... Có thể sẽ không cho anh làm thêm vào buổi sáng.

Sở Tấn cảm thấy, so với ở nhà vội vã cuống cuồng, không bằng đến công ty giải tỏa áp lực một chút.

Lận Diễm Trần đưa anh ra ngoài đi làm, đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy Lận Diễm Trần bế Thu Thu đứng ở cửa nhà, như là cô vợ nhỏ, trông ngóng chờ anh, anh không nhịn được bật cười, hơi ngửa đầu hạ xuống một cái hôn lên trên gương mặt: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về nha."

Lận Diễm Trần hôn đáp lại một cái: "Em cũng về sớm một chút."

Sở Tấn đang chuẩn bị đi, Thu Thu nâng mái đầu của bé đến trước mặt Sở Tấn, như muốn cụng anh, Sở Tấn hiểu rõ, cười cười, bẹp một cái hôn lên cái trán Thu Thu, sờ sờ bé: "Ba ba đi nha."

Thu Thu hài lòng, tay nhỏ làm động tác vẫy vẫy "Tạm biệt".

Sở Tấn tinh thần phấn chấn, đi đến công ty, dự định dứt khoát hoàn thành công việc, đi về nhà thay một bộ quần áo, rồi ra ngoài gặp ba chồng.

Anh không phải phụ nữ, cũng không cần trang điểm, làm tóc, chỉ bôi kem dưỡng da dành cho nam, chỉnh sửa tóc tai đã xem như rất dụng tâm.

Buổi sáng thứ bảy đến đây tăng ca không chỉ có một mình anh.

Lúc Sở Tấn vùi đầu làm việc, có người vào phòng làm việc của anh, Sở Tấn nghĩ tới để lấy văn kiện, nên cũng không ngẩng đầu, đưa một phần văn kiện qua, thuận miệng thông báo một câu phải làm như thế nào, nhanh làm cho xong.

Qua mười phút, người kia lại tới nữa, trước tiên bàn giao công việc đã làm xong, đưa cho Sở Tấn xem.

Sở Tấn nhìn xuống, làm tốt đến mức ngoài ý muốn, bởi vì giọng nam này nghe ôn nhuận êm tai, anh ngẩng đầu nhìn một chút, là một người đàn ông nhìn qua khoảng trên dưới bốn mươi, Sở Tấn đang bối rối, bộ ngành bên cạnh lúc nào thì có người như vậy? Chẳng qua anh cũng không chú ý, có thể mới tuyển vào?

Người đàn ông hỏi anh: "Có được không?"

Sở Tấn: "... Làm rất tốt."

Người đàn ông khẽ cười: "Vậy thì tốt."

Công việc đã hoàn thành xong, ăn một bữa cơm lại kiểm tra thêm một chút là kết thúc.

Ngày hôm nay nhà ăn công ty không mở, Sở Tấn định gọi thức ăn ngoài, đang nghĩ ngợi nên chọn món gì cho mọi người ăn,  cậu trai giao thức ăn ngoài đã đến.

Là món ăn Nhật, sushi cao cấp, cá sống cắt lát.

Mọi người nhào tới chia ra, cùng nhau ăn ở phòng họp.

Sở Tấn chưa ngồi được bao lâu, đã có người ngồi xuống ở bên cạnh anh, Sở Tấn vừa nhìn, chính là người đàn ông không quá quen thuộc kia.

Đối phương chủ động chào hỏi anh: "Quản lý Sở, ngày hôm nay cực khổ rồi."

Sở Tấn lễ phép gật đầu, hàn huyên: "Ngài cũng khổ cực."

Bọn họ tùy ý hàn huyên vài câu, Sở Tấn khó giải thích được cảm thấy nói chuyện với người này thật là thoải mái, cách ăn nói lễ độ, lời nói sâu sắc, tán gẫu với ông rất có ý tứ, khiến người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Người đàn ông này tuy rằng có hơi lớn tuổi, thế nhưng bảo dưỡng khá tốt, quan trọng nhất là khí chất không chê vào đâu được, tướng mạo có thể được xưng là anh tuấn, giữa mi mày nhìn có hơi quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời Sở Tấn không nhớ ra được. Có thể đã từng gặp qua ở công ty.

Sở Tấn dần dần thả lỏng cảnh giác.

Đối phương hỏi: "Công việc không phải hoàn thành rồi sao? Tại sao cậu vẫn sốt sắng như vậy?"

Ở trước mặt người xa lạ trái lại dễ mở miệng hơn, mặc dù nói, cũng không ảnh hưởng tới anh, hơn nữa trò chuyện với người này cũng có thể giải tỏa, Sở Tấn nói: "Không phải tôi đang lo lắng về công việc... Hôm nay tôi có hẹn gặp ba ba của bạn trai."

Người đàn ông kia nói: "Lần đầu ở trong nước tôi nghe thấy có đàn ông hào phóng nhắc tới "Bạn trai tôi" như thế."

Sở Tấn nở nụ cười: "Cũng không phải vi phạm pháp luật."

Người đàn ông gật đầu: "Đúng, nhưng rất nhiều người đều che giấu, cứ như là tội phạm, không dám mang ra ánh sáng."

Sở Tấn nói: "Tôi cũng che giấu a, tôi sẽ không nói với chú bạn trai tôi là ai."

Người đàn ông cười rộ lên: "Ha ha, không sao, đây gọi là bảo vệ việc riêng tư. Cậu đang sốt sắng sao?"

Sở Tấn thở ra một hơi: "Không cách nào không sốt sắng được, tôi sợ ông ấy không thích tôi, nói thật, gia cảnh tôi và bạn trai tôi chênh lệch khá xa. Cho dù là con gái cũng không nhất định sẽ thuận lợi, càng miễn bàn tôi là đàn ông."

Người đàn ông nói: "Thả lỏng thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có lẽ ông ấy càng có hảo cảm với cậu hơn so với cậu tưởng tượng nữa?"

Sở Tấn nói: "Chỉ hy vọng là như thế."

Lúc này, có người đến gần, là một nhân viên nữ trong công ty... Đến tìm ông chú bên cạnh Sở Tấn tiếp lời.

Sở Tấn quan sát cô gái trẻ tuổi này mặt đỏ hồng biểu đạt hảo cảm với ông chú nọ, lại bị khéo léo từ chối, anh nói: "Chú ngược lại có số đào hoa nha."

Ông lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Với tuổi tác của tôi, vợ con đều đã có, cần số đào hoa làm gì. Con trai của tôi còn sắp kết hôn, phải làm ông nội rồi."

Sở Tấn nói: "Ồ? Con trai chú sắp kết hôn rồi a? Chúc mừng a."

Ông nói cảm ơn: "Ừm, thằng nhóc kia phản nghịch lâu nay, tôi vốn cho là còn phải đợi mấy năm nữa, không nghĩ tới nó sắp kết hôn rồi. Thật ra tôi vẫn có chút lo lắng, tôi cảm thấy nó còn chưa chính chắn, không biết là có thể làm một người chồng người ba ba tốt không... Chẳng qua tôi đã lớn tuổi thế này, hình như vẫn làm không tốt, không có tư cách để nói nó. Haizz."

Sở Tấn nói: "Lúc chú nói mình lo lắng, tôi còn tưởng rằng chú nói lo lắng chuyện hai thế hệ ở chung."

Ông nói: "Chuyện đó cũng chẳng có gì, nó thích là được rồi, tôi cũng không định ở cùng bọn nó, duy trì một khoảng cách thích hợp, tất cả mọi người đều bình an vô sự, ngày mới dễ qua."

Nói một hồi, điện thoại di động của ông vang lên, ông đi ra nhận điện thoại, Sở Tấn liếc mắt nhìn, cũng không để ý nhiều.

Sau đó Sở Tấn không gặp lại người này nữa.

Lúc anh đi vào có hỏi một vài người trong bộ ngành bên cạnh: "Người đàn ông đeo kính mắt, mặc âu phục màu xám là ai vậy?"

Người bộ ngành bên cạnh: "Hả? Ông ấy không phải nhân viên bên anh sao?"

Sở Tấn: "..."

Sở Tấn bỗng có một dự cảm không ổn.

Chạng vạng.

Ánh nắng chiều màu đỏ kéo dài ở chân trời.

Ba ba Lận Diễm Trần đã ở chỗ hẹn chờ bọn họ.

Lần này chỉ có Sở Tấn và Thu Thu cùng đi gặp ông, nếu như thuận lợi, lần sau gia trưởng hai nhà lại gặp mặt.

Bọn họ đến một câu lạc bộ.

Sở Tấn lần đầu biết ở Y thành còn có một nơi như thế này, ở ngay một nơi náo nhiệt trong trung tâm thành phố, cách một bức tường cao, sau khi vào cửa, tạp âm náo động bị rừng trúc dày phía sau hấp thu, kín đáo tĩnh mịch.

Phòng ốc thiết kế kết hợp với đình viện cổ điển và kiến trúc hiện đại, còn chưa đi đến, đã nghe thấy tiếng đàn cổ du dương, làm cho lòng người cảm thấy yên tĩnh.

Đẩy cửa vào, Lận Diễm Trần nói: "Ba, chúng con đến rồi."

Sở Tấn liếc mắt một cái nhìn thấy, bên trong phòng lớn rộng mở, một ông chú trung niên đẹp trai mặc đường trang rộng rãi ngồi ở trên ghế thái sư, nhìn thấy bọn họ, nét mặt lộ ra một nụ cười ôn nhuận: "Ngồi đi."

Lận Thiệu Nguyên cười nói với Sở Tấn: "Xin chào."

Lại nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực của anh: "Đây chính là Thu Thu sao? Lớn lên rất giống với Diễm Diễm khi còn bé."

Sở Tấn: "..."

Người này không phải là ông chú xa lạ sáng nay anh tán gẫu ở công ty à...

Anh quá ngạc nhiên, cho nên không chú ý cái khác.

Lận Diễm Trần thiếu chút nữa bùng nổ, liếc mắt trừng ba ba một cái: Đã nói đừng gọi nhũ danh của hắn ở trước mặt Sở Tấn rồi! Rất mất mặt a!

Lận Thiệu Nguyên lúc này mới nhớ lại, ngượng ngùng nở nụ cười. Ông không cẩn thận nên quên mất, thuận miệng nên gọi ra...