Tối đó Evie ngủ hết 10 tiếng, từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau. Cô tỉnh dậy và cảm thấy khỏe hơn nhiều, dù cô mệt mỏi vì giấc ngủ nặng nề. Cô lướt vào nhà bếp, thầm cầu mong không có thứ gì bị hư nữa, nhất là cái máy pha cà phê. Mọi thứ dường như vẫn bình yên, nên cô để vào 1 bình cà phê và quay vô phòng tắm trong khi cà phê đang được pha.

15 phút sau, mặc váy với đầu tóc được gội sạch, cô thỏa mãn thu mình trên ghế, hớp 1 ngụm cà phê. Cô nhắm mắt như là tắm nắng với hơi nóng dễ chịu. Thật là 1 buổi sáng tuyệt vời, trong trẻo, yên lặng và ngát hương. Chim chóc hát ầm ĩ, và nhiệt độ vẫn còn dễ chịu, chỉ khoảng hơn 70 độ.

Cô nghe tiếng lốp xe lạo xạo bên ngoài, có vẻ như là xe hơi, và vài giây sau Robert đã đến lối vào. Dù cô không không thấy lối vào hay ngoài đường từ trên boong, và dù cô không biết ai đi xe 4 bánh, thì cô cũng biết chắc về diện mạo vị khách của cô. Máu huyết cô bắt đầu chảy nhanh hơn, da cô râm ran, và sự phấn khích do ánh nắng hay do cà phê bắt đầu chạy khắp cơ thể cô.

Anh đã làm tình với bao nhiêu người? Bản năng mách bảo cô rằng cô khác xa những tạo vật đáng thương ấy.

Họ, cũng như cô, không có khả năng khánh cự lại sức hấp dẫn dịu dàng không ngừng đó. Cô biết chắc rằng anh chẳng bao giờ quay lại làm tình với một ai trong số họ cả.

Qua cánh cửa hành lang để mở cô nghe thấy tiếng gõ phía trước “Robert?” cô gọi. “Em ở trên boong này.”

Tiếng bước chân anh dẫm trên cỏ êm ru, chỉ 15 giây, anh đã đến bậc tam cấp. Anh đứng lại, mắt anh rực lên nhìn cô chăm chăm.

Ngạc nhiên, cô co người hơn 1 chút trong chiếc ghế. “Em lại làm gì hả?”

Vẻ mặt anh giãn ra lúc anh đến lấy cái ghế bên cạnh cô. “Em sai chuyện này. Là ham muốn, không phải giận dữ.”

“À.” Cô dùng cái cốc che mặt đi lúc hớp thêm ngụm nữa. “Điều đó tiết lộ 1 số chuyện.”

“Gì thế?”

“Em thấy anh nổi giận thường hơn là em ham muốn.” Tim cô đập giục giã điên cuồng. Chúa ơi, cô đang tán tỉnh anh. Cô choáng váng vì hiểu ra. Cô chưa bao giờ buông lời chọc ghẹo khiêu khích với đàn ông, nhất là không bàn cãi về ham muốn của anh ta đối với cô. Cô không nhớ cô đã từng tán tỉnh Matt chưa; có thứ gì đó dường như luôn chắn giữa họ, và họ đã không biết đến giai đoạn tìm hiểu đầy cảm giác ngất ngây trước khi cưới nhau. Họ đã cùng nhau lớn lên với mọi người.

“Em lại lầm lẫn nữa rồi,” Robert nói vẩn vơ.

“Về chuyện gì?”

“Ham muốn vẫn luôn ở đây, Evangeline.”

Yên lặng, gần như vô tình, lời nói khiến cô hụt hơi. Lần này cô trốn tránh bằng thái độ vui vẻ, duỗi chân đứng lên cô nói, “Anh muốn uống cà phê không?”

“Lát nữa anh uống,” anh nói, giữ cô lại bằng 1 tay đặt lên vai cô. Anh đụng chạm lần khần, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ve vuốt đường cong chỗ khớp xương “Em trông thỏa mãn như 1 con mèo ấy. Chỉ anh chỗ để tách nào.”

“Chỗ tủ kéo ngay trên máy cà phê đó. Em không có kem, chỉ có sữa không kem –”

“Không sao. Anh uống cà phê đen, giống em. Em rót thêm không?”

Không nói lời nào cô đưa anh cái tách, và anh biến vào trong nhà.

Robert lấy cái tách từ tủ kéo ra, anh thấy tay anh đang run nhè nhẹ. Anh vừa thích thú vừa kinh ngạc trước ảnh hưởng của phản ứng của anh đối với cô, dù anh thường ít bị khuấy động nửa vời mỗi khi cô hiện diện. Nhưng lúc sáng gặp cô…ừm, anh muốn thấy cô xõa tóc xuống, và giờ anh đã thấy được cái anh mong muốn.

Anh chỉ không trông đợi cái phản ứng đàn ông của anh, không trông đợi cái áo choàng sọc màu vàng nâu dày cộm trễ xuống giữa lưng cô, ánh mặt trời lóe sáng suốt sợi tóc như sợi kim loại quý.

Chỉ ở đoạn cuối phần tóc quăn, lấp lánh muốn được thoát ra khỏi cái bím tóc quen thuộc của cô. 1 lọn tóc rũ trên vai và vú cô, lọn quăn bao quanh hoàn toàn núm vú cô cứ như nó được tạo ra chỉ để làm có việc đó. Anh chỉ nhìn thoáng qua là biết cô không mặc áo ngực bên dưới cái cooc sê màu đào nhạt với những nếp gấp li ti ở phía trước bên dưới, cô chắc nghĩ rằng đã che giấu được tình trạng không mặc áo ngực của cô.

Anh đã trở nên quen thuộc với độ sáng của làn da cô. Anh không muốn. Mỗi lần anh nhìn cô thêm 1 lần, anh lại bị ấn tượng bởi cái cách dường như cô rực sáng hơn. Tác động sáng nay đặc biệt sâu sắc. Cô cuộn người trên ghế như 1 con mèo, ngái ngủ và hơi bù xù, đôi chân cân đối và bàn chân mịn màng của cô trần trụi, ánh nắng chói chang rọi sáng cô từ bên trong.

Anh muốn nhấc cô lên và mang cô vào lại căn phòng ngủ mát mẻ mờ tối của cô, cởi hết áo quần cô ra và làm anh thỏa mãn trên da thịt cô. Như anh nhớ ra, với cú sốc khó chịu, rằng đây là căn nhà mà Matt đã lớn lên. Anh không muốn có được cô, nơi nhan nhản ký ức về người con trai khác.

“Robert?” cô gọi vì anh lâu quá chưa lên.

“Anh đang coi tách cà phê của em,” anh nói vọng lên, và nghe tiếng cô cười đáp lại.

Anh lựa tách và nói, “Anh uống ngọt chừng 49% thôi. Còn 51% còn lại em lo nhé,” và rót cà phê vào tách, sau đó rót thêm vào tách cho cô. Anh đem cả 2 tách ra ngoài boong và cẩn thận đưa cô 1 tách, không muốn làm đổ thứ chất lỏng nóng hổi lên đôi chân trần của cô.

“Được 1 bộ sưu tầm tách kha khá.”

“Thế à? Thủ phạm là Jason với Paige đấy chứ. Mỗi dịp sinh nhật với giáng sinh, chúng lại tặng em 1 cái xem như quà bịt miệng. Chúng bỏ rất nhiều thời gian và công sức chọn tách và mở quà vào dịp nổi bật. Chúng chẳng để Becky hay Paul nhìn thấy trước, nên họ cũng luôn bị bất ngờ.”

“1 trong số chúng khá tinh ý nhỉ”

Cô mỉm cười. “Paige làm đấy. Nó là chuyên gia tìm mấy thứ đó mà.”

Anh nhướng mày. “Đứa trẻ nhạy cảm, ngây thơ đó sao?”

“Là đứa bé sáng dạ và già trước tuổi. Anh đừng để tính nhút nhát đấy lừa anh.”

“Con bé hình như không sợ anh. Nó bắt chuyện với anh ngay lần đầu anh gặp nó.”

“Có chăng là sức hấp dẫn của anh ấy. Nó không hề cởi mở với mọi người. Nhưng theo cái kiểu mà con của Sherry mến anh,” cô nói 1 cách thận trọng, “dường như là mấy đứa nhỏ đều bị anh thu hút hết.”

“Hay quá,” anh trả lời, bình tĩnh nhìn cô qua vành chiếc tách, “vậy còn người lớn thì sao?”

“Mai anh sẽ mang cho em 1 cây gậy lớn để em đánh chúng.” Rất bình tĩnh anh nghiêng người để ly lên bàn, rồi lấy cái tách trong tay cô và để kế bên cái tách của anh. Cô nhìn anh cảnh giác. “Anh làm gì vậy?”

“Làm cái này.” Bằng 1 động tác khéo léo nhanh nhẹn, anh xốc cô ra khỏi ghế, và đặt cô ngồi vào lòng anh. Cô ngồi sững sờ, cứng đơ, mắt cô mở to kinh ngạc. Anh lại lấy cái tách của cô và đặt nó vào tay cô, rồi xoay cô sao cho cô mất thăng bằng và phải thả lỏng người dựa vào ngực anh.

“Robert,” cô phản đối bằng giọng yếu ớt.

“Evangeline.” Giọng anh ngân nga kéo dài chữ i.

Cô không thể nghĩ ra điều gì. Cô ngồi đó được bao bọc bởi sức lực của anh, hơi ấm của anh, mùi thơm của anh. Cô có thể cảm thấy nhịp đập thình thịch đều đều của trái tim cô. Cô biết anh cao lớn, nhưng cho đến lúc này, thậm chí là ngồi trong lòng anh, đầu cô cũng không cao bằng đầu anh. Cô cảm thấy bị áp đảo và tin cậy chắc chắn. Không phải từ anh, mà từ phần còn lại của thế giới này.

Bắp đùi anh rắn chắc bên dưới cô, và vật khác cũng vậy.

“Em uống hết cà phê đi,” anh nói, và vô thức cô nâng cái tách đưa lên môi.

Họ ngồi đó trong sự yên lặng thanh thản khi mà nhiệt độ tăng lên và lượng giao thông đường thủy cũng đông đúc thêm. Khi tách của họ cạn veo, anh để chúng sang bên, rồi đưa tay giữ lấy mặt cô, nâng lên và trao cô nụ hôn chầm chậm mải miết.

Như 1 bông hoa quay theo ánh mặt trời, cô rướn người về phía anh, chỉnh người cô dựa chắc chắn vào anh. Hương vị cà phê trong miệng anh và miệng cô. Lưỡi anh thăm dò nhẹ nhàng, và cô run lên, cánh tay cô nhấc lên vòng quanh cổ anh. Cô không biết anh uống lấy miệng cô bao lâu rồi; thời gian đếm được chỉ bởi nhịp đập dữ dội của mạch máu cô, đập rộn ràng trên mỗi inch thân thể cô.

Tay anh lướt qua vú cô, vén tóc cô sang 1 bên, rồi quay lại ôm chắc chắn lên cái gò mềm mại đó. Evie cứng người, nhưng anh đã ve vuốt cô bằng lời thì thầm trầm khàn, không hẳn là lời nói, mà chỉ là 1 tiếng dịu êm. Anh đưa tay và miệng anh lên vú cô trước, anh có cảm giác cô vẫn còn ngập ngừng để anh âu yếm. Anh vuốt ve cô, nhẹ nhàng se núm vú cô bằng ngón tay đến khi chúng căng cứng dựng đứng lên khiêu khích, dịu dàng vuốt ve những đường cong đẹp đẽ. Anh muốn cô thả lỏng, nhưng thay vì sự căng thẳng trong cô thay đổi, lại trở nên khác lạ hơn, và anh biết anh đang khuấy động cô.

Thong thả anh mở ba hột nút đầu của áo cooc xê và lùa tay anh vào trong. Hít vào 1 hơi thở sâu, cô dúi mặt vào cổ anh, nhưng cô không nói cái từ khiến anh ngừng lại. Thịt da cô mát lạnh với sự đụng chạm của anh, những núm vú nhăn nheo và chặt khít. Anh đùa giỡn với chúng, cọ xát chúng giữa mấy ngón tay, kẹp chúng nhẹ nhàng lúc anh chăm chú nhìn cô với sự chú ý sắc sảo để biết chính xác cô thích gì. Từ từ vú cô ấm nóng dần lên, sắc tái thành sắc hồng ửng đỏ.

Evie chỉ thở yếu ớt, mắt cô nhắm lại khi cô cố điều hòa khoái cảm mạnh mẽ dễ chịu đang chảy xuyên suốt người cô. Cô biết cô đang đùa với lửa, nhưng cô không thể bắt bản thân ngừng lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh mang cô vào trong? Cô sẽ phải buộc anh ngừng lại, vì cô vẫn đang trong kỳ kinh, và cô lại không sành sỗi lẫn kinh nghiệm để cho anh tiếp tục hay nói với anh, mà không lúng túng, lý do anh không thể tiếp tục.

“Anh ngừng lại nhé?” anh hỏi, giọng rất nhỏ.

Cô nuốt ực. “Em nghĩ anh nên làm thế.” Nhưng cô không ngước mặt lên, mà cũng không có ý bằng lòng. Anh xoay cô qua, nhấc cô lên và hơi nóng choáng người của miệng anh khép chặt trên núm vú sưng phồng của bộ ngực trần của cô. Cô thét lên, núm vú đau nhói, và ngọn lửa bắn thẳng xuyên tới nơi thầm kín của cô.

Sau đó, thật khó tin, miệng anh rời khỏi thể xác cô và anh đẩ cô ngồi lên trong lòng anh. “Chúng ta phải dừng lại thôi,” anh nói với nỗi ân hận nhẹ nhàng. “Anh không nghĩ em sẽ để anh tiến thêm nữa, mà anh cũng không muốn đẩy sự tự chủ của mình đi xa hơn nữa.”

Evie cúi đầu, vật lộn với cảm giác nhẹ nhõm đan xen với thất vọng khi cô mò mẫm mấy hột nút, vuốt phẳng lại quần áo. Anh nói đúng. Cô không muốn sự thân mật của họ tiến xa hơn nữa, dù cô đã chuẩn bị nếu nó xảy ra.

Cô ráng nở nụ cười lúc cô nhoài ra khỏi lòng anh và cúi xuống lấy tách cà phê. “Cám ơn,” cô nói, và mang mấy cái tách vào bên trong.

Robert xoa tay lên mắt. Chúa ơi, chuyện đó đã thân thiết hơn là anh ra vẻ thế, ít ra là với anh. Cô có còn để anh làm tình với cô, sau tất cả chuyện này không? Không biết sao anh không nghĩ thế; anh vẫn cảm thấy sự miễn cưỡng ở cô. Trong vài phút nữa thôi cô sẽ nói không, và cái cách mà anh cảm thấy lúc này, căng thẳng rõ là sẽ giết chết anh. Thậm chí nếu mà cô gật đầu ưng thuận, anh cũng không muốn làm tình với cô trong căn nhà này, nên chỉ là đúng ngay lúc anh cảm thấy nên dừng lại.

Họ ở cùng nhau cả buổi sáng mà không nhắc lại cảnh xảy ra trên boong. Anh đã có đủ thất vọng cho 1 ngày rồi, anh quyết thế. Vào lúc cô đi làm, anh hôn tạm biệt cô và bỏ đi.

Gió thổi vào mặt giúp tâm trí Evie thanh thản lúc cô lái thuyền. Anh làm gì trong 1 ngày? Cô tự hỏi. Anh nói anh nghỉ phép, nhưng 1 người, đặc biệt là 1 người như Robert, sẽ có rất nhiều nơi giải trí.

Để phụ giúp cô, Burt thực sự đã xúc tiến công việc ở bến tàu và có thể sửa xe cho cô vào buổi chiều. Hy vọng được lái xe về nhà vào ngày mai làm cô phấn khởi. Có lẽ cô đã thoát khỏi vận xui.

Cô gọi tới nhà hàng thức ăn nhanh ở địa phương để hỏi về công việc bán thời gian làm trong buổi sáng, nhưng trường học đều nghỉ hè, nên không nơi nào cần người làm thêm, mọi công việc bán thời gian đều có mấy cô cậu học sinh làm hết cả. Cô được khuyên nên gọi lại sau ngày nhập học.

“Hết cách rồi,” cô tự càu nhàu lúc gác máy. Rốt cuộc có vẻ như quả lắc may mắn đã không đánh đến chỗ cô.

Mặt khác, cô đã từng sống khó khăn chật vật. Trong vài ngày nữa, Evie sẽ cắt giảm tối đa chi phí hoạt động và chi phí cá nhân của cô. Cô sẽ ăn sáng bằng bột yến mạch hoặc bột ngũ cốc, và 1 cái sandwich cho bữa trưa và 1 cái cho bữa tối. Không ăn nhẹ, không nước ngọt, không luôn cả ăn thêm. Cô tắt máy điều hòa ở nhà, làm việc với quạt trần và uống nhiều nước đá. Cô thực tế đến nỗi không cảm thấy đặc biệt túng quẫn vì những biện pháp cắt giảm chi phí đó. Đơn giản đó là điều cô cần phải làm, nên cô không nghĩ nhiều đến nó.

Có 1 điều, Robert chiếm đầy trong mọi suy nghĩ của cô. Nếu anh không ghé nhà cô sáng nay, thì anh sẽ ghé bến tàu vào buổi chiều. Anh thường hay hôn cô, mỗi khi chỉ có 2 người, nhưng anh không ép buộc cô quan hệ. Anh càng kiềm chế, cô càng ngượng ngùng hơn dù cô có muốn làm tình với anh hay không. Cô trước đây chưa bao giờ tiếc vì thiếu kinh nghiệm, nhưng giờ thì cô có; cô cần giúp đỡ dù ít ỏi để cô có thể tập trung xử lý cảm xúc xủa cô đối với anh. Mỗi ngày qua đi cô lại muốn anh hơn, nhưng thận trọng cảnh báo cô tránh xa không để anh càng trở nên quan trọng hơn với cô. Cô yêu anh, nhưng không biết sao nếu cô không làm tình với anh, những mảnh nhỏ trái tim vẫn còn là của cô nguyên vẹn. Nếu anh đòi hỏi cơ thể cô, anh sẽ đòi hỏi tất cả con người cô, và cô sẽ không còn chút gì dành riêng cho mình để rút lui khi kết thúc.

Tuy nhiên, cô quan tâm kỹ lưỡng đến cách anh ngấm ngầm hủy hoại quyết tâm của cô từ từ và khéo léo ra sao. Mỗi ngày cô trở nên quen thuộc hơn với nụ hôn, cú đụng chạm của bàn tay gầy của anh, đến khi anh chỉ nhìn cô thôi và vú cô siết chặt đề phòng. Khiếp đảm với kết quả nếu như kiềm chế của cô dao động, cô đã bắt đầu lên kế hoạch dùng thuốc tránh thai, và có vẻ cô đã làm thế, cô thầm hỏi nếu thực sự lập trường của cô bị đánh bại, biết rằng cô được bảo vệ sẽ làm cô có xu hướng ít khi từ chối. Cô vẫn ổn và thực sự dính vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không ngại uống thuốc và lo sợ điều xảy ra nếu cô làm vậy. Cuối cùng, nhân tố quyết định là cô thích mạo hiểm hạnh phúc của cô hơn là 1 đứa bé không nơi nương tựa.

Khi tuần tiếp theo đến, Robert lại đòi cô đổi ca với Craig để họ hẹn hò buổi tối. Nhớ lại sự thú vị lần đầu đi ăn tối với anh, và lần khiêu vũ sau đấy, cô nhanh chóng bằng lòng.

Khi anh đến đón cô vào tối hôm sau, 1 tia lửa nhỏ nhen nhóm trong đôi mắt xanh của anh khi anh nhìn khắp người cô. Evie cảm thấy vô cùng hài lòng với sự đáp trả của anh. Cô biết cô đẹp 1 cách đặc biệt, mái tóc và cách trang điểm của cô đúng như cô mong muốn, và đầm của cô rất đẹp mắt. Nó là chiếc đầm ôm duy nhất cô có, mua từ 3 năm về trước, khi phòng thương mại tổ chức 1 bữa tiệc cho doanh nhân địa phương gặp mặt đại diện sản xuất nào đó đang thỏa thuận về vị trí ở Guntersville.

Thỏa thuận thất bại, nhưng cái đầm ôm vẫn tuyệt vời. Nó có màu xanh két bóng làm tôn lên màu da của cô. Phần váy dài lưng chừng chỉ trên đầu gối cô, phần thân trên được đỡ bởi 2 sợi dây vai mỏng manh, và hở phần lưng. Cô cuộn tóc lên thành 1 búi tóc lỏng lẻo, với vài tua loăn xoăn thả xuống bên tai. Đôi vòng tai bằng vàng đơn giản và dây chuyền cưới là thứ trang sức duy nhất mà cô đeo, chỉ là cô chưa bao giờ thích đeo quá nhiều đồ trang sức, nên cô rất hài lòng.

Robert mặc bộ com lê đen không chê được với áo sơ mi lụa màu trắng tuyết, nhưng với hơi nóng ngột ngạt này, cô ngạc nhiên làm sao mà anh chịu đựng nổi. Anh trông không hề nóng bức, mà ngược lại, anh mát mẻ và điềm tĩnh chưa từng có, ngoại trừ vẻ chào đón trong mắt anh.

“Em đẹp thật,” anh nói, sờ vào gò má cô và ngắm vẻ rực rỡ của cô với lời khen ngợi.

“Cảm ơn.” Cô nhận lời đánh giá của anh bằng thái độ bình thản khi anh dẫn cô ra ngoài và khóa cánh cửa lai.

Anh giúp cô ngồi vào xe Jeep, và khi anh vòng qua bên kia anh nói, “Anh nghĩ là em sẽ câu lạc bộ chúng ta định đến. Nó yên tĩnh, đồ ăn ngon và có nơi khiêu vũ tuyệt vời.”

“Ở Huntsville hả anh?”

“Không, ở đây. Nó là tiệm ăn tư nhân.”

Cô không hỏi làm sao, nếu nó của tư nhân, mà anh đã xoay sở để đặt bàn trước được. Robert không khoe khoang sự giàu sang và thế lực, nhưng anh rõ ràng là, để lộ ra chất lượng quần áo, những thứ anh đã mua. Bất kỳ quan chức địa phương nào xứng đáng với địa vị cũng sẽ sẵn sàng chào đón Robert đến với câu lạc bộ của ông ta.”

Không chỗ nào ở Guntersville mà không thể đến nhanh được. Robert tắt máy xe ở con đường trên con đường riêng nhỏ quanh co gần bờ sông và nhanh chóng đậu xe vào chỗ. Câu lạc bộ có tầng 1 ngổn ngang cây tuyết tùng – và - vật bằng đất đá, với những khu đất được sửa lại và 1 bầu không khí dễ chịu. Trước đây cô đã thấy nó từ ngoài sông sáng lấp lánh bên ngoài. Đã 7 giờ 30, vẫn còn sáng, nhưng bãi đậu xe đã chật cứng.

Bàn tay Robert vững chắc và vô cùng ấm nóng trên bờ lưng trần của Evie khi anh đưa cô vào bên trong, nơi họ được chào đón bằng nụ cười, rất hợp với phong cách ông chủ. Họ được xếp ngồi trong 1 cái lều nhỏ hình móng ngựa, được phủ bằng tấm da mềm.

Họ gọi món ăn, và Robert kêu rượu champagne. Evie không biết tí gì về rượu, hay thời gian của rượu, nhưng sự lựa chọn của anh khiến cặp mắt của người hầu bàn ánh lên tia sáng.

Lần duy nhất cô được nếm champagne là lúc đám cưới của cô, và loại rượu đó không hề đắt tiền. Loại rượu màu vàng nhạt mà Robert rót vào ly cho cô không giống chút nào với thứ nước cách đây lâu rồi ngoại trừ tình trạng ẩm ướt của nó. Mùi vị nhàn nhạt và thơm tho, những bọt sủi nhảy múa trong miệng cô và vỡ ra mang hương vị phảng phất. Cô cẩn thận chỉ nhấm nháp nó, không biết nó có ảnh hưởng gì với cô đây.

Cũng như lần trước, buổi tối thật tuyệt vời, tuyệt vời đến mức Evie nhận ra rằng Robert đang nhanh chóng dồn cô đến phần kết thúc giống như nhất định lùa con ngựa giống vào con ngựa cái mà anh chọn để phối giống, coi chừng phía sau nó, chặn đứng mọi rút lui, đến khi nó bị dồn vào thế bí. Robert lúc nào cũng lịch sự và nhã nhặn, nhưng lại tàn nhẫn. Cô có thể thấy điều đó trong đôi mắt xanh xám kia, có 1 ngọn lửa âm ỉ cháy trong đó. Anh muốn có được cô trước khi buổi tối kết thúc.

Điều đó càng rõ ràng trong cái cách anh đụng chạm cô gần như liên tục, những đụng chạm nhỏ vẻ như bất chợt nhưng không vô tình. Những đụng chạm đầy cám dỗ, những ve vuốt nhẹ nhàng lịch sự và cô đã quen với bàn tay anh trên người cô, trong khi cùng lúc ấy tính nhẫn nại đang bắt đầu khuấy động cô.

Khi họ khiêu vũ, mấy ngón tay anh di chuyển trên tấm lưng trần của cô, để lại 1 vệt hơi nóng phía sau và khiến cô rùng mình đáp lại. Cơ thể anh chuyển động dựa vào cô trong sự nhịp nhàng cùng âm nhạc, cùng nhịp đập tim cô, cho tới khi dường như thể âm nhạc tan chảy tràn ngập trong cô. Và khi họ quay trở lại lều, anh ngồi sát bên cô. 1 vài lần cô xoay trở không thoải mái, để kéo rộng thêm khoảng cách giữa họ, nhưng anh không xiêu lòng; anh lại dịch đến sát hơn, đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh, ngửi thấy mùi nước hoa kích thích nồng nàn và mùi da thịt thơm mùi xạ của anh. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, hoặc rà ngón giữa lên xương hàm cô, hoặc cọ nhẹ ngón cái lên xương quai xanh của cô. Chân anh trượt dọc theo chân cô, và rồi cô cảm nhận được đường cong rắn chắc của cánh tay anh đang ở sau lưng cô, bàn tay anh siết mạnh mẽ ở eo cô. Với mỗi một cử động anh làm cô cảm nhận về anh nhiều hơn và cùng lúc phát đi sự chiếm hữu của anh với cô tới bất kỳ người đàn ông nào ở chung quanh đang len lén liếc nhìn cô.

Evie vừa hoảng hốt vừa thích thú, và vì thế những suy nghĩ của cô không thể theo trình tự được. Bề ngoài cô cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đang hoang mang. Robert luôn luôn bộc lộ hình ảnh của người đàn ông văn minh, hòa nhã, nhưng ngay từ đầu cô đã thấy bên dưới bề ngoài được phô bày ra đó là 1 người dữ dội, 1 người nhanh lẹ và đam mê không ngừng. Giờ đây cô hiểu rằng cô đã đánh giá thấp tính khí hay thay đổi đột ngột đó. Anh muốn mang cô vào giường anh ngay đêm nay và cô không biết mình có thể ngăn anh lại được không.

Thậm chí cô không biết cô có muốn ngăn anh không nữa. Vì rượu, hay vì cơ sốt ham muốn mà anh đã nuôi dưỡng hoàn hảo, không chỉ tối nay, mà ngay từ giây phút anh hôn cô lần đầu tiên? Cách thức suy nghĩ thường rất rõ ràng của cô đang rối loạn bởi sức nóng và khao khát mãnh liệt của cơ thể cô đang tăng dần. Cô cố nghĩ đến lý do cô nên nói không, ý do là anh quá nguy hiểm đối với cô, nhưng tất cả điều cô đưa vào ý nghĩ là miệng anh ở trên vú cô, cảm giác của nó khi anh chạm vào.

Thể xác….ôi Chúa ơi, thể xác anh đã phá hủy hoàn toàn những năm cô đơn tĩnh lặng. Cô không ham muốn người nào từ lúc Matt – đến khi Robert – và cô chưa bao giờ ham muốn Matt nhiều như thế này. Matt chết khi gần đến tuổi trưởng thành và mãi mãi in hằn trong trí nhớ cô là cậu thanh niên vui vẻ, tuyệt vời. Robert là đàn ông, hết sức khôn ngoan trong lời nói. Anh hiểu sức mạnh của nhục dục. Anh hiểu rằng, bằng việc chiếm giữ cơ thể cô, là anh đang đóng dấu quyền đòi hỏi, quyền chiếm hữu như lúc trước. Kinh nghiệm của anh vượt xa cô, và anh muốn mọi thứ ở cô. Cô sẽ không bao giờ có thể giữ cho bản thân, cho nội tâm của cô, không bị xâm phạm bởi sức hấp dẫn của anh. 1 giọng nói nhỏ trong cô kêu gào trong nỗi khiếp sợ khốn đốn, và cô gắng hết sức lấy lại bình tĩnh.

Nhưng anh dường như ý thức được rằng khi nào thì giọng nói nội tâm đó tập trung lại, khi cô hoảng sợ là khi cô lần nữa hiểu rõ anh đang làm gì, và bằng sự đụng chạm mơn man ấm áp và cơ thể rắn chắc của anh chạm nhẹ vào những đường cong mềm mại của cô, anh sẽ thổi bùng lên ngọn lửa khao khát để đánh bại giọng nói tỉnh táo sáng suốt đó. Anh quyến rũ quá giỏi, cho dù cô nhận ra được, thì cô cũng không thể dừng lại được. Cô cay đắng nhận ra rằng anh sẽ có cô bất cứ khi nào anh muốn, rằng ý chí của cô đang chứng tỏ là không đối chọi nổi với sự thành thạo của anh. Anh chỉ giữ lấy vài lý do vì bản thân anh, và giờ đây anh quyết định là anh không chờ đợi lâu hơn nữa.

Anh mời cô khiêu vũ lần nữa, và không cần sự giúp đỡ cô lao vào vòng tay anh. Cô cảm thấy quá ấm áp, da thịt cô quá nhạy cảm. Cô cảm thấy vải áo đầm cô mặc trượt trên cơ thể cô, sượt qua núm vú cô, mơn trớn trên bụng, trên đùi cô. Khi anh dìu cô, toàn bộ cơ thể cô dường như bị thắt chặt. Họ băng ngang trên sàn nhảy ra ngoài hành lang, và anh ôm chặt cô trong lúc đôi chân mạnh mẽ của anh trượt theo chân cô, thỉnh thoảng chen đùi anh vào giữa đùi cô, và cô bắt đầu rộn ràng với cơn đau trống rỗng ở giữa 2 chân. Ở đàng xa, những tia chớp lóe sáng bầu trời trên những ngọn núi với ánh sáng vàng tía. Tiếng sấm ì ầm rền rĩ, không khí ẩm ướt và lặng gió, rình rập.

Cô cảm thấy yếu ớt. Cô không hề biết ham muốn lại cướp hết sức lực của cơ bắp. Cô sụm xuống dựa vào anh, đổ ập vào anh, đến khi cô cảm thấy như có 1 cánh tay anh quấn quanh cô nâng cô lên.

Anh lướt miệng lên làn da mỏng manh của thái dương cô, hơi thở ấm nóng của anh làm lay động tóc cô, đụng lên tai cô. “Chúng ta về nhà nhé?”

1 chút cảnh cáo nhỏ nhoi sau cùng hét lên, “Không được!” nhưng cô đã bị hút vào vòng vây xác thịt của anh đến nỗi cô chỉ có thể gật đầu, và tiếng hét không được thốt ra. Cô dựa vào anh lúc anh cùng cô đi ra xe.

Thậm chí trên đường về nhà anh cũng không làm dịu bớt sức ép gay gắt. Sau anh sang số, anh đặt bàn tay phải lên đùi cô, trượt nó lên vào dưới váy cô, và hơi nóng của lòng bàn tay anh trên khoảng da trần khiến cô gần như rên rĩ thành tiếng. Cô thậm chí không nhận ra nơi anh đưa cô đến đến khi anh đậu xe trước nhà anh, chứ không phải nhà cô.

“Đây không phải - ” cô thốt lên.

“Không,” anh nói êm ái. “Không phải. Vào trong đi, Evie.”

Cô có thể từ chối. Ngay cả lúc này, cô cũng có thể từ chối. Cô có thể bắt anh đưa cô về nhà mình. Nhưng dù cô làm vậy, cô ngờ rằng, kết quả cũng như nhau cả thôi. Cái cô đang bị thay đổi là địa điểm.

Anh đưa tay ra. Chủ định sau hành động ấy là không ngừng. Cô có thể cảm thấy ham muốn và sự khuấy động dữ dội kéo căng thân hình gầy khỏe mạnh của anh. Anh định chiếm hữu cô.

Cô đặt tay mình lên tay anh.

Dù cô cảm thấy anh cực kỳ hài lòng với sự đầu hàng ngấm ngầm của cô, anh vẫn rất dịu dàng. Nếu như anh không thế, có lẽ ý thức thường khi của cô đã chiến thắng mọi thứ. Nhưng anh quá lão luyện để không phạm sai lầm, và cô thấy mình đang đứng trong phòng ngủ đầy ánh trăng của anh với cái giường rộng hiện lờ mờ sau cô. Cô nhìn ra hồ qua cánh cửa kiểu Pháp, mặt nước tối đen phản chiếu ánh trăng mờ mờ, tròn vằng vặc. Tiếng sấm ầm đùng vang đến tai cô, và cô biết những tia chớp đang lóe lên, ánh chớp sáng bừng trêu chọc hứa hẹn cơn mưa chẳng bao giờ đến.

Robert để tay lên eo cô và xoay cô lại đối diện với anh. Tim cô đau nhói rơi tuột xuống xương sường lúc anh cúi đầu và miệng anh đòi hỏi miệng cô. Nụ hôn của anh chậm rãi, rất chậm rãi, và hoàn toàn ấn tượng. Lưỡi anh thăm dò, và miệng anh hút sâu vào miệng cô khi 2 bàn tay anh ung dung vuốt ve cơ thể cô, kéo khóa kéo, nới lỏng, tuột ra. Phần thân trên của chiếc váy rơi xuống eo cô, và rơi hẳn xuống. Anh dừng 1 lát để vuốt lên tấm lưng mượt mà của cô, đường cong phía trong eo; rồi anh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy và thả nó sang bên.

Cô đứng trước anh, chỉ mang đôi giày cao gót và mặc quần lót. Anh kéo cô vào lòng hôn cô lần nữa, lưỡi anh ve vuốt sâu bên trong. Tay anh chuyển lên ngực cô, xoa nắn chúng dưới những ngón tay dài. Tuyệt vọng Evie bám vào bờ vai rộng khỏe mạnh của anh, cố giữ vững những cảm xúc quay cuồng của cô. Chiếc áo sơ mi lụa anh mặc lướt qua những nụ nhỏ sít sao của cô, khiến cô rên rĩ. Anh thì thầm êm dịu lúc cởi nút áo và hạ vai cởi áo ra, cũng thả rơi xuống nền nhà. Rồi thì bộ ngực trần của cô bị ép hoàn toàn vào bộ ngực trần của anh, rúc vào đám lông xoăn đen, và cô nghe mình rên lên khao khát.

“Từ từ nào, cưng,” anh rì rầm. Anh đá văng đôi giày và cởi quần mình, để chúng rơi ra. Cái vật đàn ông cương cứng lộ ra phía trước quần lót bó sát. Cô uốn cong người dựa vào anh, mơ hồ đẩy hông cô về trước nép vào cái chiều dài cứng rắn đó. Hơi thở anh rít lên, và sự kiềm chế của anh bị phá vỡ. Dữ dội anh ép cô sát vào anh, cánh tay anh vẫn siết chặt khiến cô đau đớn thét lên, âm thanh tắt nghẹn trong vai anh.

Anh kéo cô nằm xuống giường, tấm dra trả mát lạnh áp vào da thịt nóng rẫy của cô. Chỉ trong 1 thoáng anh đã cởi bỏ quần lót. Mắt Evie sáng rực khi cô thấy anh hoàn toàn trần truồng, bị khuấy động hoàn toàn, cơ bắp anh căng ra vì thèm muốn và kiềm chế quá mức. Cơ thể gầy còm của anh là dối trá, vì nó toàn là cơ bắp cứng như thép, là sức mạnh duyên dáng của loài báo hơn là tầm vóc của loài sư tử. Anh nằm xuống bên cạnh cô, 1 cánh tay để dưới đầu cô, trong khi cánh tay kia cởi bỏ đôi giày và quần lót của cô. Cô hoàn toàn trần truồng nhanh 1 cách đáng sửng sốt; cô tức thì che người lại, 1 động tác làm anh ngưng lại 1 chút vì phải nắm lấy cổ tay và kẹp chúng lên 2 bên đầu cô. Sau đó, không chút vội vàng, anh nằm đè lên cô.

Evie không thở nổi. Anh to lớn, to lớn hơn là cô tưởng tượng. Cảm giác lo sợ, hoang mang xuyên qua ý thức của cô, đến quá nhanh tạo thành những đợt sóng khoái cảm vừa lo lắng vừa khuây khỏa. Cô nhận biết mạnh mẽ bắp đùi rắn chắc của anh chen vào giữa chân cô, giữ cho chúng tách ra, cơ bụng rậm rạp của anh chà xát vào khoảng bụng mềm mại của cô, sức ép mạnh mẽ của ngực anh trên ngực cô. Giữa 2 chân cô, trên phần nữ tính trần truồng của cô, cô có thể cảm thấy cái đẩy vào đòi hỏi của cái vật đàn ông trần trụi của anh vào cô. Nơi ấy của cô sưng phồng và nóng bỏng, đập rộn ràng theo nhịp đập tim cô.

Anh hiện ra lờ mờ trên cô trong bóng tối, to lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Ánh trăng rọi vào đủ cho cô thấy rãnh mờ trong mắt anh, những đường nét cứng cáp trên khuôn mặt anh. Vẻ mặt anh ánh lên với niềm vui chiến thắng hoang dã.

Sau đó anh thả cổ tay cô ra và ôm quai hàm cô bằng 1 bàn tay ấm nóng, nâng mặt cô lên nhìn anh. Anh giữ chặt cô trong cú đẩy sâu của lưỡi anh, sự thống trị của miệng anh. Cô không có khả năng chống cự, bị hút vào trong sức nóng điên cuồng.

Anh nút vú cô, nấn ná trên vú cô và khiến cô quằn quại vì khoái cảm, và trong 1 lúc cô cảm thấy cái chiều dài cứng cáp nôn nóng thúc vào phần da thịt mềm mại nhất của cô.

Khoảnh khắc ấy đến quá sớm, mà không đủ nhanh. Anh chống người bằng 1 tay và vươn tay kia vào giữa cơ thể họ. Cô cảm thấy những ngón tay thuôn dài của anh trên nơi kín đáo của cô, dịu dàng rẽ những nếp gấp, tìm kiếm và vuốt ve lối vào ẩm ướt, mềm mại của cô. Hông cô căng ra theo bản năng uốn lên trên. Toàn bộ cơ thể cô rộn lên. “Robert,” cô thì thào. Cái từ đơn lẻ ấy bị kéo dài ra bởi căng thẳng.

Anh hướng phần cứng rắn về phía cô, hướng xuống và đi vào trong cô khi anh kéo căng mông và tăng thêm sức ép vào chỗ mềm mại ấy mở ra, ép nó mở rộng ra và chấp nhận anh.

Cô cứng đờ, hơi thở gấp gáp. Sức ép nhanh chóng trở thành cơn đau thiêu đốt, thực sự đau đớn. Anh đưa vào cô, ép mình vào từng chút sâu hơn bằng mỗi cú đẩy kiềm chế. Nắm tay cô xoắn chặt tấm dra giường. Cô ngoảnh đầu đi, nhắm chặt mắt ngăn những giọt nước mắt nóng hổi đang rỉ ra dưới mi mắt.

Anh lạnh người khi hiện thức quật vào anh.

Anh xoay đầu cô đến khi cô đối diện với anh. Mắt cô chấp chới mở ra, lấp lánh với những giọt nước mắt trong ánh trăng bàng bạc, và rồi cô không thể quay đi. Ngực anh nhấp nhô với từng hơi thở, tiếng động to lớn trong căn phòng yên ả, tĩnh lặng. Không có sự giả vờ lịch sự nào ở người đàn ông đang cúi người trên cô cả, khuôn mặt anh cứng lại vì thèm muốn. Trong 1 khắc cô hiểu cặn kẽ tâm hồn anh, vào tận cốt lõi nguyên thủy, mạnh mẽ của anh. Anh ôm cô, buộc cô nhìn anh, và với âm thanh nơi yết hầu, mất kiểm soát bùng nổ, đẩy mạnh tận cùng vào cơ thể mềm mượt của cô, đẩy qua chướng ngại trong trắng của cô. Cô thét lên, cơ thể cô cong oằn dưới cú quất của cơn đau sâu thẳm. Ngoài cơn đau là cú sốc choáng váng, tệ hơn là cô đã nghĩ, phần bên trong nhạy cảm của cô run rẩy liên tục khi chúng cố điều chỉnh lại cho vừa với kích thước thô cứng của kẻ xâm nhập.

Tiếng gầm gừ trầm khàn phát ra trong cổ họng anh lúc anh ôm chặt hông cô, kéo cô sát hơn với sự chiếm hữu của mình.

Anh đè lên cô, đẩy vào mạnh mẽ, hông anh đẩy vào, kéo ra lúc anh đóng phần cơ thể mình trên da thịt cô. Anh trước đây không bao giờ mà không nhẹ nhàng với phụ nữ, nhưng với Evie anh lại ham muốn dữ tợn. Anh không thể nhẹ nhàng, không thể với đầu óc và con tim đang quay cuồng, toàn cơ thể anh nổ tung bởi khoái lạc hoang dại. Cô nóng và chặt khít, mềm mại, ẩm ướt…và là của anh. Không của ai khác. Mãi mãi. Của anh.

Anh rùng mình, thở hổn hển, chấn động, và cô cảm thấy dòng hạt giống nóng hổi của anh bắn sâu vào bên trong cô. Rồi anh từ từ đổ sụp xuống, run rẩy trong từng thớ thịt, dò dẫm chịu đựng. Trọng lượng nặng nề của anh đè nặng lên cô, nhấn cô lún xuống nệm.

Bàng hoàng, Evie nằm bên dưới anh. Cô cảm thấy kiệt sức, không thể nghĩ ngợi liền mạch được.

Và rồi cô nhận ra rằng nó chưa kết thúc.