Phụ nữ không nên đòi hỏi 1 người hộ tống hoàn hảo hơn nữa, cô hiểu ra điều này vào giữa chiều. So với mọi sự ngụy biện của anh, hay có lẽ là do lẽ đó, có những điều lạc hậu trong cách bảo vệ và lịch sự mà anh đối đãi với cô. Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn để làm cô vui vẻ thoải mái, và bản thân cô đã đủ quê mùa rồi, để chấp nhận như cái cách mà những việc đó diễn ra. Robert Cannon đang tán tỉnh cô, nên đương nhiên anh nhất định khiến cô vui trong tối nay.

Anh chỉ ân cần với mỗi mình cô. Anh đã không liếc mắt đến người người phụ nữ nào khác, dù cô để ý thấy những người đó đang ngắm nhìn anh. Anh kéo ghế cho cô mỗi khi cô đứng lên hay ngồi xuống, rót rượu cho cô và đòi ông chủ đến điều chỉnh lại nhiệt độ lúc anh thấy cô run rẩy. Chỉ là đích thân anh xuất hiện nên đòi hỏi của anh được lập tức thi hành. Mỗi lúc đi dạo, tay anh đặt trên tấm lưng nhỏ thon của cô trong sự che chở âu yếm, sự đụng chạm chiếm hữu.

Không lúc nào, anh khiến cô dễ chịu. Đương nhiên là cô đã căng thẳng lúc xế chiều; rốt cuộc, cô đã không hẹn hò gì trong cả 12 năm nay, và có rất nhiều khác biệt giữa 18 tuổi và 30 tuổi. Lần hẹn hò hồi đó là ăn hamburger và coi phim, hay chỉ là tụ tập với 1 nhóm bạn ở sân trượt băng. Cô không chắc lắm lúc hẹn hò với người đàn ông thường hay tiêu khiển ở mức sang trọng nhất.

Cô trông gương mặt gầy, kín bưng của anh, cô hiểu rõ anh thật sự phức tạp đến mức nào. Anh đã đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng ở Huntsville, nhưng cô biết chắc nó không sánh được với 1 phần thế giới ở New York, Paris, hay là New Orleans. Thậm chí không chút giấu diếm, anh tỏ vẻ là những tiêu chuẩn này còn thấp hơn cả những thứ mà anh đã quen thuộc. Những người khác, từng trải nhưng không thạo đời bằng – và chắc chắn là kém lịch thiệp hơn – sẽ cố mô tả 1 cách khéo léo những nhà hàng ngon mà họ đã đến ăn qua. Robert thì khác. Cô ngờ rằng anh thậm chí còn không thèm nghĩ đến nó, vì anh thật sự thoải mái như ở nhà dù bất cứ đâu. Anh không đánh giá hay so sánh; anh hoàn toàn thích thú. Anh bốc thịt nướng bằng mấy ngón tay cũng vui vẻ như lúc anh ăn tối bằng dao nĩa sáng loáng và chùi miệng bằng khăn ăn bằng vải lanh được hồ cứng.

Ôi Chúa ơi. Không chỉ lúc anh đùa giỡn với con nít, anh mới hoàn toàn không băn khoăn trong thế giới của cô. Chỉ 1 thứ còn hơn cả yêu thích.

Anh quơ mấy ngón tay trước mặt cô. “Em nhìn anh và cười như thế khoảng 5 phút rồi đấy,” anh nói với giọng thích thú. “Bình thường anh sẽ hãnh diện đó, nhưng không hiểu sao nó lại làm anh bứt rứt.”

Miệng anh cong lên lúc cô cầm cái nĩa. “Không nên, vì thực sự đáng hãnh diện mà. Em đang nghĩ làm sao mà anh ở đây lại thoải mái đến vậy, dù là khác biệt biết bao.”

Anh nhún vai nói nhỏ nhẹ, “Những cái khác nhau hầu như là những cái tốt nhất, dù anh nói thật là anh không chịu được nắng nóng. Nhưng mà đúng là 90 độ ở New Yorkkhác với 90 độ ở đây.”

Cô tế nhị nhướng mày. “90 độ đâu có nóng nhiều lắm đâu.”

Anh cười thầm và lại lần nữa ngạc nhiên về khả năng làm anh thích thú của cô. Không chuyện gì được công khai, chỉ những ánh nhìn tinh tế nhạy cảm của cô và cách cô di64n đạt nó. “Đó là sự chênh lệch, cũng là 1 điểm khác. Dù dĩ nhiên đôi khi thời tiết nóng hơn, đối với New York 90 độ đã là nóng rồi. Còn với em, chắc hôm nay đẹp trời chứ.”

“Không hẳn vậy. Đối với chúng tôi 90 độ cũng nóng rồi. Chỉ có điều, nếu so với cả trăm độ thì nó cũng không tệ.”

“Anh nói rồi, là quan điểm.” Anh hớp 1 ngụm rượu. “Nên anh thích New York. Anh thích nhiệt độ nơi đây bớt nóng chút. Ở New York, không khí nhộn nhịp và đầy sức sống, nhạc kịch, múa ba lê và viện bảo tàng. Còn ở đây, không khí trong lành, không quá đông người, không kẹt xe. Không 1 ai vội vã. Mọi người đều mỉm cười chào người lạ.” Ánh mắt anh chờn vờn trên mặt cô khi anh tiếp tục nói bằng giọng trầm hơn. “Anh công nhận là anh thất vọng vì không được nghe em nói ‘chúng mình’ lần nào. Thật ra từ khi đến đây anh đã nghe được vài lần rồi.”

Cô giấu nụ cười. “Sao em phải nói với anh? Chúng mình là nhiều người. Còn anh chỉ có 1 mình.”

“Vậy á? Anh không để ý chuyện nhỏ xíu đó.”

“Mà anh có 1 mình hả?” cô dừng lại, biết rằng cô đang xâm phạm vào đời tư của anh và anh có thể sẽ ngừng lại hết việc anh làm chiều nay. “Anh có vợ chưa?”

Anh lại hớp thêm ngụm rượu nữa, mắt anh lấp lánh nhìn cô qua thành ly. “Chưa,” anh thẳn thắn trả lời. “Anh có đính hôn 1 lần, lúc anh học cao đẳng, nhưng cả anh và cô ấy đều hiểu rằng kết hôn – chuyện hệ trọng với người khác – lại là điều ngớ ngẩn với bọn anh.”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“36. Để thỏa mãn mấy câu hỏi thẳng thừng của em, mối quan tâm tình dục của anh là dành riêng cho phụ nữ. Anh không sử dụng ma túy, và anh không mắc bệnh truyền nhiễm. Cha mẹ anh đã mất rồi, nhưng anh còn 1 cô em gái, Madelyn, sống ở Montana cùng chồng và 2 đứa con trai. Còn mấy người ba con xa nữa, nhưng 2 anh em anh không giữ liên lạc với họ.”

Cô nhìn anh bình tĩnh. Anh hoàn toàn thoải mái, nói với cô rằng anh không để tâm tới mấy chi tiết của đời anh là tiết lộ đặc biệt. Chúng hoàn toàn chân thật. Cô lắng nghe anh, vì có nhiều chi tiết vụn vặt tạo nên nét chính của cuộc đời anh. “Becky và em có họ hàng sống rải rác ở tất cả các bang,” cô kể. “Có 1 chú có trang trại lớn ở ngoại ô Montgomery, và cứ vào tháng 6, chúng tôi họp mặt gia đình ở đó, Jason với Paige chưa bao giờ biết mặt họ hàng bên ngoại, mà chỉ biết bên nội chúng thôi, nên chúng tôi cố gắng đi gặp mỗi năm.”

“Ba mẹ em mất rồi à?” Anh đã biết về họ, vì trong bảng báo cáo anh nhận được có nói đến.

“Vâng.” Ánh vàng trong đôi mắt cô mờ đi. “Becky là người gần gũi nhất của em. Lúc mẹ em chết, em ở với Becky và Paul đến khi Matt và em cưới nhau.” Giọng cô ngập ngừng 1 chút ở khúc cuối.

“Sau đó thì sao?” anh dịu dàng hỏi cô.

“Lúc đó em ở chung với ba mẹ Matt.” Những từ nhẹ nhàng, như không phát ra tiếng. “Chỗ em ở bây giờ. Là nhà của họ. Bến tàu cũng là của họ. Matt là con một, khi họ chết đi, họ để lại cho em tất cả.”

Robert lại bị mũi tên hờn ghen đâm vào. Cô vẫn đang sống ở ngôi nhà mà Matt đã lớn lên ở đó; không còn cách nào khác lúc cô bước vào ngôi nhà đó mà không gợi nhớ đến anh ta. “Em có nghĩ đến việc dời đi không? Mua 1 căn nhà mới hơn chẳng hạn?”

Cô lắc đầu. “Với em gia đình rất quan trọng. Em đã mất đi gia đình của mình lúc mẹ chết, dù cho Becky với Paul có niềm nở với em chăng nữa, em vẫn luôn biết rằng đó là gia đình của họ, không phải của em. Lúc đầu, Matt và em định sống trong xe mooc, nhưng sau đó anh ấy chết nên em không…Dù sao thì, ba mẹ anh ấy có kêu em về sống chung với họ, và họ cần em cũng nhiều như em cần bạn bè. Có lẽ vì họ cần em, nên em cảm thấy nơi đó cũng ấm cúng, giống như thật sự là gia đình của em vậy. Còn giờ,” cô nói đơn giản, “đúng vậy.”

Anh trầm ngâm nhìn cô. Anh chưa bao giờ cảm thấy gắn bó với nơi nào, chưa bao giờ cảm thấy bị cội nguồn níu kéo. Nơi đó có 1 vùng đất dân dã rộng lớn ở Connecticut, khi anh lớn lên, nhưng đó chỉ đơn giản là nơi anh sống. Giờ đây tầng áp mái của anh lại phù hợp với công việc khô khan của anh. Evie không thích nó, dù nó rộng rãi và được trang hoàng không chê vào đâu được. Dù vậy, ở nơi đó anh sống tiện nghi, và cực kỳ an toàn.

Nhà hàng có 1 ban nhạc sống, và họ chơi rất hay. Để giữ gìn hình ảnh của nhà hàng, họ chơi nhạc xưa, có nghĩa là nhảy thực sự hơn là 1 mình xoay tròn. Anh đưa tay ra về phía Evie. “Em nhảy với anh chứ?”

Khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ khi cô đặt tay mình vào tay anh, nhưng rồi cô lại ngập ngừng, vẻ không chắc chắn thay thế vẻ thích thú. “Dài quá,” cô nói thành thật, “nên em không biết liệu em có thể không nữa.”

“Hãy tin anh,” anh nói, dỗ dành điều lo nghĩ của cô. “Anh sẽ không để em ngã đâu. Giống như chạy xe đạp thôi mà em.”

Cô bước vào vòng tay anh. Lúc đầu cô không được tự nhiên, nhưng về sau sau vài vòng quay, cô thư giãn và để niềm say mê âm nhạc và động tác cuốn hút lấy cô. Robert là 1 người khiêu vũ lão luyện, nhưng cô không mong đợi điều gì khác. Anh ôm sát cô vừa đủ để cô an tâm, nhưng không quá sát để đụng chạm thân thiết. Lại có thêm cư xử tế nhị, cô nghĩ.

Khi nhạc vẫn còn, cô biết rằng anh không ba hoa. Khiêu vũ tự bản thân nó đã quyến rũ. Cách anh âu yếm siết chặt tay cô, bàn tay ấm áp vững chắc còn lại áp lên lưng cô. Hơi thở anh lướt qua tóc cô, mùi hương sạch sẽ của làn da anh trêu ghẹo lỗ mũi cô. Ở mức độ gần sát này, cô có thể thấy hàm râu lởm chởm của anh đã được cạo kỹ càng, làn da màu ô liu tương phản với bóng tối. Đôi khi ngực cô chạm nhẹ ngực hay cánh tay anh, hay đùi họ trượt qua nhau. Cuộc làm tình chưa thực hiện được, và cô chưa được miễn dịch với nó.

Họ rời nhà hàng lúc nửa đêm. Suốt 40 phút về lại Guntersville, Evie ngồi lặng im bên cạnh anh lúc anh thành thạo lái chiếc Renegade màu đen. Họ không nói gì đến khi anh đến lối vào và tắt máy xe, sự im lặng đột nhiên tràn ngập trong bóng tôi`. Khi mắt họ thích nghi với bóng tối, họ nhìn thấy dòng sông trải dài, yên lặng, lấp loáng phía sau nhà cô.

“Tối mai nữa nhé?” anh hỏi, quay về phía cô và quàng 1 cánh tay lên vô lăng.

Cô lắc đầu. “Em không thể. Em đã không sắp xếp đổi ca với Craig, nên sáng mai cậu bé sẽ mở cửa bến tàu như thường lệ. Dù sao thì, em cũng không thể. Chúng ta không thỏa thuận điều này.”

Anh thở dài. “Được rồi, chúng ta sẽ dàn xếp vậy. Vậy còn đổi ca với ta 1 tuần 1 lần thì sao? Điều đó được chấp nhận chứ? Cậu ta làm việc cho em, dĩ nhiên là có cách khác nữa, em biết mà.”

“Cậu ta cũng là bạn em, và cậu ta rất quý mến em. Em sẽ không lợi dụng cậu ta đâu.” Sự lạnh lùng trong giọng nói của cô với anh làm anh bực mình.

Anh bước ra khỏi xe và đi vòng qua mở cửa cho cô. Khi anh đỡ cô đứng cho vững, anh nói với đụng chạm bất thường, “Dù thế nào em cũng ráng dành ít thời gian cho anh chứ?”

“Em sẽ bàn với Craig xem sao,” cô trả lời lấp lửng.

“Thôi mà em.”

Cô rút chìa khóa nhà trong ví ra, và Robert khéo léo lấy nó ra khỏi ngón tay cô. Anh mở khóa cửa, vươn vào trong bật đèn, rồi lùi lại. “Cám ơn anh,” cô nói.

Anh cản cô lại bằng bàn tay nắm cánh tay cô khi cô chuẩn bị bước vào. “Chúc ngủ ngon, em yêu,” anh thì thầm, và đặt miệng anh lên miệng cô.

Nụ hôn chậm, nồng nàn và khá dễ chịu. Anh không chạm vào cô, ngoại trừ bàn tay anh trên cánh tay cô và môi anh di chuyển bao phủ môi cô. Vô thức cô thở dài khoan khoái, hé mở miệng cô đón hơi thở ấm nóng của anh và sự thâm nhập thong thả của lưỡi anh.

Khi anh ngẩng đầu lên, nụ hoa cô ngứa râm ran, cơ thể cô bị kích thích, và cô thở nhanh hơn bình thường. Cô hài lòng nhận thấy hơi thở anh cũng vậy, hơi khàn khàn. “Mai anh sẽ đến,” anh nói. Rồi anh lại hôn cô lần nữa và quay lại chiếc Jeep.

Cô đóng cửa, khóa lại và dựa vào đó đến khi cô nghe tiếng xe xa dần. Ngực cô thít chặt, tim cô như vỡ tung và đau đớn. Cô muốn khóc và muốn hét lên.

Thay vì vậy, cô cởi giày và đi vào nhà bếp uống nước. Chân trái của cô dẫm phải cái gì ướt nhẹp và lạnh ngắt, cô nhảy dựng lên hoảng hốt. Nhanh chóng cô bật đèn nhà bếp và hoảng hồn nhìn chằm chằm vào vũng nước phía dưới tủ lạnh. Xui xẻo hơn nữa là không có tiếng o o nho nhỏ phát ra. Cô mở mạnh cửa tủ, nhưng ngọn đèn nhỏ không sáng. Phía trong vẫn tối thui.

“Ôi không, không,” cô rên rĩ. Sao tủ lạnh lại hư vào lúc này chứ! Cô không đủ tiền mang nó đi sửa lúc này. Cô cho là cô nên mua cái mới bằng thẻ tín dụng, nhưng cô ghét phải có thêm khoản vay khác trả hàng tháng. Cái tủ lạnh đã quá cũ, nhưng sao nó không hư vào năm sau thế? Bởi khi ấy cô chỉ còn trả 2 khoản nợ và có tiền mặt nhiều hơn. 6 tháng sau sẽ khác.

Tuy nhiên, cô không làm gì được cho cái tủ lạnh vào lúc gần sáng này. Cô rũ cuống mệt mỏi, nhưng cô cũng lau sạch nước và lấy khăn đặt vào mấy chỗ bị rò rỉ.

Khi cuối cùng cô leo lên giường, thì cô không ngủ được. Cô nghĩ về công việc bán thời gian kia suốt buổi chiều giờ có vẻ như cần thiết, đúng hơn là chọn lựa. Bụng dưới của cô đau âm ỉ. Buổi tối với Robert cô đã quá lo lắng, đã ăn mặc đẹp nhất trong ngày.

Đến 7 giờ sáng cô gọi điện cho Becky. Trong khi Becky đang gọi cho bạn bè, Evie bắt đầu tuần tự gọi đến từng mẫu quảng cáo bán tủ lạnh trên báo. Khi cô cảm thấy nghi ngờ, vì có 1 cuộc gọi gần cả giờ đồng hồ mà không bắt máy. 1 số, có vẻ như hứa hẹn nhất, đã bán tủ lạnh ngay khi đăng quảng cáo.

Lúc 9 giờ, cô và Becky liên lạc với chỗ rao bán tủ lạnh. 100 đô, cao hơn so với khả năng của cô, nhưng không đắt bằng giá tủ lạnh mới. Becky đi với cô, và họ cùng đi coi.

“Tôi xài 10 năm rồi, nên chắc thêm được 5, 7 năm nữa,” người phụ nữ nói vui vẻ lúc bà dẫn họ vào nhà bếp. “Nó không bị hư hỏng gì cả, vì chúng tôi xây nhà mới và tôi muốn cái tủ lạnh side by side. Chúng tôi đang chọn mua 1 cái, tuần trước tôi đã mua được cái mình muốn rồi, ở đó bán rồi, nên tôi không đợi được. Ngay khi tôi bán cái này, tôi sẽ đem cái mới về.”

“Tôi mua,” Evie nói.

“Em làm sao chở nó về?” Becky hỏi thiết thực. “Cho đến khi xe tải của em sửa xong, em không làm sao mà chở nó về được.” Vấn đề đưa ra, cô cố tìm cách giải quyết nó, lướt qua danh sách những người cô quen có xe tải không mui, có thể có người nào đó.

Danh sách của Evie thật được việc. Sau cùng cô quen rất nhiều ngư dân. Nửa giờ sau, Sonny, 1 người bạn làm ca 2 và sáng nay anh ta rảnh.

Họ đưa tủ lạnh về nhà cô trong thời gian ngắn ngủi. Cô gọi Craig để cậu biết cô đến trễ 1 chút vì có việc. “Không sao,” cậu trả lời dễ chịu.

Sonny lôi cái động cơ đóng tuyết trong lúc Evie và Becky vội vàng dời thực phẩm tươi sống từ tủ cũ sang tủ mới. Đồ đông lạnh vẫn không hư, và vì cô không mở cửa tủ, nên phần lớn đồ ăn ở ngăn còn lại vẫn lạnh và tươi. Cô vứt trứng và sữa đi cho chắc ăn.

“Cô muốn chuyển tủ cũ đi không?” Sonny hỏi.

“Không, anh cứ đi làm đi. Chúng ta chỉ cần đẩy nó ra boong, và tôi sẽ tống khứ nó đi khi tôi lấy lại chiếc xe. Cảm ơn nhé, Sonny. Tôi thật không biết làm gì nếu không có anh.”

“Không sao đâu mà,” anh ân cần, và gồng người đẩy cái tủ cũ ra ngoài.

Sau khi xong việc thì Sonny ra về, Becky mỉm cười với em gái “Chị biết em gấp về bến tàu, nên tối nay chị sẽ gọi cho em, chị không chờ được để nghe tất cả chi tiết thú vị về buổi tối của em với Robert.”

Evie thổi 1 mớ tóc ra khỏi mặt. “Mọi việc đều tốt,” cô nói và mỉm cười vì cô biết câu trả lời không làm Becky thỏa dạ. “Em không phải làm gì hết. Anh ấy là quý ông lý tưởng suốt đêm.”

“Khỉ gió,” người chị một-thời-bảo-vệ cô lầm bầm.

Khi bộ luật Murphy hoàn toàn có hiệu lực, lúc Evie về đến bến tàu, cô nhận ra rằng chiều hôm trước quả thực Burt có vài con tàu phải sửa và phải sửa trước khi anh đụng đến xe cô. Vì những người đến bến tàu là phương tiện sinh nhai của cô, cô không phàn nàn vấn đề chậm trễ. Tiền bạc, cô sẽ khấm khá hơn nếu nhận thêm nhiều việc sửa chữa. Đủ để trả khoản sửa sang chiếc xe của cô.

Craig gặp cô ở cầu cảng, cậu nhìn cô và nói, bằng cái lưỡi vững chắc trong gò má, “Cô chủ à, cô phải ngưng mọi cuộc tiệc tùng lại và ngủ 1 giấc thật ngon đi.”

“Tệ lắm hử?”

“Không đến nỗi. Có mấy quầng thâm thôi.”

“Nếu thêm 1 cái nữa,” cô nói 1 cách tàn nhẫn, “Cô sẽ đá văng nó.”

Cậu đặt cánh tay rắn chắc lên vai cô. “Aw, mọi thứ sẽ đâu vào đó thôi. Ngẩng cằm lên, cô chủ. Cô chỉ mệt mỏi thôi. Nếu cô cần chợp mắt 1 tẹo, cháu sẽ loanh quanh ở đây khoảng 2 tiếng. Tối nay cháu có hẹn, nhưng mà chiều thì cháu rảnh.”

Cô cười với cậu, thấy biết ơn bởi sự quan tâm của cậu. “Không, cô khỏe. Cháu về đi, và cô sẽ phụ trách công việc sáng để trả hết món đồ đang mắc kẹt này.”

“Đồ gì thế?” giọng nói trầm ấm cất lên sau lưng họ. Cô và Craig xoay lại. 1 chiếc thuyền đang chạy ra, và tiếng ồn ào át hẳn tiếng bước chân của Robert. Không như cô, anh trông khá tươi tỉnh. Vẻ mặt anh không lộ ra điều gì, nhưng cô có cảm tưởng rằng anh không thích Craig để tay lên người cô.

“Tối qua cái tủ lạnh nhà em hư mất tiêu,” cô trả lời. “Sáng nay em chở cái xài rồi về nhà đấy.”

Tin đó hình như làm anh dừng lại. Rồi anh nhìn cô dò xét, “Em không ngủ nghê gì được, phải không?”

“Được mấy tiếng. Nhưng tối nay em sẽ ngủ say như chết cho xem.”

Craig lên tiếng, “Nếu cô chắc chắn là cô không cần cháu ở lại…?”

“Ừ. Chào cháu.”

“Vậy thì thôi.” Cậu huýt sáo bỏ đi. Robert quay người nhìn cậu bỏ đi, 1 cậu bé cao, cường tráng xem ra sẽ thành 1 người đàn ông đáng chú ý.

“Anh không việc gì phải ghen với Craig hết,” Evie nói mát mẻ lúc cô lướt qua cạnh anh, hướng về phía văn phòng.

Lông mày Robert nhướng cao lúc anh theo sau cô. Khi họ vào trong, anh thì thầm, “Anh có nói gì đâu.”

“Anh không nói, nhưng rõ ràng là anh nghĩ.”

Anh lui lại. Trời ơi, sự sáng suốt của cô giờ đang phát triển sang hướng đọc suy nghĩ nữa. Anh không thích cái cảm giác bị thấu suốt ruột gan.

“Em biết Craig từ khi nó còn nhỏ lận kìa. Hoàn toàn không có chút nhục dục nào trong quan hệ của chúng tôi hết.”

“Với em có lẽ không có,” anh bình tĩnh nói, “nhưng anh đã từng là 1 cậu bé.”

“Em không nghe chuyện giận dỗi nữa đâu đấy. Nếu điều anh làm là chỉ trích, thì đi đi. Em quá mệt mỏi khi đối phó với nó nãy giờ rồi.”

“Thôi vậy.” Anh ôm cô vào và kéo đầu cô vào chổ hõm của vai anh. Anh vuốt ve mái tóc màu nắng ấm của cô, mái tóc bị túm lại thành dải như mọi khi. Đêm hôm trước, cô đã cuộn nó thành 1 búi tao nhã. 1 ngày nào đó – hoặc là, 1 đêm nào đó – anh sẽ được thấy nó xõa tung trên gối của anh.

Dịu dàng anh đung đưa, lắc lư người cô. Cơ thể ấm áp rắn chắc của anh chống đỡ quá thú vị làm Evie cảm thấy mắt cô đang từ từ nhắm lại. Khi cô nhận thức được cô thật sự đang lơ mơ ngủ, cô ép mình ngẩng đầu lên và tránh khỏi anh. “Đủ rồi nếu không em ngủ trong tay anh mất.”

“Cuối cùng em sẽ ngủ,” anh nói. “Nhưng ở chỗ khác.”

Tim cô đập thình thịch mạnh mẽ. Sao anh dễ dàng đối xử không chút lịch sự với cô. Tự nhiên, cô nghĩ đến đêm cô ngủ trong vòng tay Matt, điều ngọt ngào quá ngắn ngủi đó đã bị nỗi ân hận và đau khổ vùi lấp khi cuộc sống của anh đã kết thúc vào ngày hôm sau. Ngủ với Robert sẽ không giống chút nào với cái đêm xa xưa đó…

Anh thấy nỗi buồn làm mắt cô thẫm lại, và anh cảm giác giống lời nguyền rủa cay nghiệt. Mỗi lần anh nghĩ anh đang có tiến triển, thì anh lại va phải bóng ma của Matt Shaw, như bức tường vô hình đứng chắn giữa người đàn ông nào đấy với Evie. Như không chắc – như quá sức lố bịch – hình như là vậy, anh sẽ không ngờ được rằng cô vẫn còn vẹn nguyên trong trắng trong cảnh góa bụa. Mối quan hệ của cô với Landon Mercer, dù thế nào, chắc chắn không do sức hút cơ thể.

Còn mối quan hệ của cô với anh, mặt khác, lại chắc chắn như thế.

“Anh có lý do đặc biệt nào không?” cô hỏi.

“Chỉ nhìn em 1 thoáng thôi. Trước khi về em đi ăn với anh nhé?”

“Em không nghĩ vậy. Em mệt quá rồi, em chỉ muốn về nhà và ngủ thôi.”

“Được rồi.” Anh chạm nhẹ gò má cô. “Vậy mai anh đến. Tối về qua hồ cẩn thận nhé em.”

“Vâng. Mấy ngày nay dài quá, chắc em về trước lúc trời tối.”

“Dù sao, nhớ cẩn thận.” Anh nghiêng người hôn cô, rồi ra về.

Ngay khi anh khuất khỏi tầm mắt cô, cặp lông mày đen của anh nhíu lại khó chịu. Tiệc tùng đêm qua không ảnh hưởng nhiều vì có cái anh hoàn toàn không tính đến, và anh không tha thứ cho bản thân anh. Anh được sinh ra trong đống tiền và đã tạo ra nhiều hơn nữa, nên việc chọn mua cái tủ lạnh cũ không xảy ra với anh. Anh không có ý kiến việc cô chi trả cho nó, nhưng anh tỏ vẻ rằng 1 cái mới không đắt hơn, thậm chí có mẫu mới rẻ nhất nữa. Dù cô hơi túng thiếu về tiền bạc, anh cũng không có dự định gì nhiều.

Mercer cũng đang bắt đầu tìm cách làm loãng nguồn tài chính 1 ít mấy hôm nay. Hắn ta không chút lo lắng vào …lúc này. Chẳng mấy chốc hắn ta sẽ bị tóm cổ cùng lúc nhu cầu về tiền mặt gia tăng. Lần tới lúc hắn ta động đậy, Robert sẽ chuẩn bị sẵn cho hắn ta. Cạm bẫy đang dần dần siết chặt.

Anh dự định khoảng 2 tuần nữa, nhiều nhất là 3 tuần. Anh sẽ khiến mọi việc chuyển động nhanh hơn, nhưng anh miễn cưỡng khiến mọi thứ sắp sửa kết thúc. Nếu Mercer cố gắng bán cái khác, dĩ nhiên anh sẽ phải hành động, nhưng đến lúc này, anh sẽ dùng thời giờ để quyến rũ bằng được Evie.

Đó là, nếu anh khiến cô quên đi người chồng đã chết. Cơn ghen điên cuồng của Robert càng chồng chất, nhưng bị kềm chế mạnh mẽ. Thật mỉa mai nếu anh ghen với tất cả mọi người. Cảm xúc này trước đây anh chưa từng cảm nhận được, và anh lạnh nhạt khi bỉ những người để cho ai đó trở nên quan trọng đối với họ. Anh chưa bao giờ khao khát 1 người quá mãnh liệt, cũng không để bản thân tiếp xúc mật thiết với đối thủ. Điều đó cũng là 1 kinh nghiệm mới mẻ cho anh. Nếu 1 người phụ nữ quan tâm 1 người đàn ông, anh ta chỉ cần tiến lên, theo nguyên tắc mà đánh vào cảm giác yêu mến của cô ta thì quá phiền phức và rắc rối điều mà với anh, là vấn đề khá đơn giản.

Nhưng khi anh gặp Evangeline. Tên cô thầm thì trong trí óc anh, như du dương, tao nhã, như tiếng gió rì rào trong hàng cây. Evangeline. Một cái tên đầy chất thơ, cùng với tình yêu vĩnh cữu.

Anh không thể chấp nhận việc cô mãi mãi là của Matt Shaw, rằng anh sẽ không bao giờ có được cô.

Khỉ thật, cậu nhóc đó đã giúp cô việc gì? Anh đã muốn đấm vào hàm Craig vì đã cả gan đụng vào cô, nhưng cách cư xử ngay thẳng khôn ngoan của anh đã ngăn anh. Craig trông mạnh khỏa như con bò đực, nhưng Robert biết khả năng của anh. Anh có thể dễ dàng giết chết cậu nhóc đó dù không định làm thế.

Vì Matt chết quá trẻ, nên sự nếm trải của Evie mãi mãi đóng cứng ở tuổi đó? Ý nghĩ này thật khó chịu. Anh tự chán ghét bản thân vì nghĩ đến điều đó. Anh không có cơ sở nào cho sự suy đoán ngu ngốc này; anh biết khá rõ rằng giữa Evie và Craig không hề bị thể xác hấp dẫn nhau. Mà do lòng ghen tuông của anh đã thúc đẩy ý nghĩ này.

Anh phải có được cô. Sớm thôi.