“Ha ha, tên cháu chắt nhà cậu lại có chuyện nhờ đến tôi, he he, cậu phải trả cái giá thế nào đây?”

Lãnh Diệc Hàn đang định lên tiếng, Tả Long uống một ngụm rượu liền nói.

“Bảo cậu làm thì cậu cứ làm, làm gì mà nhiều lời thế hả?”

Lãnh Diệc Hàn cười thầm, phía bên kia điện thoại hoàn toàn im lặng.

Lúc sau lại truyền đến tiếng nói kích động.

“Anh Long! Anh Long, là anh phải không? Thực sự là anh phải không?”

“Phí lời, bố của bạn tôi bị thua mười triệu ở sòng bạc Ma Cao, giờ bị bắt giữ rồi, cậu xử lý giúp đi”.

Võ Thiên hưng phấn vô cùng.

“Anh Long, đây là chuyện nhỏ, tên cháu chắt Lãnh Huyết, anh Long đến Thanh Châu, cậu ta lại không nói với tôi, anh Long tuyệt đối đừng đi, bây giờ tôi bay đến Thanh Châu”.

Tả Long cười mắng nói.

“Cút, tôi đang làm nhiệm vụ ở đây, tôi cũng chẳng liên lạc với Lãnh Huyết, cậu đừng đến, chẳng may để mụ điên đó biết thì rắc rối”.

Lời này vừa được nói ra, Lãnh Diệc Hàn rụt cổ đầu tiên.

Võ Thiên sốt ruột.

“Không được! Anh Long, lần này anh cho phép tôi chống lại một lần, đã mấy năm tôi không gặp anh rồi, nhớ anh lắm!”

Vưu Mẫn Giai ở một bên nghe mà mất hồn.

Dường như trong mắt của người phía bên kia điện thoại, mười triệu chỉ là một tờ giấy trắng vậy, ngược lại đến gặp Tả Long mới là chuyện quan trọng nhất.

Thấy Tả Long không nói gì, Võ Thiên nhỏ giọng càm ràm một câu.

“Anh Long, nếu anh không đồng ý, thì tôi không cứu người nữa…”

Tả Long vui mừng, Lãnh Diệc Hàn cũng vui mừng.

“Cậu nhóc cậu dám uy hiếp tôi”.

Nhìn Vưu Mẫn Giai một cái, cuối cùng Tả Long gật đầu.

“Được, cậu đưa người cùng về, chỉ được ở Thanh Châu một đêm, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Võ Thiên rất kích động.

“Anh Long yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau đó Vưu Mẫn Giai nói thông tin cụ thể.

Vừa tắt máy, điện thoại của Lãnh Diệc Hàn lại đổ chuông.

“Cậu Lãnh, người mà cậu bảo chúng tôi đón sắp đến câu lạc bộ Phú Bão rồi”.

Lãnh Diệc Hàn kinh sợ, cẩn thận nhìn Tả Long một cái, ừm một tiếng rồi tắt điện thoại.

Lại uống với Tả Long chai rượu, đột nhiên Lãnh Diệc Hàn ôm bụng nói.

“Ôi a, đau bụng quá, anh Long, phó hiệu trưởng Vưu, hai người cứ nói chuyện, tôi đi vệ sinh!”

Vừa đứng lên, anh ta lại nghe thấy giọng nói hơi lạnh lùng của Tả Long.

“Ngồi xuống!”

Chẳng còn cách nào, Lãnh Diệc Hàn chỉ đành ngồi xuống.

“Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không, còn nữa, người đưa tin mà cậu nói đâu? Buổi tối cũng không cần đến quán bar nữa, nhân lúc tôi không uống rượu trực tiếp gọi đến đây”.

Lãnh Diệc Hàn đột nhiên cầm chai rượu trước mặt uống mấy ngụm, sau đó lấy dũng khí nhìn Tả Long nói.

“Anh Long, tôi thực sự không điều tra ra Thiên Hồng đó, cuối cùng chỉ đành khởi động biện pháp khẩn cấp, cũng là để hoàn thành giao phó của anh, thực sự không thể trách tôi, thực sự không thể trách tôi”.

Câu này vừa được nói ra, con mắt Tả Long đột nhiên trợn tròn, đưa tay ra tóm cổ áo của Lãnh Diệc Hàn.

“Mẹ kiếp, thế chẳng phải là nói cho mụ điên đó rồi hả!”

Nhìn thấy cái gật đầu đáng thương của Lãnh Diệc Hàn, Tả Long đang định bỏ chạy, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.

“Anh Long, anh lại gọi tôi là mụ điên sau lưng tôi, tôi đáng sợ đến thế hả?”

Xong đời rồi!

Đây là phản ứng đầu tiên của Tả Long.

Hơn ba chai Phi Thiên cũng không ngăn được phản ứng này xảy ra.

Chậm rãi quay đầu nhìn, một bóng người diễm lệ tràn đầy sức xuân đứng ở cửa.

Quần yếm bò, mái tóc ngắn chững chạc, khóe miệng nhếch lên tạo thành cái miệng tinh nghịch, cần đáng yêu bao nhiêu thì có đáng yêu bấy nhiêu.

Vưu Mẫn Giai vô cùng bất ngờ, một người không sợ trời không sợ đất như Tả Long lại sợ một nữ thần hồn nhiên như này.

Lãnh Diệc Hàn thấy Tả Long lại nhìn sang mình, vội vàng đứng lên nghênh đón.

“Nhân ngư, cô đến rồi à, đi đường mệt rồi phải không, tôi đi sắp xếp bữa tối cho cô”.

“Đứng lại!”

Tả Long và Nhân Ngư cùng lên tiếng, Lãnh Diệc Hàn chỉ có thể về lại chỗ ngồi lần nữa.

Hải Hân, biệt hiệu Nhân Ngư, là thành viên nữ duy nhất của tiểu đội Cuồng Long.

Đừng thấy khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên đó, lúc ra tay còn ác độc hơn Tả Long.

Kéo ghế ngồi xuống, Hải Hân đưa tay ra mỉm cười với Vưu Mẫn Giai.

“Xin chào, tôi là Hải Hân, cô là cô em của Lãnh Huyết hay cô em của anh Long, nếu là của Lãnh Huyết thì cô phải quản cho chặt, nếu là của anh Long, thì tôi sẽ không từ bỏ theo đuổi anh Long đâu”.

Thế này là sao hả.

Tả Long hoàn toàn phát điên.

Đây chính là lý do anh sợ Hải Hân, theo đuổi anh không buông.

Khi Tả Long biến mất, Hải Hân còn để lại riêng một câu, đời này không lấy ai khác ngoài Tả Long.

Vưu Mẫn Giai lúng túng bắt tay, không ngờ một cô bé thế này lại mạnh mẽ như vậy.

“Ha ha, đều không phải, tôi và Tả Long là đồng nghiệp”.

Hải Hân mỉm cười.

“Hi hi, vậy chứng tỏ anh Long của chúng tôi vẫn độc thân”.

Tả Long cầm chai Phi Thiên lên định uống, không ngờ bị Hải Hân ngăn lại.

“Anh Long không được uống nữa, nếu không, chốc nữa chắc chắn anh lại giả say”.

Tả Long cạn lời, rốt cuộc kiếp trước mình đã làm sai chuyện gì, lại gặp phải một người bám dính siêu cấp như cô.

Sắp xếp dòng suy nghĩ, Tả Long nhìn Hải Hân nghiêm túc nói.

“Nhân Ngư, nói thật với cô, thực ra mấy năm trước tôi đã kết hôn rồi, cho nên chúc cô tìm được một nửa của mình”.

Hải Hân không hề do dự, trực tiếp cười nói.

“Không sao, tôi có thể làm tiểu tam của anh”.

Phụt!

Lãnh Diệc Hàn đang uống rượu trực tiếp phun ra.

Vưu Mẫn Giai thấy đầu Tả Long như muốn nổ tung, cũng phải che miệng cười.

Hải Hân ở một bên nhìn Vưu Mẫn Giai nói.

“Wow! Chị gái quyến rũ, như chị tuyệt đối có lực sát thương với anh Long, ừm ừm, tôi phải cố lên mới được”.

Tả Long dứt khoát nghiêm mặt.

“Nhân Ngư, nói chuyện chính đi”.

Hải Hân thu lại nụ cười trên mặt, lấy ra một cuốn sổ nói.

“Tôi chỉ điều tra được chi nhánh của Thiên Hồn ở Thanh Châu, không điều tra được tổng bộ, tổ chức này cực kỳ nghiêm mật, không thể coi thường!”.