Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, không biết Vưu Mẫn Giai đã ngồi đối diện từ lúc nào.

Bộ dạng này của Tả Long khiến cô ta nhìn mà đau lòng, không kiềm chế được vẫn đi đến.

“Mặc kệ tôi”.

Vưu Mẫn Giai nhìn khuôn mặt lạnh lùng, đau thương của Tả Long, đột nhiên muốn đưa tay ôm người đàn ông này vào trong lòng.

Lúc này cuộc đua đã kết thúc, Kỷ Minh tìm một vòng cũng tìm thấy quán bar của khu vực nghỉ ngơi.

Vừa hay nhìn thấy Vưu Mẫn Giai đưa tay phải về phía Tả Long.

Liền sau đó, Kỷ Minh nổi giận.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp, em đang làm gì đấy hả?”

Vưu Mẫn Giai sợ giật mình, vội vàng đứng lên.

“Kỷ Minh, anh nghe tôi giải thích đã!”

Cô ta sợ Tả Long bị Kỷ Minh làm hại, càng sợ Kỷ Minh vì chuyện này mà không đi cứu bố của cô ta.

Kỷ Minh chỉ vào Vưu Mẫn Giai.

“Em nhớ rõ cho anh, đã đồng ý làm người phụ nữ của anh, thì không được nghĩ đến người đàn ông khác, còn mày!”

Hắn quay người nhìn sang Tả Long.

“Nếu không phải Giai Giai cầu xin cho mày, mày thực sự cho rằng tao sẽ tha cho mày à?”

Tả Long không thèm để ý đến Kỷ Minh, mà nhìn sang Vưu Mẫn Giai.

“Cô làm bạn gái của cậu ta à?”

Vưu Mẫn Giai há miệng, nhìn ánh mắt chất vấn của Tả Long, lại không thốt ra được một chữ.

Kỷ Minh sắp phát điên rồi, lại dám liếc mắt đưa tình trước mặt hắn.

Lúc này, cuối cùng Lý Kỳ gọi điện xong rồi chạy đến.

“Vị khách này…”

“Cút!”

Thái độ không khách sáo của Kỷ Minh khiến sắc mặt Lý Kỳ nghiêm lạnh lại.

“Tôi thấy người phải cút là anh, nơi này là câu lạc bộ Phú Bão, không phải là nơi anh được ngang ngược”.

Lời của Lý Kỳ khiến Kỷ Minh phá lên cười.

“Mày là cái thá gì! Cũng dám ăn nói như vậy với tao, thằng cháu chắt này dụ dỗ bạn gái tao, mày nói xem?”

Nhưng Lý Kỳ không ra bài theo thường lệ, mà trực tiếp nói.

“Mời anh ra ngoài”.

Kỷ Minh sửng sốt, người của câu lạc bộ Phú Bão lại bảo vệ Tả Long như thế?

Nhưng hắn toàn hoàn nổi giận.

“Hôm nay tao cứ đứng ở đây, chúng mày động vào tao thử xem, kể cả Lãnh Diệc Hàn ở có đây cũng không dám ăn nói với tao như vậy”.

“Vậy sao?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lãnh Diệc Hàn vội đi đến bên này.

Anh ta nói ra hai chữ cũng không nhìn Kỷ Minh đến một cái, mà cẩn thận nhìn Tả Long, phát hiện ánh mắt của Tả Long nhìn chằm chằm Vưu Mẫn Giai, mới thở ra nhẹ nhõm.

Cũng may, tên cháu chắt nhà cậu không chọc giận anh Long.

Năm đó ở một đất nước nhỏ, có một lần Tả Long cũng có tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Lúc đó trong quán bar có hai người nước ngoài chọc vào Tả Long, đến bây giờ anh ta cũng không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Mấy đội viên bọn họ đều ngăn cản Tả Long, kết quả những người đó đều nằm viện viện một tuần.

Nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn xuất hiện, Kỷ Minh hơi kiêng sợ, đồng thời vẫn lên tiếng nói.

“Lãnh Diệc Hàn, anh đến đúng lúc lắm, nói đi, giải quyết thế nào? Người này dụ dỗ bạn gái tôi, anh cũng định bảo vệ đến cùng sao?”

Lãnh Diệc Hàn không trả lời, mà trực tiếp cầm một chai Phi Thiên.

Ực ực ực!

Chỉ một lúc đã uống cạn cả một chai Phi Thiên, sau đó đặt chai rượu xuống nói với Tả Long.

“Anh Long, tôi đến muộn”.

Cuối cùng Tả Long thu lại ánh mắt, nhìn Lãnh Diệc Hàn gật đầu.

“Ừm, đến là được rồi, hôm nay hai anh em chúng ta phải uống thật vui vẻ”.

Lãnh Diệc Hàn vui mừng, đúng là đã lâu lắm rồi không uống rượu với Tả Long.

Tình cảm đi ra từ sống chết, người bình thường vốn không thể hiểu được.

Kỷ Minh thấy Lãnh Diệc Hàn không nhìn đến mình, hoàn toàn phát điên.

“Lãnh Diệc Hàn, anh có ý gì?”

Cuối cùng Lãnh Diệc Hàn nhìn hắn một cái.

“Cút đi cho tôi, anh là người của nhà họ Kỷ ở thành phố Thành Đằng phải không, nơi này là thành phố Thanh Châu, địa bàn của tôi, còn không đi thì tôi gọi bố anh đến chuộc người!”

Kỷ Minh còn muốn nói gì, lại thấy mấy bảo vệ đã vây đến, không cam lòng nhưng cũng biết dù sao nơi này cũng không phải là thành phố Thanh Đằng, hừ lạnh lùng một tiếng, rồi định đi đến kéo tay của Vưu Mẫn Giai.

“Cậu động vào thử xem?”

Giọng nói như cửu u vang lên từ miệng Tả Long, đồng thời đôi mắt hơi đỏ rực tràn đầy cồn rượu nhìn chằm chằm khiến Kỷ Minh dựng tóc gáy.

Tay phải dừng lại hai giây trong không trung.

“Giai Giai, đi theo anh”.

“Cô ấy sẽ không đi với cậu, nếu còn để tôi thấy cậu đến quấy nhiễu Vưu Mẫn Giai, thì tôi sẽ phế cậu”.

Giọng của Tả Long lại vang lên lần nữa, Vưu Mẫn Giai cắn chặt môi.

Sự quan tâm của Tả Long với cô ta đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô ta, đặc biệt khi một người đàn ông bá đạo luôn là ngầu nhất.

Mang theo oán giận và thù hận đầy lồng ngực, Kỷ Minh xông ra ngoài.

Lãnh Diệc Hàn xua tay cho tất cả mọi người lui ra, vội vàng kéo một chiếc ghế cười nói với Vưu Mẫn Giai.

“Chị dâu ngồi đi!”

Vưu Mẫn Giai đỏ bừng mặt.

“Anh… anh đừng nói bậy, tôi và thầy Long không có gì”.

Tả Long cũng lên tiếng.

“Đừng nói lung tung, cô ấy là phó hiệu trưởng Vưu”.

Lúc này, Vưu Mẫn Giai lại có cảm giác thất vọng, nghe thấy Tả Long gọi cô ta là phó hiệu trưởng Vưu.

Từ tối hôm qua nhìn thấy vẻ dịu dàng yếu đuối của Vưu Mẫn Giai, lại thêm hôm nay cồn rượu lên tận đầu, Tả Long nảy sinh một cảm giác mạnh mẽ muốn bảo vệ Vưu Mẫn Giai.

Lúc này nhìn Vưu Mẫn Giai, Tả Long lại lên tiếng.

“Nói đi, cô đồng ý làm bạn gái của Kỷ Minh, chắc chắn là có nỗi khổ gì đó”.

Vưu Mẫn Giai khẽ gật đầu.

“Để tôi nghĩ cách, anh không giúp được tôi đâu”.

Tả Long chỉ vào Lãnh Diệc Hàn.

“Cậu ta, Lãnh Diệc Hàn, nếu cô từng nghe nói đến, thì nên biết cậu ta có thể giúp được cô”.

Lãnh Diệc Hàn cũng vội vàng lên tiếng.

“Đúng, chị dâu… phó hiệu trưởng Vưu cô nói ra là được”.

Vưu Mẫn Giai do dự.

Đúng là có lẽ ở thành phố Thanh Châu không có mấy người không biết đến nhà họ Lãnh, cuối cùng cô ta nói ra tình hình của bố mình.

Tả Long thầm thở dài, quả nhiên là vậy.

“Lãnh Huyết, gọi điện cho Tình Thiên”.

Võ Thiên, biệt hiệu là Tình Thiên cũng là một thành viên của tiểu đội Cuồng Long trước đây của Tả Long.

Lãnh Diệc Hàn bật cười.

“Ừm, trước đây tên cháu chắt đó luôn thổi phồng mình là lão đại của Tam Đảo, bây giờ xem cậu ta nói thế nào”.

Nói xong, anh ta gọi điện, trực tiếp mở loa ngoài.

“Lãnh Huyết, mẹ kiếp cậu lại nỡ gọi điện cho tôi, làm sao? Nhớ tôi hả?”

“Mẹ kiếp, đừng nhiều lời, có chuyện nhờ cậu giúp, phía Ma Cao, chắc cậu không có vấn đề chứ”.

Nghe thấy lời của Lãnh Diệc Hàn, Võ Thiên bên kia cười lớn..