Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 578: Tứ thần chi chiến -hạ

Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều đã đấu võ.

So với ba tòa thành kia thanh thế vô cùng lớn, thì Triển Chiêu bên này còn chưa bắt đầu.

Triển Chiêu cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì hắc y nhân trước mắt còn đang lằng nhằng, hắn đang muốn đàm phán cái khỉ gì với Triển Chiêu đây? Ý hắn là, hắn trước đúng là đã làm sai, nguyện ý chịu phạt, thế nhưng hắn cũng có nỗi khổ, cầu Triển Chiêu tha cho một con đường sống, bla bla...

Triển Chiêu kiên nhẫn đứng nghe hắn liên miên lải nhải, hết sức sốt ruột, nghĩ bụng ngươi đã nói xong chưa vậy?

Hắc Đầu đà thấy Triển Chiêu không động thủ, kiên nhẫn đứng chờ hắn, liền cảm thấy lời đồn là đúng — cái người đang đứng bất động, mặt vui vẻ trước mắt kia, ăn mềm không ăn cứng, cầu xin hắn thì tốt hơn là đánh với hắn.

Triển Chiêu cũng thật sự sốt ruột, nghĩ bụng người xấu dạo này sao còn lê thê dài dòng hơn cả da trâu? Hơn nữa nhìn tư thế hắn cúi thấp như thế, thái độ nhận sai tốt như vậy, thẳng thắn kêu hắn đầu hàng trói lại đưa về Khai Phong phủ nhét vào Cẩu đầu đao là được... Hoàn toàn không có lý do để đánh nhau a.

Triển Chiêu ôm cánh tay thở dài, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đã dùng đến cả ngần ấy nội lực, chứng tỏ ba tên kia rất đáng ghét, mới khiến tức giận mà động thủ a, Hắc Đầu đà trước mắt này sao lại mềm như cái túi vải ai mà nỡ đánh.

Ngay khi Triển Chiêu cảm giác một khắc sau Hắc Đầu đà sẽ quỳ xuống đất nhận sai bó tay chịu trói, lại nghe Hắc Đầu đà nói, “Bất quá, với thân phân tiểu cung chủ Ma Cung của Triển Đại nhân, hẳn là có thể hiểu được chúng ta mà?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn hắn chớp chớp mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn ….

Hắc Đầu đà thấy biểu tình trên mặt Triển Chiêu có chút biến hóa, lại nghĩ có cửa ra, vì vậy nói tiếp, “Nếu như ác nhân đều phải chịu ác báo thì Ma Cung hơn ba trăm ma đầu, kể cả lão nhân gia Ân Hầu, ngoại công ngươi... Cũng không phải đều cần đền tội sao?”

Trên thành lâu, Ân Hầu hơi nhướn mi.

Ngô Nhất Hoạ thì nhíu mày, “Thật sự dám nói a...”

Hắc Đầu đà nghĩ chắc là mình đã chọt đúng điểm uy hiếp Triển Chiêu rồi, Ma Cung ma đầu tụ tập, Triển Chiêu nghe xong lập luận này của mình, đương nhiên cũng sẽ phóng cho mình một con ngựa a.

Triển Chiêu vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hắc Đầu đà, ngay cả mắt cũng không chớp một cái... Cặp mặt đá mèo to tròn như bắn ra tinh quang, Hắc Đầu đà cũng có phần đoán không ra thanh niên này đang nghĩ gì.

Triển Chiêu nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi nhếch lên... Chỉ là, Hắc Đầu đà khẽ nhíu mày, Triển Chiêu khóe miệng cong lên như nở nụ cười, thế nhưng con mắt nhìn hắn lại không có chút tiếu ý nào.

Triển Chiêu cười nhạt hỏi hắn, “Ngươi so sánh Tả đầu với Ma Cung?”

Hắc Đầu đà hơi sửng sốt.

Triển Chiêu đi về phía trước một bước, ánh mắt nhìn Hắc Đầu đà mang theo nồng đậm khinh bỉ, “Các ngươi bất quá là một đám lừa gạt tiền bạc của lão nhược phụ nhi, mà đi so với Ma Cung ba trăm ma đầu?!”

Hắc Đầu đà có chút kinh ngạc, bất quá hắn nghĩ Triển Chiêu có thể là đang bao che khuyết điểm, liền đáp, “So với người của Ma Cung là đại ác, ta loại này chỉ có thể là tiểu ác...”

“Ác? Ai cho ngươi nhận cùng cấp ác với Ma Cung?” Thần tình ôn hòa của Triển trong nháy mắt biến mất, hắn đường đường chính chính ngẩng đầu, cao giọng nói rằng, “Năm đó Bạch Quỷ Vương đưa đại quân lên phía Bắc, gặp người giết người gặp thành đồ thành, phiên vương danh tướng các nơi không dám xuất binh. Vì bách tính hai tòa thành, ngoại công ta một mình một ngựa đấu với Bạch Quỷ Vương và thập đại quỷ tướng thủ hạ của hắn, cứu trăm vạn tính mệnh. Hồng Cửu Nương một lượt phóng hỏa đốt mười sáu tòa sơn trại trong Minh Kính Loan, cứu ra mấy vạn phụ nữ và trẻ em bị bắt. Lam Hồ Ly một cước đạp sập Đàm Long đê, để mười chín thôn trang không bị bao phủ trong cơn lũ. Táng Sinh Hoa đào mộ, cứu ra mười vạn tù binh bị chôn sống. Tu La vương vì báo thù sát thê, độc sấm đại doanh quân Man bốn mươi vạn lính, cắt đầu Man vương lấy máu tế vong thê. Ma Cung quần ma không phải anh hùng hào kiệt hay loạn thế kiêu hùng, ai ai cũng đỉnh thiên lập địa dám làm dám chịu, chưa từng e ngại báo ứng.” Triển Chiêu càng nói thanh âm càng lạnh, những lời cuối cùng như nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Ma Cung sừng sững trăm năm, trải qua nhiều triều đại thay đổi, tồn tại trong loạn thế, có ma danh không có ác hành, đoạn đường đi lên Ma Sơn có cả vạn mộ vô danh, mỗi một người đều đứng mà chết. Ngươi dám lấy một đám tham tài háo lợi mà so với Ma Cung quần hùng của ta ư.”

Triển Chiêu rút Cự Khuyết, dưới ánh trăng, Cự Khuyết và hai mắt hắn đều mang theo sát ý, “Ngày hôm nay ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!”

Triển Chiêu nói xong, xung quanh bỗng nhiên gió nổi lên, hơn nữa càng lúc càng lớn, ban đêm vốn an tĩnh trong nháy mắt cát bay đá chạy.

Trên thành lâu, cuồng phong thổi rối tóc Ân Hầu và Ngô Nhất Hoạ, hai người lẳng lặng đứng ở nơi đó, đỉnh đầu là bầu trời đêm tinh tú, vật đổi sao dời...

Bên ngoài ba cửa thành kia.

Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều sửng sốt.

Hắc Thủy bà bà quay đầu lại, nhìn về phía đông, trong mắt đầy tò mò, “Chà, ai chọc Chiêu nhà ta sinh khí?”

...

Trong hoàng cung, Triệu Trinh bỗng nhiên cảm giác có chút bất an, liền hỏi Nam Cung, “Có phải có gì biến hóa không?”

Nam Cung Kỷ lúc này đang nhìn về phía đông, nghe được Triệu Trinh hỏi, thì gật đầu, “Ân... Dòng nước của hiện tại, là biển khơi với mưa rền gió dữ kinh đào hãi lãng.”

Triệu Trinh hỏi, “Là Triển Chiêu sao?”

“Ân, chắc là có người chọc giận hắn.” Nam Cung lẩm bẩm, “Hắn từ trước đến nay hảo tính tình, muốn hắn sinh khí dữ như vậy cũng không dễ dàng.”

“Hắn đúng là tốt tính, bất quá muốn làm hắn tức giận kỳ thật cũng không khó.” Triệu Trinh nói.

“Có liên quan đến Ân Hầu và Ma Cung sao?” Nam Cung hỏi.

Triệu Trinh đạm đạm cười, “Ba trăm ma đầu bị thế nhân thóa mạ, thế nhưng lại là khỏa chu sa ở trong lòng Triển Chiêu, hắn sớm đã giác ngộ, suốt đời sẽ vì bọn họ biện hộ, vì Ma Cung xứng danh. Nói trắng ra là, có thể thủ hộ truyền thuyết về những con người đang dần về với đất đó, cũng chỉ chỉ có Triển Chiêu, về mặt này, nghìn vạn lần không nên khiêu khích hắn, hắn sẽ liều mạng với ngươi.”

...

Hắc Đầu đà lúc này cũng biết chính mình vừa lộng xảo thành chuyên, không thể đàm phán với Triển Chiêu, trái lại còn hung hăng chọc giận hắn. Mắt thấy lúc này trốn không thoát, chỉ còn cách đối chiến với Triển Chiêu.

Tứ đại cao thủ của Tả đầu phái, mỗi kẻ có nét đặc trưng riêng.

Kim Đầu đà đánh nhau với Triệu Phổ, là thô bạo hùng hổ.

Hồng Đầu đà đánh với Lâm Dạ Hỏa, là ám khí và mánh khoé bịp người.

Bạch Đầu đà đánh với Bạch Ngọc Đường, là nội lực thâm hậu.

Mà Hắc Đầu đà đang đánh với Triển Chiêu, là am hiểu ngạnh công và... Nham hiểm.

Hắc Đầu đà hai tay nắm lại, hơi cúi người tạo thế.

Triển Chiêu nhíu mày — hóa ra là một kẻ không sử dụng binh khí.

Lúc này, Ân Hầu và Ngô Nhất Hoạ đều đang quan sát từ trên thành lâu — thật hiếm có, đánh tay không để phân cao thấp sao?

Triển Chiêu thu Cự Khuyết lại, hắn đương nhiên không dùng danh kiếm để đánh một người tay không.

Khóe miệng Hắc Đầu đà khẽ nhếch, hiển nhiên đang nghĩ Triển Chiêu trúng kế.

Ngô Nhất Hoạ và Ân Hầu đều thấy biểu tình này của hắn, hơi lắc đầu... Không biết vì sao, người giang hồ khi luận võ với Triển Chiêu, đều rất thích bày trò khôn vặt. Đại khái là bởi vì tướng mạo Triển Chiêu thực sự quá thành thật, nên tất cả mọi người cảm thấy hắn dễ lừa? Nhưng chỉ cần có chút đầu óc, đặc biệt là sau khi biết được thân phận Triển Chiêu, thoáng lãnh tĩnh suy nghĩ một chút, thì sẽ biết, bày trò lừa hắn thực sự rất ngốc! Cũng không nhìn xem hắn được ai nuôi lớn...

Nhãn thần Hắc Đầu âm lãnh hẳn, hắn hai tay nắm lại, chân bước về phía trước, dùng sức.

Ân Hầu nhìn thoáng qua, “Thiện về thối công a.” (chủ yếu đánh bằng chân)

Ngô Nhất Hoạ thấp giọng nói, “Trong tay hắn có gì đó.”

Ân Hầu cũng để ý thấy, trong tay Hắc Đầu đà tựa hồ có nắm gì đó nhìn như cái dùi, từ khe hở ngón tay có thể nhìn ra, là một cây kim màu đen.

Triển Chiêu đặt Cự Khuyết sang một bên, bước về phía trước, vừa đứng vững... Hắc Đầu đà kia “Sưu” một tiếng, khác với tình huống đánh nhau bình thường, khác với đa số mọi người sẽ nhảy lên mà lao tới, hắn rụt người xuống, dùng chân quét ngang hạ bàn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vẫn đứng ở nơi đó lạnh mắt nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên lao tới, Triển Chiêu nhảy lên, cũng không bay lên giữa không trung như mọi lần, mà chỉ nhảy lên một chút, đưa tay ra đè lên vai Hắc Đầu đà.

Hắc Đầu đà vừa ngẩng đầu, Triển Chiêu lúc này ở ngay đỉnh đầu hắn, nắm vai hắn, lướt người qua trên đầu hắn...

Hắc Đầu đà thu chuẩn cơ hội, cảm thấy đây thật là thiên tái nan phùng... Vì vậy hai tay đánh về phía Triển Chiêu, mũi kim trong tay đâm thẳng vào gáy Triển Chiêu.

Nhưng mà, lúc này Triển Chiêu hơi nhếch khóe miệng.

Khi Hắc Đầu đà nhìn rõ biểu tình này của Triển Chiêu thì khá hoảng hốt... Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ đến chuyện “chắc đã bị tính kế rồi” thì, Triển Chiêu đã xoay người, tốc độ cực nhanh, chợt lóe trên đỉnh đầu Hắc Đầu đà.

Động tác Hắc Đầu đà cũng không chậm, hắn vội thu tay lại... Thông thường mà nói, một người sau khi biến chiêu, để dụng lực xuất ra một chiêu khác thì cần có thời gian. Tốc độ phản ứng của con người kỳ thực cũng không khác nhau lắm, nên khi hai bên so chiêu thì cũng có thể phán đoán được tiết tấu của đối phương.

Khi Hắc Đầu đà thu chiêu rồi chuẩn bị để ra chiêu tiếp theo, Triển Chiêu đang trở mình trong không trung bỗng như dừng lại trên đầu hắn, không rơi xuống.

Trong khoảnh khắc đó, Hắc Đầu đà nghi hoặc — Triển Chiêu thế nào lại bất động được như thế?

Hắn nghĩ mãi còn chưa ra được đáp án thì Triển Chiêu đã một cước đạp ngay mặt hắn, đồng thời hai tay giang ra...

Hai tay Hắc Đầu đà như bị bị một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt, bất giác mở ra, mất đi cơ hội tấn công, ám khí cũng vô dụng.

Mà Triển Chiêu thì dùng một cước đạp ngay mặt hắn, đến mức hai đầu gối hắn mềm nhũn quỳ xuống đất...

Khi Hắc Đầu đà chuẩn bị phản kích, Triển Chiêu dùng một chân đạp lên vai hắn.

Hắc Đầu đà vừa nhấc đầu... Thấy Triển Chiêu lại xoay người trong không trung, cái xoay người này rõ ràng diễn ra ngay trước mắt hắn, thế mà ngay khi hắn chớp mắt... Triển Chiêu đã nương theo lực xoay tròn, một cước đá trúng sườn mặt hắn... Hắc Đầu đà hầu như nghe được tiếng cằm mình bị trật khớp, cả người không thể khống chế mà bay ra ngoài...

Chỉ là hắn bay đến giữa không trung, thì thấy Triển Chiêu lại xuất hiện ngay bên dưới, cũng xoay người trước mắt hắn, bay lên một cước đạp trúng gáy hắn... Hắc Đầu đà kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức “rầm” một tiếng đập người xuống đất, lại còn là mặt tiếp đất trước, nền đất lõm xuống thành một cái hố.

Xuất phát từ bản năng, hắn hai tay đưa ra, muốn giảm bớt lực chấn thương khi rơi xuống, nhưng mà hắn quên mất trong tay mình còn cầm ám khí, toàn bộ kim tiêm cắm vào mặt đất, đồng thời cũng găm vào tay hắn.

Hắc Đầu đà rống lớn một tiếng, khẩn cấp rút hai tay ra, vừa ngẩng đầu... Đã thấy Triển Chiêu lại ở trước mắt, xoay người một cướp đạp ngay cằm hắn...

Hắc Đầu đà lại bay lên tạo thành một độ cung đẹp mắt, cái cằm vừa bị đạp trật khớp lại bị đạp trở về, hắn bị đá bay lên rất cao, văng đi rất xa.

“Ầm” một tiếng, nhóm người quan khán ở các cửa thành và Hoàng thành quân nghe được đều nhe răng... Ở trên cửa thành phía Đông xuất hiện một vết lõm, Hắc Đầu đà như bị khảm ở trong đó.

Triển Chiêu còn duy trì tư thế bay lên, thu hồi chân, khẽ vỗ bụi bặm trên áo, nói với Hắc Đầu đà, “Đừng giả chết, xuống đây đánh tiếp.”

...

Hắc Đầu đà ngẩng đầu, trên cằm đều là máu, hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn Triển Chiêu. Hắn vốn am hiểu đánh giáp lá cà, nghĩ Triển Chiêu sử dụng kiếm, hẳn là không am hiểu loại quyền cước công phu, ai ngờ đâu...

Trên thành lâu.

Ngô Nhất Hoạ sờ sờ cằm, “Cái xoay người vừa rồi là công phu của Cửu nương, bay lên rồi đá là Cửu đầu hay dùng, đạp lên vai mượn lực là công phu của Mạc gia, xoay người đánh bất ngờ là công phu của lão Nha vương.”

“Chưa hết.” Ân Hầu nói, “Một cước cuối cùng là Càn Khôn đạp của tiểu Lam, khinh công chuyển động theo Hắc Đầu đà là Phu hồn thuật của Táng Sinh Hoa, còn có chiêu nó tách tay tên kia ra, là chiêu ta quen dùng... Động tác vỗ vạt áo kia thật ra rất giống ngươi.”

Ngô Nhất Hoạ kinh ngạc, “Nó dĩ nhiên vận dụng nhiều công phu của chúng ta như vậy.”

Ân Hầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, “Xem ra, không phải chỉ đơn giản như vậy a...”

“Ân?” Ngô Nhất Hoạ tò mò.

Ân Hầu nói, “Chiêu lúc còn rất nhỏ, đã nói với ta, nó muốn tạo ra một bộ đấu thuật thiên hạ vô địch, không cần bất luận vũ khí gì, chỉ dùng tay không... Nhất định là công phu cực mạnh trên đời.”

Ngô Nhất Hoạ nhìn Ân Hầu.

“Nó nói, các gia gia nãi nãi ở Ma Cung, học của mỗi người một chiêu, bộ đấu thuật đó sẽ có ba trăm chiêu, mỗi một chiêu đều tinh diệu không gì sánh được, trọn bộ tuyệt đối thiên hạ vô địch!”

“Nó nói lúc mấy tuổi?” Ngô Nhất Hoạ hiếu kỳ.

“Vài chục năm trước.” Ân Hầu cười cười, “Khi đó chỉ lớn cỡ Tiểu Lương Tử, ta còn tưởng nó nói giỡn...”

“Vậy là đã nghiên cứu cả vài chục năm nay rồi a.” Ngô Nhất Hoạ cười lắc đầu, “Xem ra, mỗi ngày cũng không phải chỉ nghĩ đến chuyện hôm nay ăn cái gì a...”