Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 577: Tứ thần chi chiến -trung

Lâm Dạ Hỏa rút kiếm, cùng lúc, Hồng Đầu đà khom người vung hai tay... Hơn mười mảnh ám khí mang theo lam sắc u quang bay về phía hắn.

Lâm Dạ Hỏa cầm kiếm, cũng không thấy hắn ngăn trở, chỉ lui về phía sau, tay trái vung lên... Nội lực Vô Phong chưởng trong không trung hình thành một cái lỗ gần như có thể thấy được, Vô Sa đại sư hơi nhướn mi...

Theo động tác của Lâm Dạ Hỏa, đám ám khí như có một sức mạnh cường đại nào đó chế ngự, tụ lại một chỗ với nhau, rồi di chuyển theo quỹ đạo tròn... Cuối cùng bị ép thành một quả cầu tròn, lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất. Quả cầu độc màu lam nọ lốc cốc lăn về bên chân Hồng Đầu đà, giống như một con quay, cứ không những xoay tròn. Mà nhìn kỹ thì, quả cầu đó cũng không chạm đất, nhưng phía dưới nền đất nơi nó xoay tròn, cũng xuất hiện một hố nhỏ, trong hố, cát đá “Sàn sạt” rung động rồi bay ra phía ngoài, ngược hướng với chuyển động của quả cầu, mặt đất rất nhanh chóng xuất hiện thêm vài đụn cát, một trận gió đảo qua...

Lâm Dạ Hỏa khoát tay, Phá Thiên kiếm trong không trung chậm rãi xẹt qua một độ cung... Tốc độ thật chậm, không biết có phải do ảo giác không, bầu trời nơi Phá Thiên kiếm vừa xẹt qua, như trang giấy bị cắt xẹt, lỗi giác trong nháy mắt.

Trâu Lương hơi nhíu mày, “Cái này...”

Vô Sa đại sư ở bên cạnh hắn, cười cười, “Đao của ngươi và kiếm của hắn vốn là một đôi, cách dùng cũng không sai biệt lắm.”

Trâu Lương nhìn Vô Sa đại sư, không ai dạy hắn nhiều công phu ảo diệu, công phu của hắn là tự mình đi đánh nhau mà có.

Vô Sa đại sư hơi cười cười, “Phật hiệu vô biên, võ học cũng vô biên, nhưng vô luận võ công thế nào, binh khí ra sao, đều là dùng để giết người. Động võ tức là động sát tâm, vì sao lại động sát tâm? Nếu như giết người là để cứu người, như vậy sát nghiệt là vì cứu thục sinh linh. Người luyện võ, thắng thua chỉ là thứ yếu, trì bạo, mới là lý do duy nhất.”

Hồng Đầu đà thấy đánh lén không được, hai tay từ bên hông rút ra hai thanh chủy thủ, phi về phía Lâm Dạ Hỏa.

Nữ nhân này tuy rằng hình dạng hiền lành nhưng tâm tư ác độc, chủy thủ và phi tiêu như nhau, dưới ánh trăng, đều mang theo lam sắc u quang, có thể nhận ra là đã ngâm kịch độc.

Lâm Dạ Hỏa phản thủ một kiếm, lúc chủy thủ của Hồng Đầu đà đánh tới Phá Thiên kiếm... Lâm Dạ Hỏa trước mắt đã biến mất, biết là không ổn, liền quay đầu lại đề phòng hắn vọt đến phía sau, thế nhưng ngay lúc ả quay đầu lại, ở phía trước kiếm khí bức người.

Hồng Đầu đà vô thức lui về phía sau, hai tay nắm chủy thủ muốn ngăn trở... Thế nhưng Lâm Dạ Hỏa xuất một kiếm, kiếm phong đánh mở chủy thủ của ả.

Hồng Đầu đà đang muốn nắm chủy thủ ngăn trở... Thế nhưng nội lực đó lại theo Lâm Dạ Hỏa biến mất. Ả nghe được bên tai có tiếng gió thổi, thủ đoạn độc ác xoay tay ném chủy thủ... Thế nhưng chợt nghe “đang” một tiếng, chờ ả nhìn rõ lại, chủy thủ lóe u quang đang lao thẳng vào mặt ả.

Hồng Đầu đà vội vàng cúi người, thế nhưng thanh chủy thủ đó sau khi bay qua thì lại vòng qua cổ ả bay trở về...

Hồng Đầu đà về nhảy về phía sau, rút ra một chủy thủ khác để cản lại, nhưng mạc danh kỳ diệu lại chém vào khoảng không, đến khi ả phát hiện ra... Trợn tròn mắt, chủy thủ trong tay ả, chẳng biết đã cong queo từ khi nào, hẳn là do đánh vào Phá Thiên kiếm hồi nãy?

Thế nhưng ngay lúc ả do dự, thanh chủy thủ kịch độc kia sượt qua khóe mắt ả, “ba” một tiếng, ghim lên gốc cây đại thụ phía sau.

Hồng Đầu đà vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, mồ hôi lạnh rịn khỏi thái dương! Ả tận lực chuyển động con ngươi, nhìn nhìn khóe mắt của chính mình, đương nhìn là không thể nhìn thấy... Gió mát đảo qua hai gò má, lòng ả vô cùng kinh hoàng, loại độc này kiến huyết phong hầu, nếu như cắt vào da mặt, thì cũng chỉ đơn giản là mất đi miếng thịt đâu...

Lâm Dạ Hỏa vung kiếm trong tay, buồn cười nhìn tư thế và biểu tình biến dạng của ả, vươn tay vén mái tóc dài ra sau vai, “chậc chậc” hai tiếng lắc đầu, “Cẩn thận a đại thẩm, đừng chết vì độc của mình nha.”

Hồng Đầu đà nghiến răng nghiến lợi, “Đám người giang hồ chính phái các ngươi tự xưng là nhân nghĩa, ta cũng không tin ngươi chưa từng giết người.”

“Đương nhiên giết qua.” Lâm Dạ Hỏa hồng tay áo khẽ vung, Phá Thiên kiếm đảo qua trước mắt, “Mấy kẻ giống ngươi ấy, năm nào chả giết một đám.”

...

Ngoài thành Bắc.

Bạch Đầu đà đàm phán với Bạch Ngọc Đường không được, hai tay cầm liêm đao vừa chuyển, trên mặt đất hình thành hai khối sương giá, cùng lúc đó, bốn phía cũng cảm giác lạnh lên.

Qua Thanh ngẩn người, kinh ngạc, “Hàn băng nội lực?”

Thiên Tôn cũng khẽ nhướn mi, rất hứng thú sờ sờ cằm, “Nga?”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút sương giá đang dần lan tràn trên mặt đất, giương mắt nhìn lão đầu đối diện — thảo nào một thân xám ngắt nhưng lại gọi là Bạch Đầu đà.

“Ha hả.” Bạch Đầu đà cười, nói với Bạch Ngọc Đường, “Lão hủ biết tiểu thiếu gia là cao đồ của Thiên Tôn, bất quá lão phu có bảy mươi năm công lực, không phải một hậu sinh mới hơn hai mươi như ngươi chống đỡ được.”

Qua Thanh khẽ nhíu mày, lão nhân này quả nhiên niên kỷ không nhỏ.

Thiên Tôn ôm cánh tay, hăng hái theo dõi.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua sương giá trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười, vung Vân Trung Đao, thanh đao dài chấm đất, Ngũ gia nhấc chân đi về phía trước.

Thiên Tôn mỉm cười, Qua Thanh thì có chút xem không hiểu, Bạch Ngọc Đường định làm gì vậy?

Bạch Đầu đà cũng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường bình tĩnh đi về phía mình, nhìn nữa dưới đất, những nơi mà thanh đao của hắn chạm qua... Xuất hiện một vết băng hẹp dài.

Lão đầu cúi đầu ... Sương lạnh bên chân bắt đầu khuếch tán sang hai bên.

“Tiểu quỷ, không biết trời cao đất rộng, cẩn thận bị đông lạnh...”

Chỉ là, Bạch Đầu đà còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đã một cước đạp lên tầng sương giá đó... Khi mà đôi giày trắng của Ngũ gia một cước bước lên trên mặt ngoài tầng sương... Một tầng bên trong bỗng nhiên phát ra tiếng “lách tách” vỡ vụn, sau đó, mặt ngoài sương giá xuất hiện từng vết từng vết rạn, nhìn như mạng nhện.

Bạch Đầu đà chau mày, kinh ngạc lui về sau... Cùng lúc đó, tại trung tâm của vết rạn đột nhiên trồi lên một băng trùy bén nhọn, vốn dĩ tầng sương giá này đã biến thành tầng băng, đồng thời bắt đầu không an phận cấp tốc khuếch tán. Chu vi hàn khí bốn phía, trong gió, có vị đạo của tuyết...

Thiên Tôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra, mái tóc ngân bạc theo gió đêm khẽ bay lên, rồi lặng xuống...

Qua Thanh hơi há hốc miệng, lúc này mọi âm thanh đều không có, gió đêm cũng ngừng, hắn vô thức ngẩng mặt... Đưa tay ra... Một mảnh hoa tuyết hoàn chỉnh rơi xuống lòng bàn tay.

Qua Thanh cúi đầu nhìn bông tuyết nọ tan ra ở trong tay, lại ngẩng đầu... Khắp bầu trời đại tuyết.

Bạch Đầu đà vô thức lui về phía sau, thế nhưng được mấy bước lại thấy không thích hợp, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy mặt trên chiếc giày của mình đã kết một tầng băng mỏng, hắn giật mình vội vã lùi lại nhanh hơn... Thế nhưng, tốc độ băng khuếch tán vượt xa tốc độ của hắn.

Không biết có phải do trời lạnh hay không, Bạch Đầu đà chỉ cảm thấy ngũ giác của mình đều bị đông lạnh, thanh âm gì cũng không nghe được, cảm giác gì cũng không có, hàn ý cũng không phải là đến xương, mà vô thanh vô tức cắn nuốt giác quan của hắn.

Qua Thanh không khép được miệng lại, cảm giác lúc này, rất giống ngày trước Thiên Tôn thu thập Chu Tàng Hải.

Thiên Tôn đứng ở tường thành càng ngày càng lạnh, ngẩng mặt, nhìn hoa tuyết bay kín trời, nheo mắt, khẽ nói, “Hỏa diễm của Ngọc Đường nhà ta, có màu trắng!”

Qua Thanh phục hồi tinh thần, cúi đầu vừa nhìn, thì thấy cửa thành lúc này tuyết trắng một mảnh, trong cảnh sương tuyết trắng trời, Bạch Ngọc Đường cầm trong trường đao màu ngân bạch, đối diện là Bạch Đầu đà đã bị đông lạnh đến mức đầy người là một lớp băng mỏng.

Bạch Đầu đà lúc này cả miệng cũng đông cứng, hoảng sợ nhìn thanh niên mới hơn hai mươi tuổi trước mắt. Lúc này, hắn minh bạch chính mình đã nghĩ sai rồi, muốn đông lạnh người thanh niên này là chuyện không có khả năng, bởi vì cái người một thân thuần trắng trước mắt này, chính là băng tuyết...

Bạch Ngọc Đường vừa chuyển đao, khí thế làm ngưng trọng cả hoa tuyết đang rơi xuống.

Bạch Đầu đà tiên phát chế nhân, vận nội kình đạp mạnh một cước, băng bên chân khẽ nứt, sương trên người hắn cũng tan ra, lão đầu hai tay nắm liêm đao vọt tới Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nắm Vân Trung Đao xẹt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang bén nhọn như long ngâm, song song, tuyết đang rơi đều đều đột nhiên cuồng loạn, di chuyển của lưỡi đao, hoa tuyết rơi tản mát trong nháy mắt tụ lại, hình thành một trụ tuyết, theo đao thế thẳng trùng tận trời.

Qua Thanh nhịn không được rướn nguwofi về phía trước, tay nắm đao cũng không thể khống chế mà khẽ run, có chút kích động hỏi Thiên Tôn, “Long Ảnh đao?”

Thiên Tôn mỉm cười, “Không sai, Long Ảnh đao... Thiên hạ đệ nhất đao!”

...

Xa xa trên mấy tường thành khác, mọi người chợt nghe ở cửa bắc có tiếng vang kinh thiên động địa, cùng nhau đảo mắt nhìn lại, thì thấy cột băng bạch sắc lên đến tận trời.

“Cha đó là cái gì?” Tiểu Tứ Tử chỉ vào phương Bắc hỏi Công Tôn.

Công Tôn đương nhiên không thể trả lời bé.

“Hắc hắc.” Hắc Thủy bà bà che miệng cười hai tiếng, “Đã lâu không thấy qua, thành danh chi tác của Thiên Tôn.”

Long Kiều Quảng và Âu Dương đồng thanh, “Long ảnh đao?”

“Ngọa tào!” Tiểu Lương Tử nhảy dựng.

Công Tôn thay Lâm Dạ Hỏa cốc đầu nó, “Không được nói bậy!”

Triệu Phổ cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn hoa tuyết bay tới tận chỗ hắn, “Bạch lão ngũ chơi trội a.”

Mà song song, Kim Đầu đà đối diện một cước đá bay thiết côn cong queo, ôm lấy một gốc cổ thụ bên cạnh, nổi giận gầm lên một tiếng.

Mọi người chợt nghe trong rừng chim chóc tán loạn... Kim Đầu đà vận lực nhổ gốc cây đó lên, xoay “vù vù”.

Long Kiều Quảng huýt sáo, “Chà, vẫn còn sức nhổ cây kìa!”

Kim Đầu đà sau khi xoay gốc cây vài vòng thì vận đủ nội kình ném về phía Triệu Phổ, đồng thời nhảy lên, từ phía sau rút ra một thanh đao đồng thô to, lao theo phía sau gốc cây.

Nhìn nữa Triệu Phổ, Cửu Vương gia dùng sức cắm Tân Đình Hầu ngập một nửa vào trong đất.

Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh nhướn mi, “Chiêu này!”

Hắc Thủy bà bà cũng nghiêng đầu, “Nga?”

Theo động tác của Triệu Phổ, thì thấy Cửu Vương gia đột nhiên lao về phía trước, trở tay nắm chặt chuôi đao.

“Thật nhanh!” Tiểu Lương Tử nhảy dựng, thì thấy Tân Đình Hầu thần tốc bị rút ra, xung động thật lớn làm cát bay đá chạy, gốc cây to phải hai người ôm mới hết bị trảm dao bầu chém ngang...

Tân Đình Hầu sau khi chém đứt cái cây như chém đậu hũ xong cũng không dừng lại, nội kình theo lưỡi đao vẫn hướng lên trên, đưa thanh đao lên giữa không trung... Đến khi gần như vuông góc với đỉnh đầu Triệu Phổ thì Triệu Phổ tay trái hơi buông lỏng, tay phải cầm lấy chuôi đao, hai tay cùng nắm, lưỡi đao chính diện.

“Ác!” Tiểu Tứ Tử há miệng hai tay ôm mặt.

Công Tôn cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn, loại khí thế một đao rung chuyển Càn Khôn này... Quả nhiên lúc Triệu Phổ không nhị thì suất kinh khủng...

Nghĩ tới đây, Công Tôn vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ kỳ quái.

Kim Đầu đà mắt thấy gốc cây đã bị chém đôi, kỳ thực đó là điều hắn đã sớm ngờ tới, hắn chờ chính là khoảnh khắc một đao hạ xuống này, sẽ vội tới cho Triệu Phổ một kích trí mạng.

Nhưng mà, gốc cây che đường nhìn của Triệu Phổ thì cũng che đường nhìn của hắn, khi gốc cây đó bay ra khỏi tầm mắt, cảnh tượng mà Kim Đầu đà thấy không phải là Triệu Phổ đã thu đao để chuẩn bị đánh tiếp như hắn nghĩ, mà là một Tu La hai tay nắm đao, từ lâu đã vận đủ nội kình.

Kim Đầu đà liếc mắt nhìn ra bất hảo, cũng đã không còn kịp rồi, Triệu Phổ song chưởng vận đủ mười thành nội lực, một đao hạ xuống, lưỡi đao với khí thế trảm hồn đập phách, cùng với nội lực thật lớn khiến mặt đất vang lên tiếng nứt toạc, như tiếng oan hồn khóc rống, theo sát là tiếng mặt đất xung quanh nứt ra, liên miên không dứt!

Tân Đình Hầu chém ra một khe lớn, vết rạn với một khí thế và tốc độ không thể ngăn trở khiến mặt đất bị xé rách, xung quanh vô luận là núi đá hay cây cối đều bị chém đôi, toàn bộ phía ngoài thành tây đất rung núi chuyển, chim chóc thú vật tứ tán bôn đào.

Tiểu Lương Tử đứng ngốc ở đầu tường, lẩm bẩm, “Đây là công phu gì?”

Hắc Thủy bà bà đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, “Tu La trảm, trăm năm trước, Yêu Trường Thiên dùng một đao này, chém mở Tây Nam biên quan, được xưng là không thể phá vỡ.”

...

Bên ngoài cửa thành Nam.

Hồng Đầu đà xả mở ống tay áo, thì thấy trên hai cánh tay ả có gắn hai ống bắn có hơi mười loại ám tiễn.

Trâu Lương khẽ nhíu mày — cơ quan nhìn có chút ác độc.

Hồng Đầu đà không nói hai lời, thân thể đột nhiên co rụt lại, sau đó bắn lên rất cao, vốn tưởng là ả sẽ bắn ám khí về phía Lâm Dạ Hỏa, không ngờ ả đột nhiên khoát tay... Ống bắn ám tiễn bắn ra một tế ti, mang theo một dây sắt mảnh, Hồng Đầu đà mượn lực dây sắt mà đổi phương hướng, chuyển động vòng quanh Lâm Dạ Hỏa, cùng lúc đó ả giơ hai tay.

Chợt nghe “Sưu sưu” tiếng phá gió, thứ ả bắn ra cũng không phải là ám tiễn, mà là ám khí kịch độc mảnh như tú châm.

Trâu Lương ánh mắt hay phát lạnh — quả nhiên ác độc!

Nhìn nữa Hỏa Phụng, chỉ thấy hắn đứng tại chỗ cũng không né tránh, hồng y bay lượn, hầu như nhìn không rõ dáng người, chỉ thấy ống tay áo hai bên lất phất bay, như Hỏa phụng đang giương cánh...

Trâu Lương nhìn xung quanh một chút, nội lực quỷ dị do Vô Phong Chưởng hình thành khiến độc châm trong không trung đều cải biến phương hướng, theo kiếm phong mà mạn thiên phi vũ. Mà gió thổi tán loại cùng va chạm của nội kình, khiến phía trên tường thành hình thành nên tiếng vọng nghe như thanh âm mấy nghìn cao tăng tề tụng Phạn âm, khiến nhân tâm kinh sợ.

Trâu Lương hỏi Vô Sa đại sư, “Đây là Vô Giới chi kiếm trong truyền thuyết sao?”

“Ngã Phật từ bi.” Vô Sa đại sư khẽ dựng một bàn tay, miệng tụng Phật ngữ, “Chư ác mạc tác, chư thiện thừa hành.”

Trâu Lương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nội lực Vô Phong chưởng và kiếm thuật kết hợp để sử dụng, vô luận Hồng Đầu đà bắn ra bao nhiêu ám khí, kể cả cát bay đá chạy, kể cả côn trùng bay trong gió đều bị nội lực của Lâm Dạ Hỏa tụ tập lại một chỗ, hình thành một quả cầu. Ám khí mang độc đều bay lượn trong vòng tròn kia, căn bản không thương tổn được bất luận một ai. Hồng Đầu đà bắn hết toàn bộ ám khí, cho đến khi không còn gì để dùng thì thấy Lâm Dạ Hỏa thu thế, Phá Thiên kiếm đặt ở phía sau, một tay duỗi về phía trước... Trong thời gian ngắn... Toàn bộ ám khí tụ lại cùng nhau, hình thành một quả cầu sắt không ngừng xoay tròn trên bàn tay Lâm Dạ Hỏa, mà đá vụn lá rụng vừa bị nội lực cuốn vào đều vô thanh vô tức rơi xuống đất, côn trùng cũng theo đà xoay vài vòng, rồi vỗ cánh bay đi...

Trâu Lương cảm thụ được khí tức xung quanh bởi vì nội lực của Vô Phong chưởng mà thay đổi, trong nháy mắt, trong tai như có cảm giác trống không, nghe cái gì cũng mơ hồ... Hồng Đầu đà treo người ở phía trên, nghẹn họng nhìn trân trối ám khí cầu đang không ngừng chuyển động trong tay Lâm Dạ Hỏa.

Trâu Lương nhìn sang Vô Sa đại sư mặt mũi hiền lành bên cạnh, âm thầm cảm khái, công phu của đại hòa thượng, là huyền diệu nội lực để tỏa trụ những thứ ác độc trên thế gian.

Lâm Dạ Hỏa thu tay, viên cầu kia trong nháy mắt co lại, sau đó, Hỏa Phụng vung tay ném lên không trung...

Mọi người vô thức ngẩng đầu, thì thấy quả cầu đang cấp tốc co lại kia sau khi bị ném lên trời, trong nháy mắt nổ tung... Cục ám khí bị biến thành bột phấn trong suốt, khi rơi xuống thì bị đốt cháy... Vô số hỏa diễm rơi trong không trung hình thành một mảnh hỏa vân lững lờ, như thể nhiều loại hoa vừa chợt lóe rồi biến mất.

Bên ngoài cửa thành Đông.

Triển Chiêu cảm thụ được chung quanh lần lượt tới ba cỗ nội lực kinh người, chớp chớp mắt — không cần kích động như vậy chứ? Không kịp biểu hiện rồi! Nhìn nhìn lại Hắc Đầu đà còn đang cùng mình tán gẫu, Triển Hộ vệ giậm chân — danh tiếng bị cướp sạch!

Trên thành lâu, Ngô Nhất Hoạ nhịn không được cảm khái với Ân Hầu, “Đợt sóng sau thật mạnh a.”

Ân Hầu nhìn ngoại tôn nhà mình còn đang đứng ngoài thành, chậm nửa nhịp so với người ta, mỉm cười, “Đó là đương nhiên.”