Do ăn năm cú phạt đền vào mặt, Krixi phải vào bệnh viện gấp. Nakroth hết sức lo lắng, còn tôi thì không cảm thấy lo lắng gì hết.
Nakroth hỏi tôi:- Cậu có bao giờ ăn quả phạt đền vô mặt lần nào chưa?- Rồi. Dù không chụp. Chuyện là như thế này này.(Quay lại quá khứ)Hôm đó, lớp tôi đá với lớp người khác. Tôi do đá dở ẹt nên không vào đá. Tôi rủ mấy đứa bạn mượn trái banh tập đá phạt đền.Thằng Sang với thằng Tuấn thi nhau đá phạt đền. Và người chụp là thằng Hậu. Bây giờ là lượt của thằng Tuấn. Nó sút. Không ngờ, banh lại bay trượt sang một bên và đó là bên tôi đứng. Tôi định chụp nó lại thì ... ôi thôi ... banh bay vào mặt. Quá nhọ ...(Trở về hiện tại)- Chuyện là vậy đấy anh! - Tôi nói tiếp.- Hời ... nói gì thì nói chứ cô ấy ... mới là số nhọ ... ăn năm quả vô mặt luôn mới ghê. Nhất là trái số năm. Sút trúng xà ngang bay ra mà vẫn còn vô mặt được mới ghê. - Nakroth nói.Ngay lúc đó, một người xuất hiện. Đó là Kriknak. Nakroth nói:- Ủa con? Con làm gì ở đây vậy?- Dạ tại con thấy cha đi lâu quá nên con đi tìm ... - Kriknak trả lời.Họ không nói gì nữa cả. Tôi cũng không nói gì thêm. Chợt một lúc sau, tôi nói:- Chán quá! Có chuyện gì vui không vậy?- A có nè! Hồi trước em có nhiều chuyện vui lắm. Để em kể cho anh nghe ...(Quay trở lại quá khứ)Đây là thế giới Athanor. Kriknak vội chạy về nhà báo với Krixi:- Mẹ ơi! Giúp con với!- Gì vậy con? Có chuyện gì hốt hoảng thế? -Krixi hỏi.- Dạ ngày mai lớp con có bài kiểm tra viết văn. - Kriknak trả lời.- Thì giờ con học bài đi để mai còn làm. - Krixi trả lời.- Nhưng mà đề ngày mai là tả con bướm. Mà con có bao giờ thấy con bướm đâu. - Kriknak.Krixi nghe vậy liền nói:- Tưởng gì chứ tả con bướm thì dễ hơn ăn cháo. Con cứ nhìn mẹ mà tả.Nakroth nghĩ: "Không biết được không đây chứ".Hôm sau.Veera (Cô giáo) nói:- Các em lấy giấy ra làm bài viết. Đề cô sẽ ghi trên bảng.Đề: Tả con chó.Kriknak nghĩ: "Mẹ nói nhìn mẹ và tả thì mình tả vậy".Thế là Kriknak viết: "Nhà em có nuôi một con chó. Tên nó là Krixi. Nó có một bộ tóc màu hồng. Trên lưng con chó ấy có một bộ cánh bướm cực đẹp. Mỗi khi nó đang ăn, nếu bị giành mất thì nó sẽ đuổi theo đánh sấp mặt." (Hài nhỉ)Một tuần sau. Kriknak về nói với mẹ:- Mẹ ơi! Bài kiểm tra của con ... sao có một điểm vậy?- Một điểm? Mày viết gì thế? - Krixi hỏi. Kriknak liền đưa bài kiểm tra. Krixi đọc xong, nổi giận, hét to:- Chồng đâu! Xuống đây tôi bảo!Nakroth liền từ trên lầu bước xuống, hỏi:- Chuyện gì vậy em? Đang combat mà ...- Anh xem bài kiểm tra của con nè! - Krixi nổi giận nói.Sau khi đọc xong, Nakroth liền bước đến chỗ Kriknak, nhìn thẳng vào mặt cậu ta, nói:- Con ...Kriknak không thể nói được gì. Chợt Nakroth xoa đầu con, mỉm cười nói:- Con của bố giỏi thật. Ngày xưa, bố cũng viết như thế.Krixi cạn lời ...(Quay lại hiện tại)- Có vụ đó thiệt luôn hả? - Tôi hỏi.- Ừ! Có thật mà! - Kriknak nói.Tôi nghe xong cười sặc sụa. Đến Nakroth cũng cười nốt. Nakroth nói:- Mà giờ nghĩ lại bài văn của nó cũng mắc cười ghê!(Trong khi đó, tại nhà tôi)Hai tên đeo mặt nạ xuất hiện. Đó là một nam một nữ. Họ đã đột nhập vào nhà tôi.- Ê! Coi coi cái nhà có gì ăn được không chứ anh đói quá! - Người nam nói. - Để em xem! - Người nữ nói.Sao khi lục lọi được một lúc, họ tìm thấy một xấp tiền. Người nam nói:- Đây rồi! Tiền đây rồi! Lấy cái này mua gì ăn thôi!- Ờ được đó! - Người nữ nói.Ngay lúc đó, thăng Hiếu vào nhà. Nhìn thấy hai tên trộm, thằng Hiếu vội móc điện thoại ra, nói:- Hùng! Lẹ đi! Nhà mày có trộm này!Tôi nghe xong vội chạy về nhà.Ở nhà, thằng Hiếu đã bắt được hai tên trộm một cách dễ dàng. Ngay lúc đó tôi cũng đã về tới nhà. Tôi hỏi:- Hai người vào đây ăn trộm cái gì?- Chúng tôi có trộm được gì đâu. Chỉ có xấp tiền này thôi à! - Người nam vừa trả lời vừa đưa xấp tiền ấy ra.Nhìn thấy đống tiền vàng mã, tôi nói:- Cho mấy người xấp tiền đó luôn đấy! Xài được cái gì đâu mà xài.Người nữ vội nói với người nam:- Ủa vậy tiền này xài không được hả anh?- Anh không chắc nữa. - Người nam trả lời.Thằng Hiếu nói luôn:- Tiền đó là tiền âm phủ dùng để đốt mỗi khi có đám tang hoặc đám giỗ. Xài được đâu.Tôi vội nghĩ một lúc, rồi nói:- A! Hay là gỡ mặt nạ họ ra xem họ là ai?- Ờ he! Cũng hay! - Thằng Hiếu trả lời.Nhưng họ phản đối kịch liệt nên chúng tôi cũng không dám. Chúng tôi bèn tống cổ họ ra đường. Cho đến khi ...____________________-