Edit by Mặc Hàm

Trường Hà xuân hồng hóa hiểm thành an, trong triều trên dưới đều thở phào nhẹ nhõm. Sau khi Bảng Nhãn trị thủy, lấy lý do để tang cha xin nghỉ túc trực bên linh cữu, được hoàng đế ân chuẩn.

Hắn nằm vùng ở ngoài cung, không có khả năng nghe lời đại hoàng tử trở về quê làm ruộng, tất nhiên đang âm thầm mưu tính cái gì đó.

Thời tiết đã rất ấm áp, hoa đào trong ngự hoa viên đều nở rộ, sao Hoàng đế còn không dẫn chúng ta đi núi Thúy Đề đây?

Chính sự trong triều không ngừng, Tân quốc gửi thư mời sứ giả triều ta tham gia đại thọ lần thứ sáu mươi của lão hoàng đế. Bên ngoài hai nước thân thiện ôn hòa, trong bóng tối đã sóng triều không ngừng, tùy thời có thể bộc phát chiến loạn. Thần tử trong triều đều đang thảo luận việc này, hoàng đế kêu đại hoàng tử nghĩ một phần danh sách sứ giả.

Triều thần rất ít khi nhìn thấy đại hoàng tử, nhưng y thường ngồi trong ngự thư phòng, ngược lại đều biết bọn họ. Y đem danh sách đưa đến ngự thư phòng, vừa vặn gặp được Thám Hoa Lang. Thám Hoa cười tủm tỉm nói: “Hiếm khi thời tiết tốt, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo trong vườn một chút?”

Đại hoàng tử không có ý kiến. Ta đi theo bọn họ, đi đến đình viện ở ngự hoa viên, nữ tỳ tiến lên rót trà. Thám Hoa nói, “Lần này công lao trị thủy đều ở điện hạ, triều thần tuy rằng không nói trong lòng cũng đều hiểu rõ. Đại hoàng tử lập kỳ công, ai cũng nể mặt.” Đại hoàng tử thản nhiên nói: “Tần đại nhân khen ngợi, bất quá trùng hợp là chuyện ta biết mà thôi. Thám Hoa cười nói: “Đại hoàng tử cần gì phải khiêm tốn? Chỉ là ta cảm giác có chút đáng tiếc, đại hoàng tử tài giỏi như thế, lại chỉ có thể trốn ở trong bóng tối hậu cung, không thể đường đường chính chính đứng ở trong triều đình.” Đại hoàng tử cười một tiếng, “Nếu ta đứng ở trong triều, ngược lại sẽ bị phỉ nhổ, cần gì phải làm thế? Chẳng lẽ lấy thân phận tàn nghiệt Tố quốc ta, còn có thể trông cậy vào cừu quốc kiến công lập nghiệp dương danh thiên hạ?”

Y cười trào phúng,  đụng phải một cái đinh, đành phải nói đến chuyện vặt vãnh trong triều sớm hôm nay. Đề tài vòng tới thần tử xuất sứ Tân quốc, thám hoa hỏi: “Hoàng thượng chắc hẳn cũng đã hỏi qua ý tứ của điện hạ, điện hạ cho rằng vị đại nhân nào đi sứ thích hợp nhất đây?” Đại hoàng tử lãnh đạm cười, “Việc này tóm lại là Hoàng Thượng quyết định, Hoàng Thượng vẫn chưa tiết lộ cho ta, Tần đại nhân hỏi ta cũng vô dụng.” Y rõ ràng không muốn nói nhiều với Thám Hoa, Thám Hoa xưa nay giỏi quan sát nghe lời đoán ý, chỉ có thể ngượng ngùng cáo từ.

Buổi chiều Hoàng đế trở lại tẩm điện, lại nói chuyện này với đại hoàng tử, “Lão già Tân quốc kia thật sự là lão hồ đồ, đến nay vẫn không lập thái tử, trơ mắt nhìn nhi tử tự giết lẫn nhau, tổn hại quốc lực.” Đại hoàng tử nói: “Hắn đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để lập thái tử, mấy thế lực nhi tử đều lớn, hiện tại vô luận quyết định gì, chỉ sợ phải dứt dây động rừng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hoàng đế cười nói: “Lúc này gọi người của chúng ta đi tham gia tiệc sinh nhật, thật không biết có chủ ý gì!” Đại hoàng tử thản nhiên cười nói: “Tóm lại là Chử quốc càng có lợi một chút, Hoàng Thượng lấy bất biến ứng vạn biến là tốt rồi. Hoàng tử Tân quốc tích oán đã lâu, thời khắc mấu chốt sẽ không đồng tâm hiệp lực đánh Chử quốc, ngược lại rút đao hướng mình có khả năng hơn. Hoàng thượng chỉ cần chờ hoàng đế Tân quốc chết, nguyên khí hỗn chiến trong nước đại thương, ngư ông đắc lợi.” Hoàng đế gật đầu, “A Chiểu nói không sai, nhưng trẫm cảm thấy, yến tiệc sinh nhật lần này của bọn họ sợ là muốn chọc ra trò gì, gây bất lợi cho triều ta.” Đại hoàng tử hỏi: “Hoàng Thượng quyết định ai đi sứ rồi? Hoàng đế liền nói: “Tần Vân Chiếu.”

Tần Vân Chiếu lại là tên Thám Hoa Lang. Đại hoàng tử hơi chấn động, “Trọng trách như thế, vì sao không giao lão thần nhiều năm đi Tân quốc? Tần đại nhân dù sao còn trẻ, vạn nhất có việc chỉ sợ khó có thể thu thập. Hoàng đế mỉm cười nói: “A Chiểu vì trẫm suy nghĩ như vậy, trẫm rất cao hứng. Ngươi đừng lo lắng, trẫm phái hắn đi tự có tính toán.”

Đại hoàng tử nghe xong, cười một tiếng cũng không nói nhiều nữa.