Edit by Mặc Hàm

Hoàng đế cũng nở nụ cười, ôm y càng chặt, “Lần này ngươi lập được đại công, trẫm nên thưởng ngươi. A Chiểu, ngươi muốn gì?”

Đại hoàng tử suy nghĩ một chút, mỉm cười, “Ta muốn xuất cung.” Hoàng đế sửng sốt, đại hoàng tử nói: “Chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, lần trước cùng Hoàng Thượng đi mua đồ trên đường liền rất vui vẻ.” Hoàng đế cười nói: “Cái này cũng dễ, nhưng trẫm muốn ở bên ngươi. Chờ trời ấm hơn một chút, trẫm cùng ngươi mang theo hổ cùng đi núi Thúy Triều săn thú.” Đại hoàng tử cười rộ lên, “Được. Tố quốc đang lạnh, săn bắn cũng không thể tận hứng. Ta cảm tạ Hoàng thượng trước.”

Hoàng đế xoay người đặt y dưới thân, thấp giọng cười nói: “Kế tiếp có phải nên là trẫm lĩnh thưởng hay không?” Đại hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng Hoàng Thượng thưởng ta còn chưa thực hiện, lại trước tiên phải lĩnh cái thưởng này?” Hoàng đâu thèm để ý y, đưa tay cởi xiêm y, “Mấy ngày nay vội vàng chuyện Trường Hà bị ngập, đã lâu chưa  làm.” Đại hoàng tử nhịn không được cười nói: “Khẩu khí hoàng thượng giống như thâm cung oán phụ.”

Hoàng đế cúi đầu hôn y, tỉ mỉ dày đặc, từ thái dương trán đến vành tai cằm, một tấc cũng không bỏ sót qua. Đại hoàng tử duỗi cổ về phía sau, hơi nhắm mắt lại, Hoàng đế ở mí mắt y đang nhắm khẽ hôn một cái, “A Chiểu, nhìn trẫm.”

Đại hoàng tử mở mắt nhìn hắn, Hoàng đế mỉm cười, cúi đầu một đường hôn xuống phía dưới. Hôm nay hắn phá lệ ôn tồn, lưu lại trên người đại hoàng tử một đường ướt át, nhẹ nhàng liếm núm vú trước ngực, thân mật đến cực điểm. Đại hoàng tử nghiêng mặt, nhỏ giọng hừ nhẹ, dâm mỹ ái muội trong âm điệu, không chút che dấu. Hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Vô luận làm với ai, A Chiểu đều phát ra loại thanh âm này?” Đại hoàng tử cười rộ lên, “Vô luận cùng ai làm, thời điểm cuối cùng, không phải đều là bắn ra sao?” Hoàng đế gật gật đầu, lại gằn từng chữ nói: “Người đã nghe qua loại thanh âm này của ngươi, trẫm thật muốn cắt lỗ tai chúng xuống.” Đại hoàng tử cười lắc đầu, “Bọn họ đều đã chết rồi, vào ngày Tố quốc diệt vong liền chết.”

Hoàng đế âm thầm nhìn y trong chốc lát, lại từ giữa đệm giường lấy ra một cái hộp nhỏ. Đại hoàng tử liếc mắt một cái nói: “Lại là thuốc muốn mạng người gì sao?” Hoàng đế cười cười, “Không phải, là thứ làm cho A Chiểu sảng khoái. Thuốc kia tuy rằng lợi hại, dùng nhiều lại biến thành kẻ ngốc, trẫm làm sao chịu được?” Hắn vặn cái hộp từ bên trong đào ra một ít thuốc mỡ, tách chân đại hoàng tử ra, cẩn thận bôi lên hậu huyệt, sau đó cắm ngón tay đi vào, không nhanh không chậm rút ra.

Đại hoàng tử hừ càng lớn tiếng một chút, tính nhẫn nại của Hoàng đế tựa hồ đặc biệt tốt, ngón tay chậm rãi gia nhập, qua hồi lâu mới cắm ba ngón. Hắn nhìn hai gò má đỏ bừng của đại hoàng tử, mỉm cười hỏi: “A Chiểu, trẫm làm cho ngươi sảng khoái? không” Đại hoàng tử cắn môi, “Hôm nay Hoàng Thượng sao lại tỉ mỉ như vậy? Ta, ta không được, ngươi tiến vào!” Hoàng đế cười, ôm y đứng dậy hôn lên mặt, “Gấp cái gì, thuốc này có chút chậm.”

Tuy nói như vậy, hắn rốt cuộc đã sớm bộc phát, đại hoàng tử nằm ở ngực hắn thở dốc, khiến hắn cũng nhịn không được, đem người trong ngực xoay chuyển, sờ hậu huyệt cắm vào. Hai người ngồi trên giường, dương v*t của Hoàng đế ở trong người đại hoàng tử quấy rầy, sống lưng đại hoàng tử dựa vào ngực hắn, đầu vô lực rũ về phía sau trên vai hắn. Hoàng đế từ phía sau hôn lỗ tai y, dọc theo phía sau tai đi xuống dưới, cầm tóc y quăng tới trước ngực, ở sau gáy mút một cái phát ra tiếng vang. Đại hoàng tử bỗng nhiên kinh hô một tiếng, cũng là Hoàng đế nắm ngọn tóc y đi đùa bỡn tính khí vểnh lên của y, thậm chí còn muốn nhét lên cái miệng nhỏ trên đỉnh. Đại hoàng tử mềm giọng cầu xin tha thứ, “Hoàng thượng, đừng đùa nữa.”

Hoàng đế không động đậy, đại hoàng tử run rẩy quay đầu nghiêng sang chỗ thân hoàng đế. Hoàng đế mỉm cười, hôn lại y, nâng mông y hung hăng đâm sâu vào, sắp đỉnh y bắn ra. “Hoàng thượng, không cần —— không cần đụng vào nơi đó!” Y hét lên, liều mạng lắc lắc eo né tránh. Hoàng đế cười nói: “Ồ? Là ở đâu? “Lời nói xong càng thêm dùng khí lực, làm cho đại hoàng tử cả người run rẩy, đứt quãng nói: “Không được… Hoàng thượng! Không cần…” Hoàng đế thấp giọng dỗ dành: “A Chiểu đừng sợ, ngươi không phải đã nói qua, vô luận làm với ai, đến cuối cùng luôn phải bắn ra sao?” Hắn nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, động tác lại hung mãnh bá đạo. Ngón chân đại hoàng tử gắt gao co lại, ánh mắt bối rối sợ hãi, cùng thần thái cao trào bình thường lại rất khác nhau. Hoàng đế bất chấp đỉnh vào, đại hoàng tử rốt cuộc nhịn không được, theo tiếng thét chói tai, bắn ra.

Theo tinh dịch đục trắng cùng đi ra, còn có một cỗ chất lỏng màu nhạt. Ta kinh hãi, đại hoàng tử lại bị biến thành không tự chủ được, đây chính là tác dụng của loại thuốc kia?

Đại hoàng tử xụi lơ trong ngực Hoàng đế, Hoàng đế cúi đầu hôn đôi mắt ướt sũng của y, “A Chiểu, có nhiều không?” Y mở mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng đế, “Hoàng Thượng đâu phải lĩnh thưởng, rõ ràng là trả thù!” Hoàng đế vui vẻ cười rộ lên, “Ai bảo A Chiểu nói những lời như vậy chọc trẫm không vui. Ngươi nhớ kỹ, trên đời này nam nhân trước kia có thể đem ngươi bắn phá đều đã chết, về sau chỉ có một mình trẫm!”

Hắn còn chưa phát tiết, chờ đại hoàng tử thoáng nghỉ ngơi, lại tiếp tục. Đại hoàng tử xin tha  nói: “Hoàng thượng, không cần tới nữa…” Hoàng đế cười nói: “Yên tâm, thuốc kia chỉ có tác dụng một lúc thôi.”

Hai người làm bậy xong, đại hoàng tử chỉ vào vết nước trên thảm dưới giường, ảo não nói: “Lần này làm sao đây, ngày mai gọi nô tài thấy lại chê cười! “Hoàng đế cười rộ lên, “Không bằng dựa vào đầu hổ.”

Cái gì——?! Ta nổi giận, nhe răng nhếch miệng hướng hoàng đế rống một tiếng, vẫy đuôi hướng mông hai người, không để ý tới bọn họ nữa. Phía sau truyền đến tiếng cười, hừ, hai tên khốn!