Chương 81: Đi vào hiểm địa
Thuyền Khởi Phát hạ bớt cánh buồm, chầm chậm tiến vào vùng biển nguy hiểm. Nhìn từ xa thì thấy nơi đây không có gì khác thường, nhưng kỳ thật bên dưới mặt nước toàn là đá ngầm nguy hiểm. Lạc Thiên đứng trên mũi tàu, chuyên chú nhìn xuống đáy nước. Kỳ thật ngoài hắn ra, cũng không ai có khả năng nhìn được xuyên qua mặt biển như thế này. Theo hiệu lệnh của hắn, con tàu rẽ trái, đánh phải, nhìn từ xa giống hệt như đang mất kiểm soát, loay hoay tại chỗ.
Thuyền của kẻ địch càng lúc càng thu hẹp dần khoảng cách với bọn họ. Những người khác trên tàu bắt đầu nóng cả ruột. Tàu Khởi Phát vẫn chầm chậm rẽ trái rẽ phải, trong khi đối phương đang lướt băng băng đổi theo. Nhưng không đợi cho bọn họ la lên hối thúc. Chiếc tàu đầu tiên trong nhóm đuổi bắt đụng ầm một cái, đột nhiên đứng yên, thậm chí thân tàu còn hơi nghiêng.
-Đụng đá ngầm rồi, đụng đá ngầm rồi! - Thủy thủ trên tàu reo hò, ăn mừng trên tai hoạ của người khác.
Chiếc tàu thứ hai né tránh chiếc thứ nhất, nhưng cũng gặp phải số phận tương tự. Chiếc tàu đang chạy băng băng đột nhiên ầm một tiếng, bị cản đứng khựng. Cột buồm còn vì chấn lực mà run lên bần bật. Người trên tàu Khởi Phát càng reo hò to hơn. Ba chiếc sau có vẻ thận trọng hơn, giảm tốc độ lại, đi đến gần hai chiếc tàu mắc nạn. Chiếc đầu tiên bắt đầu nghiêng dữ dội, có lẽ sắp bị chìm. Ba chiếc thyền kia nhất định bận rộn cứu hộ cho chiếc thuyền chìm.
Tuy rằng nghe mọi người reo vui rất thích thú, nhưng Lạc Thiên không dám quay lại nhìn. Hắn vẫn phải tập trung quan sát đá ngầm, nếu không số phận của họ cũng không khác bọn người kia là bao. Khoảng cách giữa hai nhóm rượt đuổi mới vừa thu hẹp lại, bây giờ lại chầm chậm giãn ra. Quả thật là hồi hộp, gây cấn vô cùng.
Thấy con mồi đã dâng lên tận miệng mà còn sảy ra được, chắc chắn chủ nhân của năm con tàu địch hẳn đang tức lộn ruột. Chiếc tàu phía sau cùng nhất đột nhiên chuyển bánh lái. Con tàu rẽ ngang qua. Chẳng lẽ là muốn đi vòng qua bãi đá ngầm. Thật nguy hiểm, có ai biết được bãi đá ngầm này có quy mô bao lớn đâu, rốt cuộc đâu mới là giới hạn của nó. Châu Bình cười cợt hành động ngu ngốc của đối phương. Thế nhưng lão thuyền trưởng Bố Lai hoảng sợ la lớn.
-Coi chừng, bọn họ chuẩn bị bắn.
Quả nhiên sau câu nói đó liền có một tiếng nổ kinh hồn, vùng biển phía sau đuôi tàu Khởi Phát dậy sóng. Nước nổ thành một cột lớn bắn văng tung toé. Lạc Thiên nắm chặt lấy thành tàu, tránh cho việc sảy chân rơi xuống nước. Những người khác nằm la liệt trên sàn tàu, nhưng rất may quả pháo đó bắn trượt họ.
-Cố lên, sắp thoát ra được rồi! – Lạc Thiên hô to động viên.
Nhưng lần thứ hai không được may mắn như vậy, trái đạn pháo đã nổ ngay sau đuôi tàu. Khởi Phát nhờ gió mà vẫn tiến lên được phía trước. Nhưng đột nhiên tàu bị va chạm mạnh. Lạc Thiên giận dữ quay lại hét.
-Tại sao, không nhìn thấy lệnh tránh về bên phải hả?
Thuyền của bọn họ đi với tốc độ chậm, nên rất may là chưa gây ra thiệt hại gì. Thân tàu chỉ hơi nghiêng một chút, rồi ngay lập tức thoát ra được tảng đá ngầm. Một thuỷ thủ mặt mũi xanh mét chạy lên báo cáo. truyện copy từ
-Thưa thuyền trưởng, bánh lái bị hỏng rồi.
Lần này thì cả thuyền đồng loạt xanh mặt. Bánh lái hỏng rồi thì điều khiển thuyền tránh đá ngầm như thế nào. Bố Lai ngước nhìn Lạc Thiên. Hắn lắc đầu.
-Còn khoảng nửa dặm nữa mới ra khỏi bãi đá.
Không lẽ bọn họ phải chịu cảnh mắc kẹt giữa bãi đá ngầm này sao?
Bố Lai lúc này mới thể hiện khả năng kỳ diệu của mình.
-Căng buồm lên. Chúng ta sẽ lái thuyền này bằng buồm!
Toàn bộ thuỷ thủ đoàn dạ rân, nhanh nhẹn mỗi người một việc thực hiện công việc của mình.
-Xin nhờ trông cậy vào thiếu gia nửa dặm còn lại. – Bố Lai Cẩm Bằng nhìn hắn một cách kiên định.
Lạc Thiên gật đầu, cảm thấy con người này quả nhiên rất đáng tin tưởng.
^_^
Nhờ sự phối hợp nhịp nhàng của thuỷ thủ trên tàu, cùng với khả năng điểu khiển của thuyền trưởng, mà tàu Khởi Phát cũng có thể vượt qua được bãi đá ngầm nguy hiểm. Tuy nhiên thân tàu cũng vô cùng tàn tạ vì nhiều lần đụng vào đá. Bánh lái bị mất, Khởi Phát cũng không thể cùng bọn họ đồng hành được nữa. Bất đắc dĩ cả nhóm phải ghé vào hòn đảo gần nhất. Vì chỉ vài canh giờ sau là con tàu sẽ chìm.
Bọn họ dọn hết đồ đạc xuống thuyền nhỏ, số thuyền cứu sinh đủ ọi người trên tàu. Ngồi trên thuyền nhỏ, Lạc Thiên đau lòng nhìn con thuyền của mình dần dần chìm sâu xuống đáy biển.
Hòn đảo mà bọn họ ghé qua cũng là nơi Lạc Thiên dự định đến, nhưng ít nhất không phải ngay lúc này, đảo Bình Thuỷ, quê nhà của đứa nhỏ Tiểu Thiên Thiên mà hắn nhặt được. Hòn đảo này cũng là một trong mười đảo lớn nhất nước, thuộc sự cai trị của Trọng Đạt tộc.
Nhưng từ hai tháng trước, khi Trọng Đạt đại vương qua đời cho đến nay, hòn đảo này đang về tay Thu Thuỷ vương hậu. Đây vốn là chuyện nội bộ của một dân tộc, không liên quan đến Lạc Thiên cho lắm. Nhưng vấn đề là đứa con ngang hông Tiểu Thiên Thiên của hắn là người thừa kế duy nhất của Trọng Đạt tộc. Khi lần đầu tiên hắn gặp được Tiểu Thiên Thiên thì nó cũng đang bị đám người của Thu Thuỷ vương hậu truy sát . Bây giờ còn mang đứa trẻ này chui đầu vào rọ, thật sự là hắn không còn đường sống nữa hay sao.
Nhìn đứa nhỏ chỉ khoảng một tuổi say sưa ngủ trong vòng tay Hồng Tụ, hắn càng nghĩ càng đau đầu. Lạc Thiên lệnh cho toàn bộ thuỷ thủ cắm trại một đêm trên bờ biển vắng. Bọn họ tháo hết thuyền nhỏ ra, chuẩn bị một chuyến đi bộ đường dài xuyên qua Bình Thuỷ đảo. Tới được mạn đông sẽ mua một chiếc thuyền khác để đi tiếp về Kinh đô.
Điều kỳ lạ nhất ở đây là sau cả một ngày vất vả, sử dụng nhãn lực quá độ cũng không khiến hắn mất đi thị giác. Theo lý mà nói, nhất định hắn đã sớm gục rồi mới đúng chứ. Hồng Tụ nhìn hắn chờ đợi, để bất cứ lúc nào cũng có thể phản ứng kịp. Nhưng Lạc Thiên hoàn toàn vẫn bình thường, trong đêm đó vẫn có thể nhìn rõ mọi vật.
Cơ thể hắn tại sao lại chuyển biến như thế? Chỉ đi về Việt quốc có một chuyến. Thậm chí cũng đã tiếp nhận điều trị gì đâu. Chỉ có tam muội và đại ca bắt mạch của hắn, sau đó bí hiểm trao đổi với nhau. Lạc Thiên sờ sờ cái đầu của mình một chút, hắn cũng có biết sơ qua y lý, “Chẳng lẽ là do cái vỗ đầu của đại ca lúc đó?”
^_^
Sáng sớm hôm đó có một đoàn người, do thương gia họ Phùng dẫn đầu xuất phát từ phía tây đảo Trọng Đạt. Hồng Tụ là phu nhân, Tiểu Thiên Thiên là thiếu gia. Khinh Trần là hộ vệ, Châu Bình là thư đồng, Bố Lai là quản gia. Toàn bộ thuỷ thủ dĩ nhiên là hạ nhân của nhà hắn. Bọn họ chất đồ lên mấy chiếc xe mới đóng, trở thành một đoàn đi buôn đông đúc. Nếu có ai hỏi họ đi buôn thứ gì? Họ trả lời là đi buôn vải vóc. Trong mấy hòm gỗ lót đầy vải đó, bên dưới tất nhiên là chất đầy vàng bạc của Lạc Thiên rồi. Hắn chuẩn bị làm đại sự, cũng không thể không mang theo chút tiền phòng thân.
Đi đến thị trấn gần bờ biển, họ thu mua xe ngựa. Bởi vì người đông mà đường xa, hắn không tự tin có thể đi bộ xuyên qua Trọng Đạt đảo nổi. Huống hồ bây giờ tình hình rất cấp bách, hắn không có thời gian du ngoạn trên đảo. Toàn bộ người cần phải đến mười hai chiếc xe ngựa. Nhưng bởi vì trấn nhỏ không đủ đáp ứng, nên bọn họ kể cả xe bò, xe chở rơm, lừa kéo gì cũng thu mua hết. Bỏ ra một số tiền lớn khiến người dân trong trấn rất hân hoan.
Chỉ là hắn nhìn lại đám xe hỗn tạp cả mình, cảm thấy không hợp lý lắm. Bèn sửa câu chuyện lại thành bọn họ trùng hợp đi cùng trên đường, không có quen biết nhau. Cũng chưa bao giờ thấy một lão gia nào đi buôn bằng xe bò kéo cả.
Chỉ có một con đường độc đạo nhanh nhất băng qua đảo, đó chính là đi ngang qua Trọng Đạt thành. Nhưng lại có một đám binh lính sâm nghiêm đứng ngoài cổng, tận lực truy xét toàn bộ người dân đi qua. Không biết là truy bắt tội phạm hay nghịch tặc gì, nhưng Lạc Thiên cảm thấy lo lắng. Xe của bọn họ đã xếp trong một hàng dài những xe kéo chờ đi qua cổng, nếu bây giờ tách ra trốn, e rằng chỉ gây thêm nghi ngờ mà thôi. Đoàn xe nhích dần, nhích dần về phía trạm kiểm soát.
-Các ngươi kéo rèm che ra! – Tên lính hung hăn quát nạt.
Khinh Trần kéo rèm che ra, để bọn quan binh nhìn vao đôi phu phụ phía bên trong.
-Đội trưởng, có đứa bé! – Tên lính nhắc nhở.
Lạc Thiên nghe thót tim. Sự việc xảy ra đã cách mấy tháng rồi. Không lẽ ở Trọng Đạt đảo vẫn còn không ngừng truy lùng tiểu Thiên Thiên.
-Các ngươi, toàn bộ xuống xe. Giấy tờ cấp khai sinh cho đứa bé đâu? – Tên lính hung hăn hỏi.
-Khai sinh? – Lạc Thiên trố mắt nhìn.
-Còn không biết sao. Toàn bộ trẻ con dưới một tuổi ở Bình Thuỷ đều phải làm giấy khai sinh, có cha mẹ, nơi sinh, nguồn gốc rõ ràng. Nếu không sẽ bị khép vào trọng tội. Đứa trẻ này còn chưa có khai sinh sao?
-Ai chà, bọn tôi không biết. Tôi là thương gia từ đảo khác tới, chưa rõ quy định.
-Không có khai sinh tức là không có thân phận rõ ràng. Bắt giam hết vào nhà lao rồi từ từ điều tra! – Tên lính gác vung tay.
Hồng Tụ, Khinh Trần, Châu Bình và toàn thể nhóm thuỷ thủ đều căng người ra cảnh giác. Ngay bất cứ lúc nào cũng có thể rút vũ khí ra.
-Khoan, khoan đã! – Lạc Thiên giơ tay hô hoán. Không biết là nói với đám quan binh hay nói với chính với người của mình nửa. – Để ta đưa khai sinh.
Hắn búng tay, cho người lấy ra một hòm gỗ. Hắn cùng với người đội trưởng kéo rèm, nhìn vào trong rương bạc đầy ắp vừa mới khui ra.
-Quan gia, khai sinh như vậy là đủ rồi chứ? – Lạc Thiên cười cười hỏi. Kỳ thật trong lòng hắn đang khóc than, “Bạc ơi là bạc, phải chia tay mi rồi”.
-Ờ! Giấy tờ đầy đủ, hợp lệ. Cho qua đi! – Tên quan sai cho người khiêng rương vàng xuống, xua tay cho xe ngựa.
Chiếc xe lộc cộc qua khỏi trạm canh. Nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe tiếng vó ngựa rầm rầm chạy phía sau.
-Dừng lại! – Người nào đó hét to.