Lập Quốc Ký III

Chương 80: Trở về Triệu Đảo

Chương 80: Trở về Triệu Đảo

Nhất lạc nhân hoàn lục thập niên

Hảo phùng kim nhật liễu trần duyên

Bình sinh kỳ khí vi hà tử?

Nguyệt tại ba tâm vân tại thiên...

(Trích Tuyệt mệnh thi – Phan Bội Châu)

Đường trần trải sáu chục năm rồi

Một ngày ắt cũng phải lìa đời

Mộng cao, chí cả còn đâu nhỉ?

Trăng đã chìm sâu, mây cuối trời...

Triệu đế nhấc bút khỏi án văn, tay hơi run rẩy khiến một giọt mực rơi xuống. Mực thấm vào lớp giấy trắng, loang lỗ. Một vầng thơ tráng chí, vì thế chỉ còn là một trang giấy loang lỗ mực. Vị công công bên cạnh sợ hãi, thay hoàng thượng đỡ bút đặt xuống nghiêng. Triệu đế mặt mày tái mét, hơi thở khò khè, mệt nhọc ngồi xuống ghế.

-Hoàng thượng, nên cẩn trọng long thể! – Công công dâng lên một tách trà.

-Đã tìm được ngự sứ chưa? – Hoàng thượng mệt nhọc nói.

-Dạ bẩm hoàng thượng, theo tin tức nhận được. Lần cuối cùng phát hiện tung tích của ngự quan là đảo Nghịch Thiên ở tận vùng ven tây nam. Nhưng sau đó lại như cũ, biến mất không để lại dấu tích.

-Lại không tìm thấy dấu. – Hoàng thượng thở dài. – Ngày đó ta đồng ý cấp cho y một cái tự do. Quả nhiên y tự do biến đi mất tiêu, thỉnh thoảng chỉ truyền về tin tức đồn đãi, khi xuất hiện ở nơi này một chút, khi lại xuất hiện ở nơi kia một lát. Đến khi ta băng hà, không biết có tìm ra được y không nửa?

-Hoàng thượng nhất định phúc thọ tề thiên.

Công công hoảng sợ quỳ ập xuống đất hô vang. Nhưng hoàng đế chỉ hừ một tiếng.

-Tự ta biết mệnh thọ của mình ra sao. Thế nào tình hình bên các đại vương ra sao?

-Quả nhiên đúng như hoàng thượng dự kiến, các vương tộc đều đã rục rịch chuẩn bị quân mã, mượn cớ tập trận, tiêu diệt hải tặc nên kéo quân áp sát kinh đô rồi, chỉ chờ ...

-Chờ khi ta không chống đỡ nổi. – Hoàng đế tiếp lời. – Tuổi tác hoàng nhi còn quá nhỏ, e rằng không dễ dàng gì có thể thuận lợi đang cơ. Hiện nay ủng hộ thái tử được bao nhiêu tộc?

- Dạ có khoảng tám mươi lăm tộc phía bắc. Khu vực phía tây mà ngự quan đi qua thì tình hình chưa rõ. Nhưng rất may là khu vực phía đông, đứng đầu là Hi tộc của cố hoàng hậu luôn là chỗ tựa vững chắc cho công chúa Mẫn Chi. Ngoài ra còn có Đa la tộc mạnh nhất cũng có quan hệ tốt với công chúa. Phía nam đứng đầu là Viên tộc của Hiền phi, hoàng thượng yêu quý quý phi như vậy, nên bọn họ chắc chắn cũng sẽ không chống đối đâu. Vấn đề là gia tộc của Yến phi, thân mẫu của thái tử lại không được lòng mọi người khác, thường ỷ vào thế của thái tử mà gây chiến khắp nơi.

-Hơn một ngàn dân tộc lại chỉ có tám mươi lăm tộc ủng hộ. Quả nhiên mất lòng cũng nhiều người. Quang Long chỉ mới có bảy tuổi, không được tín nhiệm cũng là dễ hiểu. Chỉ trách rằng mẫu tộc của nó lại quá ngang ngược. Muốn đất nước này ổn định qua được thời kỳ chuyển giao quyền lực, cần phải tìm cho thái tử một phụ thần đại chính.

-Ý hoàng thượng là...

-Người đủ tài năng và thân phận, e rằng chỉ có vương gia thôi.

Công công là thân tín đi theo hoàng thượng bao nhiêu năm, nhưng rốt cuộc cũng không hiểu hoàng thượng đang sắp xếp thứ gì. Hoàng tộc Triệu đảo, đến đời của hoàng thượng là đơn truyền, làm gì có vị vương gia nào đâu.

Triệu đế lại bắt đầu ho nhiều, thái giám lại lấy ra thêm một cái khăn chờ sẵn. Sau vài cái ho húng hắn, máu đen bầm đã thấm ướt cái khăn. Triệu đế chỉ ngoài sáu mươi, thân thể luôn tráng kiện. Lần này đột nhiên gục xuống, chính là vì có người ra tay hạ độc. Tuy đã phong bế hết tin tức, nhưng không hiểu sao bên ngoài đã râm rang đồn đại hoàng đế sắp băng hà rồi. Thời kỳ hỗn loạn nhất trong lịch sử Triệu Đảo có lẽ cũng sắp bắt đầu rồi.

^_^

Chiếc thuyền buồm gỗ nâu lướt phăng phăng trên mặt biển. Đã suốt bảy ngày liền, tàu Khởi Phát đều gặp gió thuận, buồm căng no hết sức, đi với vận tốc tối đa có thể. Khi trở về Triệu Đảo, Lạc Thiên liên tục nhân được tin tức từ kinh đô ào ào gởi tới. Từ đảo Mã Lai đến đảo Ánh Huy, cứ mỗi lần tàu ghé tiếp lương là hắn lại nhận được một cái tin tìm người, không phải từ khất cái hội thì là từ Thính Phong các. Hoàng thượng đã liên tiếp ban ra hai mươi ba chiếu chỉ điều hắn hồi kinh. Tất cả các đảo đều nhận được, đem dán đầy trên bảng thông báo trong các thành.

“Việc gì mà cần tìm ta gấp vậy?” Tuy tin đồn lan truyền ra là sắp có đại biến, nhưng rốt cuộc cũng không ai biết rõ đại biến lần này là gì. Hắn đang vô cùng lo lắng cho Mẫn Chi ở kinh đô, đọc được những chiếu chỉ thì càng nóng lòng như lửa đốt. Việc chuyển giao quyền lực ở Triệu Đảo như thế nào hắn cũng mặc kệ, nhưng tốt nhất là đừng có gây ra loạn lạc, thương vong cho người vô tội là được rồi. Cơ nghiệp hắn đầu tư ở đất nước này rất lớn, nếu xảy ra chiến tranh không chừng mất cả chì lẫm chày. Việt quốc đã đánh nhau rồi, không lẽ Triệu Đảo cũng đánh, như vậy hắn còn biết trốn đi đâu được đây.

-Phía trước có thuyền! – Hoa tiêu leo trên cột buồm cao nhất la lớn.

Thuyền trưởng trong buồng lái lịch kịch đi ra. Đó là một lão già râu xoăn, gầy que, với bộ quần áo rộng thùng thình. Đi chung với Khinh Trần liền tạo thành một cặp khất cái cùng hội. Lần này trở về Việt Quốc, thành phần nhân sự trên tàu bị thay gần hết, đội thủy thủ và chỉ huy này do chính đại ca đích thân tuyển lựa cho hắn. Nghe đồn thuyền trưởng là một vị hải quân đô đốc của một nước phương tây xa xôi nào đó, đã trôi dạt tới Việt quốc, được Thành gia vớt được. Ngoài kinh nghiệm đi biển thuần thục, còn có khả năng chỉ huy thuỷ quân tác chiến, thông ngôn quốc tế, quan sát tinh tượng, theo dõi hải lưu ... Nói chung là thập phần lợi hại. Tuy nhiên, theo Lạc Thiên nhận xét, thì dáng bộ của Bố Lai Cẩm Bằng nhìn chỉ giống một lão già gàn dở mà thôi.

Lão già răng sún đi ra ngoài bong tàu, ngước đầu lên hỏi hoa tiêu.

-Có bao nhiêu thuyền, mũi hướng phía nào chung quanh có chướng ngại vật gì không?

-Có năm thuyền, trang bị giống tàu cá, xếp song song? Có lẽ bọn họ đang ở ngư trường.

Bố Lai bèn hô to lệnh với thuỷ thủ.

-Quay tàu tránh bọn họ đi. Vòng ra thật xa!

-Tại sao? – Lạc Thiên ngạc nhiên hỏi.

-Bọn chúng giả vờ làm tàu cá thôi. Nếu thật sự đang đánh bắt ở ngư trường, các tàu sẽ quây thành vòng tròn. Nhị thiếu gia, tông chủ đã nói chuyến đi này của ngài có nhiều nguy hiểm, vì vậy căn dặn Bố Lai phải hết sức cẩn thận. Nếu thấy có gì bất thường, chúng ta nên tránh ra xa.

Lạc Thiên nghe xong liền gật đầu đồng tình. Quả nhiên đại ca không chọn lầm người, thuyền trưởng lần này làm hắn an tâm hết sức.

-Thuyền trưởng, mấy tàu đó căng buồm rồi. Hình như đang nhắm vào hướng chúng ta.

-Bên hông tàu chúng có thì lạ không? – Bố Lai hỏi.

-Có treo rất nhiều lưới và nang thúng.

-Chết, vậy là chúng có nguỵ trang đại bác.

Lão thuyền trưởng mút ngón tay, sau đó đưa lên kiểm tra hướng gió. Lão lại chạy ra mạn tàu, kiểm tra các dòng hải lưu.

-Quay bánh lái hướng hai giờ! – Giọng trầm trầm, khàn khàn vang lên đầy uy lực.

Ngay lập lức Lạc Thiên phát hiện con tàu rẽ hướng. Gió lại phật lên, khiến con tàu lướt đi còn nhanh hơn. Mặt biển loang loang hai bên hông tàu, sóng sánh tung lên lớp bọn trắng xoá. Bằng mắt thường, Lạc Thiên cũng có thể nhìn thấy được năm con tàu đen đang nhắm mũi về hướng mạn trái của tàu Khởi Phát.

Khác với con thuyền của y đang chạy song song với dòng nước. Năm chiếc tàu kia giống như gặp sóng ngược, thỉnh thoảng lại bốc cao đầu khi một dòng nước vồng lên. Nói cách khác, bọn họ đang chạy ngang qua các luống rau còn Khởi Phát thì đang chạy song song. Nếu bọn họ đang được dòng hải lưu đẩy đi thì đối phương lại đang bị dòng nước cản trở.

Ưu thế của Tàu Khởi Phát là có được một thuyền trưởng tài ba. Còn ưu thế của kẻ địch là bọn họ có rất nhiều đại bác. Âm thanh nổ bùm, và sau đó là một cột nước bên mạng trái tàu văng lên tung toé. Lạc Thiên bị ướt từ đầu tới chân, hắn la lên kinh hoàng.

-Bọn chúng bắn chúng ta!

-Mau đưa nhị thiếu gia vào trong, chúng ta chuẩn bị chiến đấu.

Bố Lai ra lệnh cho Mộc Châu Bình đứng bên cạnh. Y Ngay lập tức lôi Lạc Thiên vào trong khoang tàu. Nghe tiếng động lớn, Hồng Tụ và Khinh trần cũng ngay lập tức chạy ra.

xem tại

-Có chuyện gì? – Bọn họ hỏi.

-Thuyền bị tấn công. – Châu Bình trả lời.

Nhìn thấy hắn ướt sũng, mặt mày xám ngoét, Hồng Tụ liền nhánh chóng kéo Lạc Thiên về phòng.

“Xem ra đã bị kinh hoảng quá độ rồi. Đại bác lúc nãy quả thật rất gần với chỗ mạn trái mà thiếu gia đang đứng!” Châu Bình lắc đầu thở dài. Người này nếu chỉ trốn trong trướng điều binh khiển tướng, chắc chắn sẽ thập phần lợi hại. Nhưng bắt hắn dẫn đầu xông pha ra chiến trận, chắc chắn chuột nhắt cũng không sánh bằng. Khinh trần và Châu Bình lắc đầu, sau đó chạy ra ngoài bong tàu xem có giúp đỡ được gì không.

Nhưng trái với dự đoán của bọn họ, chỉ một lúc sau Lạc Thiên lại xuất hiện ngoài bong tàu, quần áo mới thay sạch sẽ tinh tươm. Dường như lần này có Hồng Tụ đứng sau lưng, hắn liền trở nên tự tin dễ sợ.

-Chuyển sang hướng nam đi. Phía đó có bãi đá ngầm. – Hắn vừa mới kiểm tra bản đồ hàng hải xong.

-Đã biết có đá ngầm còn lao vào làm gì? – Bố Lai Ngạc nhiên hỏi.

Thế nhưng Châu Bình và Khinh trần ngay lập tức gật đầu tán thành. Có Lạc Thiên ở đây, họ còn sợ gì đá ngầm nữa chứ. Nguy hiểm như Quỷ Môn Quan, bọn họ còn vượt qua được, nói chi đến một bãi đá ngầm nhỏ xíu giữa biển này.

-Xin hãy tin tưởng nhị thiếu gia! – Châu Bình nói.

Bố Lai thở dài. Quả thật cứ mãi chạy trốn cũng không phải là cách. Chỉ cần mấy chiếc thuyền kia vượt qua được dòng hải lưu ngang, rượt đuổi sau lưng bọn họ, thì thuyền Khởi Phát cũng không cách gì kéo xa khoảng cách được. Nguy hiểm nhất là ở chỗ đối phương có đại bác, dù không đuổi kịp cũng có thể bắn hạ họ dễ dàng. “Dụ địch vào bãi đá ngầm thật ra cũng không phải là ý kiến tệ.”

-Nếu mọi người đã tin tưởng nhị thiếu gia vậy, thì xin trông cậy hết vào cậu. – Bố Lai nói.

-Ừ được rồi. – Hắn gật đầu đầy tự tin. Sau đó quay qua nói với Hồng Tụ. – Nếu ta rớt xuống nước thì phải vớt cho bằng được nha!

Hắn vẫn chưa quên, nếu mình dùng Thiên Long Thần nhãn quá độ thì sẽ có hậu quả gì. Lần trước vượt qua Quỷ môn quan chẳng phải cũng đã một lần bị rất xuống biển sao. Hồng Tụ nghe xong liền mỉm cười gật đầu. Dù hắn không dặn dò thì nàng cũng làm, chẳng lẽ để tướng công rơi giữa biển mà không vớt sao. Có nàng động viên, hắn hùng dũng tiến về phía mũi tàu, bắt đầu hướng dẫn con thuyền lèo lái qua vùng đá ngầm đầy nguy hiểm.