Vệ quốc,

Lãnh nguyệt treo trên cao, gió lạnh thốc qua, tóc đen rời rạc lay nhẹ trong gió để lộ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, mày kiếm vẽ một đường như viễn sơn thu thủy, hơi thở lạnh nhạt. Vệ Tử Minh đứng trong tiểu đình, trên người khoác hờ hững một bộ gấm bào màu nguyệt nha, tuấn dật lạnh lẽo, phượng mâu không có tiêu cự nhìn xa xăm, chợt mở miệng : " Đã tìm được tung tích của nàng chưa ?"

Nam nhân trung niên đứng phía sau hắn hơi cúi đầu, chần chừ một hồi mới thốt ra tiếng : " Bẩm chủ tử, cách đây hai tháng ở hoàng cung Tề quốc xuất hiện một phi tần gọi là Nguyệt phi, dung mạo rất giống với công chúa."

Thân hình Vệ Tử Minh hơi động, hờ hững đứng trong gió, cố nén kích động trầm giọng nói : "Như thế nào là rất giống ? Tại sao không đưa người về đây ?"

" Sau khi ở hoàng cung Tề quốc chưa tới nửa tháng nàng ta đã mất tích, hiện tại hoàng đế nước Tề vẫn đang truy tìm nàng ta nhưng cũng không có tin tức." Nam nhân trung niên đáp.

" Mất tích ? Ta lẽ nào là nuôi một đống vô dụng hay sao ? Tìm một người cũng không thể tìm ra !" Giọng nói Vệ Tử Minh càng lúc càng phát lạnh, đáy mắt lóe lên sát khí, khuôn mặt tuấn mỹ giờ phút này khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Nam nhân trung niên vội vã cúi đầu : " Nàng ta thực lực rất mạnh, vốn dĩ thời điểm Nguyệt phi rời khỏi hoàng cung bị một nhóm hơn hai mươi ám vệ của Lăng Vương chặn lại nhưng không thành công, ám vệ của chúng ta cũng không thể đuổi kịp."

" Vô dụng !" Thanh âm mang theo nội lực khiến nam nhân trung niên phun ra một ngụm máu, Vệ Tử Minh xoay người, từ lúc Tư Nguyệt rời đi hắn đã dần dần thâu tóm các thể lực, đấu với Vệ Quân Thương, đấu với Vệ Tử Lăng, với đám đại thần khiến cả người hắn toát lên khí thế thành thục, càng lúc càng lãnh ngạo : " Hồng Hạc Minh từ khi nào tìm một người đều tìm không được ? Có phải gần đây ta quá dễ dãi với các ngươi hay không ?"

Hồng Hạc Minh chính là tổ chức thông tin lớn nhất ngũ quốc, không có bất kỳ bí mật nào họ không biết, không có sự tình nào họ không nắm rõ. Ngũ quốc và giang hồ đều căm thù nó nhưng cũng sợ hãi bởi vì mỗi con người đều có bí mật, bọn họ sợ Hồng Hạc Minh tung ra cái đuôi của bọn họ vì thế cho dù là hoàng đế một nước cũng không dám động chạm tới Hồng Hạc Minh.

Nam nhân trung niên hơi run rẩy nói : " Chủ tử, nếu đến cả Hồng Hạc Minh đều không có tung tích chỉ có hai loại người, hoặc là dịch dung, hoặc là đã chết..."

" Câm miệng !" Nàng rời đi đã hơn nửa năm, từ sau lần nàng giúp hắn tiêu diệt mười vạn quân Mãn tộc đến nay một cái tin tức của nàng hắn đều không biết được, hắn biết rõ nàng cường đại, nàng tuyệt không xảy ra chuyện gì nhưng lại không kiềm được mà nhớ nàng, muốn tìm kiếm nàng. Vệ Tử Minh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng liếc nam nhân trung niên một cái : " Tiếp tục phái ra ám vệ truy tìm tin tức của nàng, nếu không tìm được nàng thì đừng trở về đây gặp ta !"

Nam nhân trung niên gật đầu : " Tuân mệnh."

" Còn nữa, đã tra ra nguyên nhân Vệ Tử Lăng muốn gả đến Thanh Loan quốc chưa ?" Vệ Tử Minh khép hờ mắt, vạt áo tung bay trong gió thản nhiên lộ ra tư thái phi thường tuấn dật song ánh mắt lại lạnh như băng. Hắn với Vệ Tử Lăng đấu không biết bao nhiêu năm, không nghĩ tới Vệ Tử Lăng lại chủ động thoái lui, trực tiếp muốn gả đến một đất nước nữ tôn nam ti làm phu thị cho một cái Tiêu Dao Vương.

Nam nhân trung niên cúi đầu càng sâu : " Vương phủ bên đó ngoại trừ chuẩn bị đồ cưới cái gì cũng không lộ ra, có lẽ Lục vương gia thực sự yêu thích nữ nhân Tiêu Dao Vương đó." Chính hắn cũng không hiểu tại sao Lục Vương gia đang khí thế như rồng như hổ lại buông xuôi chấp nhận gả đến Thanh Loan quốc mặc kệ hoàng thượng không đồng ý vẫn sống chết cố chấp.

Vệ Tử Minh lẩm bẩm : " Tiêu Dao Vương ?" Vệ Tử Minh biết rõ Vệ Tử Lăng yêu thích Tư Nguyệt, thậm chí muốn lấy ngôi vị hoàng đế ra trao đổi, rốt cuộc là tại sao hắn lại thay đổi ý định muốn gả đến Thanh Loan quốc ? Lẽ nào...Vệ Tử Minh sửng sốt : " Dung mạo Tiêu Dao Vương như thế nào ?"

Nam nhân trung niên lắc đầu : " Tiêu Dao Vương phủ canh chừng cẩn mật, đến cả hạ nhân trong vương phủ võ công cũng rất cao chúng ta không tài nào tiếp cận được. Chỉ là nghe nói Tiêu Dao Vương là mỹ nhân tuyệt sắc cũng rất háo sắc, hiện tại đã có bốn vị phu thị, trong đó còn có trang chủ Tử Giai Sơn Trang - Tử Giai Âu Thần, Nhị công tử Thần Mã Cung - Hành Vân, thuộc hạ thấy nàng ta hẳn là thâm tàng bất lộ." Đối với một nam nhân thì nhất thê đa phu tuyệt đối là sự sỉ nhục, không ngờ Vệ Tử Lăng đường đường là vương gia Vệ quốc lại muốn trở thành phu thị của người khác !

Vệ Tử Minh nhíu mày, hắn biết bên cạnh nàng có Hạ Trác và Mạc Thương, nàng cũng từng nói nàng sẽ có hơn hai nam nhân nhưng từ đó đến nay chỉ hơn nửa năm, bốn phu thị nàng làm sao có thể ? Trái tim Vệ Tử Minh chợt co rút, đôi mắt thâm thúy ẩn ẩn bi thương, không phải, tuyệt đối không phải ! Hắn cố gắng trấn định, tay nắm chặt thành quyền, thật lâu sau mới lạnh lùng nói : " Ngươi đem toàn bộ ám vệ đến Thanh Loan quốc, cho dù chết cũng phải thấy được khuôn mặt của Tiêu Dao Vương."

Nam nhân trung niên giật mình, như nghĩ ra gì đó trân trối nhìn Vệ Tử Minh : " Chủ tử, lẽ nào Tiêu Dao Vương là..." Sau khi chủ tử lãnh binh trở về kinh thành hắn vẫn luôn thi hành nhiệm vụ ở Tần quốc nên chưa từng gặp lại Chiêu Nguyệt công chúa, hắn chỉ nhớ trước kia nàng ta luôn bám theo chủ tử khiến chủ tử ghét bỏ, không nghĩ tới vật đổi sao dời, bây giờ chủ tử lại một lòng muốn truy nàng ta. Hắn kinh nghi nói : " Tiêu Dao Vương từng cứu mang nữ hoàng Thanh Loan quốc, đánh bại đại quân Thảo Oa quốc thậm chí khiến Tử Giai Trang chủ và Nhị công tử Thần Mã Cung điên đảo, làm sao có thể là Chiêu Nguyệt công chúa ?"

Vệ Tử Minh lạnh lùng cười một tiếng, hắn cũng hi vọng là không phải. Hắn day day huyệt thái dương, chợt nhớ nhung thân thể mềm mại của nàng, ngón tay thon nhỏ trắng nõn như ngọc thay hắn bấm huyệt, hắn mở miệng, thanh âm đã bớt gay gắt : " Ngươi đừng nhiều lời, lập tức phái toàn bộ ám vệ đi đến Thanh Loan quốc cho ta."

Nam nhân trung niên vội vàng "dạ" sau đó nói : " Vậy cửu công chúa Thương Long quốc kia...?"

" Giết." Vệ Tử Minh cười lạnh, hắn không biết ai bày kế cho Vệ Y Tuyết nhưng hắn tuyệt đối không thú ai khác ngoài Tư Nguyệt.

Nam nhân trung niên lập tức nói : " Chủ tử, lần trước giết chết Liễu Phiên Phiên đã khiến hoàng thượng nghi ngờ, Bạch quốc công tuy không tìm được chứng cớ nhưng đã đầu quân vào Lục Vương gia, nếu lần này lại giết Cửu công chúa e là không ổn."

" Nếu vậy thì tìm cách phá hỏng nàng ta, tuyệt không để Vệ Quân Thương có cơ hội chỉ hôn." Vệ Tử Minh âm trầm nói. Hiện tại Thương Long quốc rối loạn, Vệ Y Tuyết mặc dù có thai nhưng đại hoàng tử và ngũ quốc tử đều đã lớn, nàng ta chỉ muốn nhân cơ hội này kéo dài đợi đến khi nàng ta hạ sinh long thai sau đó dựa vào Vệ quốc lập uy chiếm ngôi vị thái tử. Bất quá Vệ Y Tuyết tưởng nàng ta vẫn còn là trưởng công chúa cao cao tại thượng ở Vệ quốc sao ?

" Chủ tử, Cửu công chúa kia là công chúa được sủng ái ở Thương Long quốc, nếu nàng ta trở thành thái tử phi đối với chúng ta đều muôn phần có lợi, thỉnh chủ tử suy xét lại."

Vệ Tử Minh lạnh lùng quét qua khuôn mặt nam nhân trung niên, trầm giọng nói : " Ta không cần chút lợi ích kia, ngươi tốt nhất đừng tự làm theo ý mình nếu không đừng trách ta ! Hiện nay hoàng đế Thương Long quốc vẫn chưa quyết định ý chỉ ngươi hãy tìm cách phá hỏng nàng ta hoặc là để hoàng đế Thương Long quốc chỉ hôn nàng ta với người khác, còn thực sự không làm được thì lập tực giết."

Ánh mắt nam nhân trung niên đầy phức tạp : " Chiêu Nguyệt công chúa mất tích không rõ, chủ tử hà tất phải như vậy..."

" Câm miệng, ngươi mau lui đi." Vệ Tử Minh không kiên nhẫn nói.

" Chủ tử..."

" Lui !" Vệ Tử Minh bộc phát nội lực đánh nam nhân trung niên văng xa một trượng, phượng mâu rét lạnh.

Nam nhân trung niên thở dài, nháy mắt biến mất. Trước kia chủ tử tuy lạnh lùng nhưng rất trầm ổn thế nhưng lúc này, những chuyện liên quan đến Chiêu Nguyệt công chúa hắn đều không thể bình tĩnh, rốt cuộc Chiêu Nguyệt công chúa đến tột cùng là như thế nào tại sao có thể khiến chủ tử thay đổi như vậy ?

Ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt, phủ dài in đậm bóng lưng lạnh lùng, cô độc. Vạt áo như có như không thốc lên trong gió, sườn mặt tuấn mỹ in đậm vẻ cô đơn, thanh âm nhàn nhạt theo gió : " Nguyệt Nhi, ta nhất định sẽ tìm được nàng."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Lời tác giả : Nhớ rõ lời giới thiệu nhân vật của Vệ Tử Minh có một câu : " Thắng được cả thiên hạ, thua mất nàng." Câu này có hai ý nghĩa, một là thắng sẽ được thiên hạ, nếu thua sẽ mất nàng. Nghĩa thứ hai tức là thắng được cả thiên hạ nhưng lại không thể có được nàng.

Mọi người đoán xem rốt cuộc Vệ Tử Minh sẽ là vế trước hay vế sau ?