Ánh nến lay động, phượng mâu mông lung kiều diễm, ba ngàn sợi tóc xõa xuống bên vai nửa rối loạn nửa ma mị tôn lên làn da trắng nõn như nguyệt quang, mềm mại lạ thường. Hạ Trác lần theo cổ nàng hôn nhẹ xuống xương quai hàm tinh xảo, mảnh mai, lại cắn nhẹ một cái tựa như đang ăn mỹ vị nhân gian.

Hắn một tay ôm hông nàng, một tay vẽ loạn trên lưng. Hương thơm nhàn nhạt khiến đáy lòng hắn như bốc lửa, không nhịn được chỉ muốn trầm luân, hãm sâu vào. Hạ Trác động thủ cởi vạt áo nàng lộ ra trung y bằng lụa tơ tằm mỏng mịn, ẩn hiện chiếc áo lót tự chế màu hồng nhạt tôn lên hai gò tuyết đồi kiều mỹ.

Hắn thầm nuốt một ngụm nước bọt, lại tiếp tục mở ra vạt áo trung y của nàng. Hai luồng tuyết đồi tinh mịn, trắng hơn sứ Liên Thành, lại lộ hồng tiêm ẩn ẩn trong hai vành áo lót thực làm người ta chỉ muốn hung hăng giày xéo, cho dù chết cũng cam tâm.

Bàn tay vẽ loạn trên lưng nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo lót, khí lạnh thổi vào khiến nàng khẽ run rẩy, hắn gắt gao nhìn nàng, một đôi mâu quang sâu thăm thẳm như biển, chậm chạp hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước, mang theo sự sủng nịch, tôn trọng như trước mắt là báu vật quý giá nhất trên đời.

Hắn dừng một chút lại tiếp tục hôn lên làn da bóng loáng, mang theo kiều ái sâu đậm vang lên mấy tiếng chậc chậc, đôi mắt thăm thẳm mờ mịt bốc lên cỗ nóng hừng hực, vùi đầu vào hai luồng tuyết trắng. Bàn tay lành lạnh sờ soạng một bên, dịu dàng xoa nắn, không kiềm được lại vuốt ve kéo nhẹ nhũ hoa anh đào.

“ Ân, Trác…” Nàng khẽ gọi, thanh âm mê man tựa như phượng vĩ cầm gảy nhẹ vào tai xuyên thủng tầng tầng lớp lớp lý trí của hắn.

Hàn khí trong cơ thể lan ra, thẩm thấu vào từng đường kinh mạch, vào tận xương, tủy phá nát khỏa dục hỏa trong lòng, cảm giác cồn cào không còn thay vào đó là cỗ lạnh lẽo thấu xương. Khuôn mặt kiều mị phút chốc liền tái nhợt, một đôi phượng mâu thê lương, âm trầm.

Đương lúc cỗ nóng bỏng dưới bụng tăng lên, thiên hạ trong lòng chợt lạnh như băng khiến Hạ Trác chợt tỉnh táo, lo lắng nhìn nàng : " Nguyệt Nhi !"

Hạ Trác vội vàng ôm chầm lấy nàng, bàn tay liên tục chà xát thân thể nàng hi vọng có thể truyền cho nàng chút hơi ấm, thanh âm khàn khàn : “ Nguyệt Nhi, nàng không sao chứ ? Nguyệt Nhi…”

Mặc dù đau đớn nhưng đầu óc nàng vẫn rất thanh tỉnh, nàng khẽ lắc đầu : “ Ta không sao.” Tức thì hàn khí trong cơ thể loạn chuyển tựa như có hàng nghìn, hàng vạn phi châm lạnh thấu xuyên thủng bát kỳ kinh mạch, đâm xuyên da thịt, đau đớn đến chết đi sống lại.

Hạ Trác gắt gao nhìn nàng, chỉ có thể khít khao ôm chặt lấy nàng, dục hỏa trong lòng vốn đã bị quăng đi tám vạn chín ngàn dặm. Hắn biết hàng năm nàng đều phát bệnh nhưng cố tình người được lựa chọn bên cạnh nàng lại là Mạc Thương, lúc đó hắn rất ghen tỵ, hắn luôn tự hỏi tại sao bên cạnh nàng không phải là hắn. Bây giờ hắn mới biết hắn thực may mắn, nếu phải bất lực nhìn nàng trải qua đau đớn như vậy, hắn không làm được. Thà rằng chính hắn đau đến chết cũng tuyệt không muốn nàng phải chịu đựng như thế này.

Mãi cho đến khi tưởng chừng như muốn ngất đi, đầu óc nàng bỗng dưng tỉnh táo lạ thường, tóc đen như mực lúc này lại biến thành màu bạc, từng sợi lóng lánh rực rỡ như bạch kim, đồng dạng màu trắng nhưng không khiến người khác thấy già cỗi mà là loại phi thường mỹ lệ. Đôi mắt phượng xưa nay lạnh lùng tăng thêm yêu nghiệt, mị hoặc nhưng không thô tục mà xa xăm, lãnh đạ. Đôi con người màu xám tro càng nhạt màu, long lanh, không chút gợn sóng, tạo cảm giác thâm thúy giống như giếng cổ ngàn năm nhìn không thấy đáy, không có tiêu cự. Đồng dạng là khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp nhưng lúc này lại như thay da đổi thịt trở nên yêu diễm gấp trăm lần, mỗi đường nét đều không gì diễn tả, không bút mực nào vẽ được.

Hạ Trác ngẩn ra, không nói nên lời.

Tóc trắng như tuyết, mày liễu như yên, phượng mi câu hồn, phượng mâu đạm mạc, lấy tuyết vì dung, lấy hoa vì mạo, lấy nguyệt vì thần, thu thủy vì tư, chỉ có tám chữ : bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành.

“ Hạ Trác, người làm sao ?” Nàng đưa tay vuốt một sợi tóc bạc trắng, nghi hoặc nhìn Hạ Trác.

Hạ Trác giật mình, cười khổ : “ Nàng tự lấy gương xem đi.” Trước kia dung mạo nàng đã kinh hãi thế tục rồi, bây giờ lại kiều diễm, xinh đẹp hơn trăm lần như vậy có để người khác sống hay không ? Mặc dù không biết nàng vì sao như thế nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy có liên quan đến căn bệnh quái lạ của nàng.

Mặc dù thân thể vẫn còn bị hàn khí vây quanh nhưng cử động đã tốt hơn nhiều, nàng đi tới cái tráp lấy một chiếc gương ra, đây là gương thủy tinh do xưởng thủy tinh Thiên Hải Lâu chế tạo, tuy không trong suốt như gương ở hiện đại nhưng vẫn rất trong trẻo.

Vừa nhìn khuôn mặt hiện lên trong mặt gương, nàng kinh ngạc : “Đây là…” Tuy Mạc Kiến Vũ nói Phỉ Kiếm áp chế Hồn Băng Châu thì nàng sẽ có thể khôi phục dung mạo vôn có nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ không nghĩ tới lại thay đổi đến mức này. Khuôn mặt cơ bản vẫn ẩn ẩn đường nét như trước kia nhưng mỗi cái vết mày, đuôi mắt đều như được cẩn thẩn chau chuốt lại một lần, cho dù là nàng nhìn cũng phải ngây ngốc một hồi !

Hạ Trác đi đến ôm lấy nàng trở lại giường, cười một tiếng : “ Xem ra trước kia ông trời vẫn là có chút châm chước, nếu không Nam Cung Viễn thấy nàng bây giờ sợ là cũng không nỡ ra tay hạ sát nàng.”

Tư Nguyệt nhíu nhíu mày, lần trước sau khi đi qua hàn đàm đột phá Bắc Minh Thần Công tầng thứ 9 nàng đã thay da đổi thịt một lần, lần này lại một lần nữa, nàng thực sự cảm thấy bất đắc dĩ. Hồn Băng Châu rốt cuộc là vật như thế nào ? Tuy nói đây là dung mạo vốn có của nàng nhưng Hôn Băng Châu dung hòa vào trong cơ thể đã ít nhiều cải biến thể chất, vì thế nên nàng mới càng lúc càng kiều diễm mỹ lệ.

“ Thực sự là rất đẹp ?” Nàng phiếm môi đỏ như son, mắt phượng liếc Hạ Trác một cái.

Trải qua đau đớn tuy nàng chảy rất nhiều mồ hôi, cánh lưng ướt đẫm nhưng lại không khiến người ta thấy chán ghét mà chỉ muốn gắt gao ôm chặt lấy nàng, tận hưởng cảm giác mềm mại đến tận xương tủy. Hạ Trác cười nhẹ, bàn tay không an phần hướng lên tuyết đồi như có như không xoa nhẹ, thì thào: “ Đẹp đến điên đảo tâm hồn.” Hắn là người hiện đại tất nhiên không biết văn thơ lai láng miêu ta chỉ có thể nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tư Nguyệt không nhịn được “xuy” môi cười một tiếng : “ Ngươi đi theo Tử Giai Âu Thần miệng càng lúc càng ngọt.” Lại chụp lấy bàn tay của hắn, nhéo một cái.

Hắn “a” một tiếng, ủy khuất nói : “ Ai bảo nàng cứ bắt ta đi thị tra mấy cái địa phương thanh lâu, kỹ viên. Ta là theo bọn họ học hỏi một chút.” Thời điểm ở hiện đại mọi người trong tập đoàn đều gọi hắn là lãng tử nhưng không ai biết cái phương diện kia hắn thực sự mờ mịt, ai bảo hắn mười năm đều đi theo nàng, đến tay của nữ nhân khác hắn cũng chưa có chạm qua ! Cái gì là lãng tử chứ !

Nàng ho một tiếng, nghi hoặc nhìn hắn : “ Học hỏi hay là học hành ?” So với Mạc Thương thì nàng xưa này nói chuyện với Hạ Trác nhiều hơn, dĩ nhiên biết rõ hắn là kẻ chỉ giỏi mạnh miệng, lần đầu tiên thấy nàng xem AV còn đỏ mặt tía tai !

Hạ Trác lắc lắc đầu, hôn nhẹ lên vai nàng, mềm mại như tơ làm lòng hắn lâng lâng : “ Tất nhiên là học hỏi, ta là muốn sau này hảo hảo hầu hạ nàng.” Hắn cười xấu xa, đôi mắt tà tà bộ dạng chẳng khác nào Tử Giai Âu Thần.

Nàng nheo mắt, giọng nói phá lệ thanh thúy : “ Huynh càng lúc càng giống Tử Giai u Thần, tót nhất là đừng có theo hắn thói xấu.” Hạ Trác và Tử Giai Âu Thần đồng dạng đối với kinh thương đều có tiềm năng nhưng Hạ Trác dù sao vẫn nhỏ hơn Tử Giai u Thần, mười năm qua đi theo nàng đa phần đều là tiếp xúc với nam nhân, chuyện nam nữ dĩ nhiên không rõ ràng bằng.

Hạ Trác nhân lúc nàng không để ý, nhếch môi cười đắc ý. Hắn chính là muốn bôi đen Tử Giai Âu Thần ! Nhanh chóng gật gật đầu : “ Ta sẽ không.”

Nàng nhướn mày, đương lúc hắn động thủ tay chân thì đẩy hắn ra, nằm xuống giường : “ Được rồi, ngủ đi. Ngày mai còn phải vào thành.” Tuy Phỉ kiếm chỉ tạm thời áp chế hàn khí nhưng đối với nàng đã là rất tốt rồi, hơn ai hết nàng thực sự chán ghét cảm giác đau đớn hơn cả rút gân lột da kia.

Hạ Trác tiếc nuối hôn lên gò má trắng nõn của nàng một cái, hai tay như cũ ôm nàng vào lòng : “ Nàng thật sự muốn báo thù sao ?”

Nàng im lặng một hồi, thanh âm nhẹ nhàng, lơ đãng : “ Ta muốn tìm lại cha mẹ, nếu bọn họ thật sự đã chết ta sẽ thay họ báo thù rửa hận.” Nàng không phải chỉ muốn báo thù cho cha mẹ, nàng còn muốn bọn họ trả giá cho những gì nàng đã trải qua suốt mười sáu năm nay. Nàng không tin thần, không tin phật, không tin ông trời có mắt mà chỉ tin bản thân mình, nợ này nhất định phải do chính nàng đòi lại !

Hạ Trác cũng không phải “thiện nam tín nữ” gì, nàng muốn giết ai hắn đều sẽ theo nàng, bất quá : “ Nguyệt Nhi, nơi này không có Nam Cung Viễn, không có Nam Cung thị, ta hi vọng nàng có thể phóng túng bản thân một lần, đừng quá cố gắng khiến bản thân mệt mỏi.” Hắn lúc này không rõ là nên cảm kích hay oán hận Nam Cung Viễn. Nhờ có ông ta hắn mới có thể gặp được nàng, cũng vì ông ta mà nàng trở nên vô tình lãnh huyết.

Tư Nguyệt biết lo lắng trong lòng Hạ Trác, nàng xoay người đối mặt với hắn, dịu dàng mỉm cười : “ Huynh yên tâm, ta sẽ không ngược đãi chính mình.” Nàng biết rõ bản thân chỉ là một cô nương 16, 17 tuổi. Trước kia nghĩ rằng Nam Cung Viễn là cha nàng nên nàng luôn oán hận hắn, lại sợ hãi bị người khác tổn thương cuối cùng biến bản thân trở thành vô tình, bất quá hiện tại nàng đã thông suốt. Nay nàng đã biết cha mẹ nàng không phải không thương nàng, bản thân có mấy người Mạc Thương lo lắng, Thiên Hải Lâu chính là nhà của nàng, vì vậy nàng muốn trở nên cường đại hơn nữa, không chỉ báo thù cho cha mẹ mà còn muốn bảo vệ hết thảy những thứ thuộc về nàng, những người đối tốt với nàng tuyệt không để một cái Nam Cung Viễn thứ hai xuất hiện !