Từ sau lần nghe niệm kinh ở Bích Phong Tự rồi gặp ác mộng mấy đêm liên tiếp, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần như thể biến thành người khác hoàn toàn. Đi học không dám làm chuyện mờ ám, ngoan ngoãn thật thà nghe phu tử dạy học. Trong giờ giải lao cũng không dám chạy loạn nhảy loạn nữa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ đọc sách, tập viết. Nhìn thấy phu tử sẽ chủ động đứng lại cung kính quy củ vấn an, đặc biệt là lúc nhìn thấy Công Tôn Mặc. Hai đứa cũng không giống lúc xưa, vừa thấy mặt nhau đã dùng nhãn thần giao đấu, tiếp đến là đấu võ mồm rồi cuối cùng dùng đến bạo lực, bọn nó bây giờ cứ gặp nhau là lại khách khí, khách khí đến mức sởn cả gai ốc!
Tỷ như ở lối đi nhỏ nơi hành lang gấp khúc.
“Ca ca, mời huynh đi trước.” Lăng Tuần cung kính đứng bên Nhạc Kiêu, nhường hắn qua trước.
“Không không, vẫn là đệ đệ đi trước.” Nhạc Kiêu cũng tránh đường, gương mặt hòa ái.
“Không không không, ta là đệ đệ, theo lý phải mời ca ca đi trước.” Lăng Tuần khiêm nhường.
“Không phải vậy, ta là ca ca, theo lý phải nhường cho đệ đệ.” Nhạc Kiêu dùng giọng điệu của người ca ca hết lòng thương yêu đệ đệ, nói.
Đằng trước, đám Chu Hoài Dương chen chúc thành một đống, hoảng sợ nhìn hai đứa, lẽ nào hai đứa nó mới nghe Địa Tạng Kinh một đêm đã bị quỷ nhập?!
Lại tỷ như lúc luyện tập tác văn
(tập làm văn).
“Văn chương của ca ca đúng là có phong độ của một đại tướng, không hổ là nhi tử của danh tướng!” Lăng Tuần cầm bài văn của Nhạc Kiêu, vẻ mặt thán phục.
“Văn chương của đệ đệ có tài tư mẫn tiệp
(sức sáng tạo nhạy cảm), kiến giải độc đáo, mới đúng là phong thái danh môn!” Nhạc Kiêu tán thưởng nhìn bài văn của Lăng Tuần, vẻ mặt tự ti.
“Không không không, là ca ca viết tốt…”
“Không không không, là đệ đệ viết tốt…”
Lương phu tử và một đám học sinh nhìn một tràng huynh hữu đệ cung này, không những không cảm thấy hài hòa tốt đẹp, trái lại còn có loại xung động muốn chạy trốn… Hai đứa này bị quỷ nhập thật rồi!
Tình cảnh này làm cả phu tử lẫn một đám tiểu đồng môn
(bạn cùng lớp) của Mông quán cảm thấy quỷ dị vô cùng, ngày ngày đều nghĩ biện pháp tách hai đứa nó ra, ngoại trừ Công Tôn Mặc.
Lúc này, Công Tôn Mặc đang đứng cách đó không xa, vuốt râu cười nhạt nhìn hai đứa Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đang tay nắm tay thảo luận đứa nào vẽ giống thư pháp danh gia hơn, đúng là vô cùng thân thiết.
“Vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!” Công Tôn Mặc cười to rời đi.
Quan hệ thân mật quỷ dị của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần duy trì được chừng một tháng, khiến cho gia đình, phu tử và đám bằng hữu vẫn luôn xem chừng và ngờ vực bọn nó phải giật mình – bọn nó thật sự hòa hợp rồi?!
Ngày hôm đó, Công Tôn Mặc đang ở trong sân đánh cờ một mình, vắt óc suy nghĩ làm sao phá giải thế tàn cục do chính mình hạ, liền nghe bên ngoài có tiếng kêu khóc: “Phu tử! Phu tử cứu mạng! Phu tử!”
Công Tôn Mặc trong lòng rùng mình một cái, đây là giọng của Lăng Tuần!
Vừa vội vàng ra ngoài nhìn liền giật nảy mình, Lăng Tuần cả người bám đầy lá cây lẫn với bùn nhão, cái đầu gọn gàng giờ đã thành cái ổ gà, trên mặt giàn dụa nước mắt hòa với nước bùn.
Lăng Tuần vừa khóc vừa gọi: “Phu tử cứu con!”
“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Công Tôn Mặc vội vã ngồi xổm xuống lau nước bùn trên mặt y, gấp gáp hỏi: “Làm sao vậy? Sao lại thành thế này? Không phải hôm nay học đường nghỉ sao?”
“Phu tử, hu hu hu, con và Nhạc Kiêu ca ca vừa ở ngọn núi phía sau thư viện, muốn học cổ nhân lên núi làm thơ, thế nhưng… Thế nhưng… Hu hu hu…” Lăng Tuần nói còn chưa tròn câu đã lại bắt đầu khóc đến nghẹn ngào, hai mắt to tròn khóc thành mắt thỏ.
“Trước tiên đừng khóc nữa, sau đó thì sao? Sau đó có chuyện gì? Nhạc Kiêu đâu?” Một Công Tôn Mặc luôn luôn cao giọng mỉm cười sâu xa đã biến mất vô tung vô ảnh, trên mặt chỉ còn lo lắng và sốt ruột, lão thấy dáng dấp thê thảm của Lăng Tuần là biết chắc đã xảy ra chuyện!
“Hu hu hu hu, bọn con gặp chó sói lớn, hu hu hu, Nhạc Kiêu ca ca vì cứu con nên đã dẫn bọn chó sói rời đi, con chạy một mạch xuống núi cầu cứu! Hu hu hu hu, phu tử, phu tử, van cầu người mau đi cứu ca ca, bọn chó sói rất dữ tợn!” Lăng Tuần nhào vào trong lòng Công Tôn Mặc, khóc rống, nước mắt nước mũi đều chùi hết vào y phục lão.
Trong lòng Công Tôn Mặc bỗng nhói một cái, sau đó liền mềm nhũn, vừa bế Lăng Tuần chạy đi, vừa nói: “Mau chỉ đường cho phu tử, phía sau ngọn núi này thường có chó săn tới săn mồi, Nhạc Kiêu nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện!” Công Tôn Mặc vốn muốn gọi thư đồng mau đi thông tri hai nhà Nhạc Lăng, nhưng hôm nay thư đồng của lão xin phép về nhà, chỉ đành đặt an toàn của Nhạc Kiêu lên trước, chạy lên núi cứu người.
Lăng Tuần được Công Tôn Mặc ôm vào lòng, vừa khóc vừa giơ ngón tay chỉ đường cho Công Tôn Mặc, y và Nhạc Kiêu còn nhỏ, không trèo được quá cao, nơi gặp phải chó sói nhất định là trong khu rừng chỉ cao hơn chân núi một đoạn thôi.
Còn chưa tới nơi, Công Tôn Mặc đã nghe tiếng tru hung ác của bầy sói, thế nhưng, thế nhưng lại không nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Kiêu.
Công Tôn Mặc cả kinh, lẽ nào?! Vội vã đặt Lăng Tuần xuống, nhẹ giọng nói vào tai y: “Tuần Nhi, ngươi đứng yên ở đây, không được nhúc nhích, phu tử đi trước xem xét một chút, vạn nhất có nguy hiểm phải tự chạy xuống núi tìm người đến, biết chưa?”
“Vâng!” Lăng Tuần gạt lệ gật đầu.
Công Tôn Mặc nhẹ xoa đầu Lăng Tuần, sau đó nhặt một cành cây ở cạnh bên từng bước một hướng về phía có tiếng sói tru…
Công Tôn Mặc đi được hai mươi mấy bước, xuyên qua những bụi cây thấp rậm rạp nhìn thấy một con chó sói khổng lồ đang cúi đầu chạm vào vật gì đó ở dưới đất, nhìn kĩ lại, Công Tôn Mặc liền sợ đến mất hết can đảm!
Nhạc Kiêu đang nằm ngửa mặt trên mặt đất, không nhúc nhích, không một tiếng động, con chó sói to lớn kia đang cúi đầu gặm người hắn!
“Súc sinh, ta đánh chết ngươi!” Công Tôn Mặc quát một tiếng lớn, không thèm quản xem có đánh được con chó sói to lớn kia không đã lập tức xông tới, khi lão thấy Nhạc Kiêu nằm dưới đất thì lý trí đã mù quáng, chỉ nghĩ phải xé con súc sinh kia ra làm tám mảnh, báo thù cho Nhạc Kiêu!
“Ngao~~~” Chó sói nghe thấy tiếng vang, hấp tấp quay đầu, chỉ thấy một lão nhân râu dài cầm mộc côn hung ác chạy về phía nó, tru một tiếng lui về phía sau, điệu bộ sợ người không sai vào đâu được.
Công Tôn Mặc nghi hoặc, giống chó sói nào vừa thấy người đã sợ thế này, tức thì dưới chân hẫng đi, ngã nhào vào một hố nước nhỏ!
Hố nước rất nhỏ, chỉ lọt vừa một người, cũng không sâu, chỉ vừa qua thắt lưng. Trên miệng hố được trải vài tầng lá rụng, chỉ cần không chú ý sẽ lập tức rơi vào.
“Ha ha ha ha!” Nhạc Kiêu vốn đang nằm rạp trên mặt đất giả chết bỗng nhảy dựng lên, chống nạnh cười to: “Lần này còn không chỉnh được lão đầu này sao!”
“Ha ha ha ha!” Lăng Tuần vừa cười vừa chạy tới, chỉ vào Công Tôn Mặc kẹt trong hố nước, cười chảy cả nước mắt: “Còn không chỉnh chết lão! Cho lão kiêu ngạo này!”
“Hanh hanh!” Nhạc Kiêu vuốt đầu con chó sói sợ người kia, phách lối nói: “Để chỉnh phu tử người, ta và Tiểu Bàn Tử
(bé mập =]]]) vậy mà phải giả bộ tròn một tháng a! Ta vậy mà phải chịu đựng cái đứa còn hôi sữa kia một tháng a!” Lăng Tuần sáu tuổi, nhưng trên người y vẫn còn hương sữa thơm ngọt ngào, tuy Nhạc Kiêu tuyệt đối không ghét, thậm chí còn có chút thích (cái này thì có đánh chết hắn cũng không thừa nhận!), thế nhưng lúc nào hắn cũng lấy điểm này ra khinh bỉ Lăng Tuần, chỉ có bọn trẻ con chưa cai sữa mới có cái mùi đó!
“Phi! Nhạc Kiêu ngươi mới là đồ còn hôi sữa!” Lăng Tuần nãi thanh nãi khí
(giọng trẻ con/ giọng hổn hển) nói (cũng lại đồ hôi sữa…), sau đó vươn ngón tay trắng mịn mũm mĩm chỉ thẳng Nhạc Kiêu, nói với Công Tôn Mặc: “Người biết không? Để chỉnh người, ta vậy mà phải ngày ngày chịu đựng cái tên đen như than từ trên xuống dưới toàn mùi mồ hôi hôi hám này, người có biết buồn nôn đến mức nào không!” Nhạc Kiêu cũng mới có sáu tuổi, chỉ lớn hơn Lăng Tuần hai tháng, bất quá trên người hắn không có mùi mồ hôi hôi hám như Lăng Tuần nói, mà là một mùi thơm nhàn nhạt, dễ ngửi như cỏ non, chỉ là Lăng Tuần kiên quyết cho rằng đó chính là mùi mồ hôi hôi hám!
“Ngươi nói cái gì! Có tin ta cho Đại Hoàng cắn ngươi không!” Nhạc Kiêu tức giận vỗ đầu chó – con chó sói kia tru tréo “Ngao ô” một tiếng, muốn tránh mà không dám tránh, chỉ biết giương đôi mắt ngấn lệ đáng thương lên nhìn tiểu chủ nhân. Nó bị Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cứng rắn kéo tới, vốn dĩ nó chỉ là một con chó săn già trông coi trù phòng ở phủ Tướng quân thôi, vậy mà hôm kia lại bị hai tên cùng sợ chó này kéo ra ngoài, ở trong khu rừng âm u đáng sợ này suốt hai ngày, đào xong hố lại lấy thùng nước đổ đầy nước vào, sau đó đắp lên vài tầng lá cây. Đợi đến lúc vừa lạnh vừa đói thì cuối cùng nó cũng được thả, tiểu chủ nhân nhà nó bỗng nhiên nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giả chết! Lăng Tuần cũng chẳng biết chạy mất tích đi đâu, nó không thể làm gì khác hơn ngoài việc vừa tru vừa dùng lưỡi liếm Nhạc Kiêu mong sao cho hắn tỉnh lại còn dẫn nó về nhà, nó thật sự đói lắm rồi! Ai biết người nó chờ được lại là một lão đầu hung thần ác sát cầm mộc côn!
“Tới đi! Ta cũng không tin con chó chân mềm kia làm gì được ta!” Lăng Tuần chống nạnh, hất cằm ưỡn ngực! Một tháng này lửa giận cũng tích tụ quá nhiều, nhân lúc này phải thống thống khoái khoái đánh một trận! Hôm đó, y và Nhạc Kiêu bị Công Tôn Mặc đưa tới Bích Phong Tự dọa suốt một buổi tối, gặp ác mộng chừng mấy ngày rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, bọn nó không thể cứ như thế ngồi chờ chết được, bọn nó phải phản kích! Hai đứa đánh nhau từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cùng chung suy nghĩ, sau đó quyết định gạt đi ân oán tạm thời hợp tác. Hai đứa chịu đựng da gà nổi khắp người suốt một tháng đóng giả một màn huynh hữu đệ cung, chính là để chờ ngày hôm nay!
Công Tôn Mặc từ khi rơi vào trong hố vẫn trầm mặc không nói gì, nhìn y phục ướt đẫm, cười khổ, trong lòng không nói rõ được là buồn bực hay vui mừng. Bộ y phục này vừa mới may, mới mặc có nửa tháng, lão còn vừa mới mất một bộ y phục mới, lại còn tổn hại trong tay đúng hai đứa này! Thế nhưng, đây cũng là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm làm phu tử lão thua trong tay học trò, điểm này làm lão rất vui mừng, rốt cuộc cũng có người có thể chỉnh ngược lại lão rồi!
“Khụ khụ,” Công Tôn Mặc hắng giọng một cái, cắt ngang hai tên tiểu tử thối vừa thực hiện được gian kế liền lập tức lộ nguyên hình, sau đó dùng chất giọng ôn hòa nhất hỏi: “Các ngươi ầm ĩ đủ chưa?”
“Ách!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngừng lại, cổ cứng ngắc nhìn về phía nửa người ngập trong hố nước của Công Tôn Mặc, đúng rồi? Tại sao còn phải sợ lão?!
“Ha… ha ha ha…” Nhạc Kiêu lo lắng cười, “Rốt cuộc cũng chỉnh được lão nhân người, hừ, xem người sau này còn dám dọa ta nữa không!”
“Đúng, đúng thế! Ha ha…” Lăng Tuần cũng không khá hơn chút nào, “Ta ta, trời tối rồi, ta, ta phải về nhà!” Sau đó rất không nghĩa khí lập tức bỏ lại Nhạc Kiêu mà chạy.
“Này!” Nhạc Kiêu phẫn hận hô một tiếng, hắn đứng trước mặt Công Tôn Mặc, để cho lão rơi chính xác vào hố, hắn và Lăng Tuần đã phải thiết kế, tính toán rất lâu mới tính ra được vị trí hãm hại này, thực tế chứng minh bọn nó quả thật rất thông minh, Công Tôn Mặc vừa vặn đạp trúng cái hố kia! Nhạc Kiêu muốn chạy thì phải đi vòng qua lão.
“Ách, khụ khụ! Ta, ta cũng phải về nhà ăn cơm!” Nhạc Kiêu liếc mắt trừng Công Tôn Mặc, sau đó dẫn theo Đại Hoàng, thận trọng nhích từng bước từng bước bên người Công Tôn Mặc, đến tận khi đã đến sau lưng lão mới lập tức tung vó phi nước đại, Đại Hoàng thè lưỡi theo sát phía sau.
“Ai!” Công Tôn Mặc lắc đầu thở dài, lời muốn nói còn chưa nói xong mà… Công Tôn Mặc vẫn ngâm mình trong hố nước không nhúc nhích, ngẩng đầu ngắm màn đêm dần buông, lệ rơi đầy mặt, trong lòng gào to: Chân của lão bị trật rồi, ai tới cứu đống xương cốt của lão với!!!
Ngày hôm sau…
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cảnh giác trốn ở hai bên đại môn thư viện, sau đó ổn định lại hô hấp, vặn vẹo từng chút từng chút một nhìn vào bên trong đại môn. Nhìn trái ngó phải, không có ai, sau khi xác định đã an toàn, hai đứa rất ăn ý thò một chân bước vào, sau đó vươn nửa người ra thăm dò, cuối cùng “Hưu” một tiếng trốn đến phía sau hai cây cột, hồi hộp hít sâu.
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần trốn sau cây cột, “Xoẹt” một tiếng, hai ánh mắt một lớn một nhỏ trừng nhau, tia lửa văng khắp nơi.
“Bánh bao thịt mập, ngươi học ta làm cái gì!” Đây là lời thoại trong mắt Nhạc Kiêu.
“Ta phi! Đại hắc thiết chùy ngươi mới học ta!” Đây là lời thoại trong mắt Lăng Tuần.
“Hứ!” Hai đứa đồng loạt ngoảnh đi, quay ót vào đối phương.
Bọn Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẫn cho là không có ai chú ý lại không biết rằng thầy trò Mông quán đã cơ hồ lệ nóng doanh tròng
(mừng chảy nước mắt) trông hai đứa nó xem nhau không vừa mắt mà lén lút tiến vào đại môn thư viện.
Trời đất ơi, ngài rốt cuộc cũng đã mở mắt, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần rốt cuộc cũng bình thường trở lại rồi!
Buổi sáng này, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều trải qua trong hốt hoảng, ngày hôm qua thành công chọc phá Công Tôn Mặc, lúc về nhà bọn nó vẫn thấp tha thấp thỏm, sợ Công Tôn Mặc dẫn theo các phu tử của thư viện tới nhà cáo trạng, thế nhưng đợi được một lúc thì bọn nó thấp thỏm ngủ rồi lại thấp thỏm tỉnh lại, Công Tôn Mặc vẫn không tới cáo trạng. Cứ tưởng Công Tôn Mặc nhất định là muốn về thư viện mới chỉnh bọn nó sau, nhưng ai ngờ cả buổi sáng đã đi qua, mắt thấy sắp đến giờ dùng cơm trưa mà Công Tôn Mặc còn chưa xuất hiện, bầu không khí quá mức yên ắng làm Nhạc Kiêu và Lăng Tuần càng căng thẳng hơn, bởi vì bọn nó biết, trước cơn bão trời lúc nào cũng xanh!
Chu Hoài Lễ tiểu thế tử nắm ống tay áo của Chu Hoài Dương, nhỏ giọng nói: “Đệ đệ, đây là cao điểm
(bánh ngọt) mẫu thân ta làm cho đệ, bảo ta đem đến cho đệ nếm thử.” Dứt lời liền lấy trong thực hạp
(hộp đựng thức ăn) tinh xảo ra một đĩa điểm tâm ngũ sắc, nhất thời hương tỏa tứ phía. Rất nhanh, chừng chục đứa tiểu hài tử vây quanh chỗ ngồi của Chu Hoài Lễ và Chu Hoài Dương.
“Oa, tiểu thế tử ngươi đúng là hạnh phúc, mỗi ngày đều được ăn cao điểm và thức ăn ngon như vậy!”
“Đúng thế, ai, nếu trù tử
(đầu bếp) nhà ta mà được bằng một nửa ngự trù của Vương phủ là ta đã mừng lắm rồi.”
“Này, là các ngươi tán dương quá lời rồi, ta thấy cao điểm các ngươi mời ăn cũng rất ngon…” Chu Hoài Lễ ngượng ngùng lắc lắc đầu, hắn mặc dù là thế tử nhưng lại không có nửa điểm kiêu căng ngang ngược, trái lại rất khiêm tốn lễ độ ngoan ngoãn dễ gần, hoàn toàn tương phản với Chu Hoài Dương. Vậy nên tuy lần trước hắn không tham gia đánh nhau, sau vài ngày chung sống, ấn tượng về hắn cũng trở nên tốt, chơi với nhau lâu ngày, khoảng cách cũng không còn.
Chu Hoài Dương nhìn đám tiểu đồng môn vây lấy Chu Hoài Lễ cười đùa, trong ngực khó chịu, nặng nề vươn tay đẩy đĩa cao điểm ra.
“Choang” một chiếng, đĩa rơi xuống đất, cao điểm ngũ sắc rơi đầy sàn.
Chu Hoài Dương đứng lên hét vào mặt Chu Hoài Lễ: “Ta mới không cần cao điểm của ngươi! Ngự trù nhà ta sẽ làm cho ta!”
Chu Hoài Lễ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đệ đệ, trong nháy mắt đôi mắt đã hấp háy nước, lại cắn răng không khóc ra, sau đó yên lặng ngồi xuống dọn đống hỗn độn trên mặt đất. Phụ vương nói, đệ đệ rất đáng thương, thẩm thẩm mất sớm, bây giờ trong nhà đều không phải thân mẫu của đệ đệ, các thẩm thẩm sau này sinh nhi tử thì đệ đệ càng đáng thương hơn. Nương cũng thường nói với hắn, phải thương yêu chăm sóc đệ đệ thật tốt. Vậy nên hắn đối với Chu Hoài Dương chính là bao dung vô hạn.
“Ngươi sao lại thế chứ!”
“Có người đệ đệ như vậy sao!”
“Ở trong phúc còn không biết hưởng! Ngươi mà là đệ đệ ta thì ta đã cho một trận rồi!”
Chu Hoài Lễ không tính toán, nhưng các tiểu đồng môn lại rất tính toán, Chu Hoài Dương thích khi dễ ca ca của hắn đã không phải chuyện ngày một ngày hai! Đều mới sáu bảy tuổi, bọn nó đối với quan niệm về thân phận tôn ti cũng chưa quá rõ ràng, bọn nhỏ trong học đường đều khinh bỉ nhìn Chu Hoài Dương, giúp Chu Hoài Lễ thu dọn.
Chu Hoài Dương cắn răng, vẻ mặt tái nhợt, sau đó dậm chân chạy khỏi thư viện.
“Đệ đệ!” Chu Hoài Lễ bỏ đống lộn xộn lại, đuổi theo.
Vậy mà Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, một chút cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Một ngày trôi qua, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần căng thẳng suốt cả ngày rốt cuộc cũng yên lòng, Công Tôn Mặc một ngày một đêm cũng không thấy xuất hiện! Ha ha, xem ra lão nhận thua rồi, sau này xem lão còn dám chỉnh bọn nó không!
Về đến nhà…
Phủ Tướng quân.
“Cái gì?!” Nhạc Kiêu kích động từ trên bàn cơm nhảy dựng lên.
Phủ Thượng thư.
“Công Tôn phu tử bị bệnh?!” Lăng Tuần có chút thất hồn lạc phách.
Công Tôn Mặc ngày đó biết bao vất vả mới bò được từ hố nước ra ngoài, tập tễnh xuống núi rồi bị nhiễm phong hàn, chân phải sưng to như cái móng heo.
Đêm đó, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đều mất ngủ, vừa hối hận vừa áy náy.
Ngày hôm sau…
“Phu tử.” Thư đồng cầm hai bình rượu vào phòng của Công Tôn Mặc, Công Tôn Mặc đem chính mình cuộn thành cái bánh chưng, núp trong chăn run cầm cập.
“Thật kỳ quái, con vừa ra ngoài một lúc, ngoài cửa đã có hai bình rượu thuốc được để lại, lại còn giống nhau như đúc.” Thư đồng ngắm bình rượu thuốc trong tay, kỳ quái nói.
“Hắt xì!” Công Tôn Mặc hắt hơi một cái, cong cong khóe miệng, lẩm bẩm: “Coi như hai tên tiểu tử các ngươi có lương tâm…”
_____Hết chương 7_____