Buổi sáng thứ sáu, Giang Vãn Ninh thu dọn xong vali hành lý của mình, đi đến sát vách vào trước giờ cơm trưa.

Sau khi Văn Thiệu nhìn thấy cô và vali hành lý thì anh có biểu hiện vô cùng bình tĩnh, như thể là anh đã đoán trước được rồi.

“Buổi chiều, khi ra ngoài, anh có thể tiện đường đưa em theo được không?” Giang Vãn Ninh đi đến bên cạnh anh: “Một tuần nay em chưa về nhà rồi.”

Cô hỏi lời này…

Chuyển cả vali hành lý đến luôn rồi, nếu Văn Thiệu nói “không” thì không biết là cô sẽ làm ầm làm ĩ cỡ nào nữa.

“Được.” Văn Thiệu đưa cái hộp trong tay qua cho cô: “Cô biết thắt nơ bướm không?”

Trong chiếc hộp đóng gói màu hồng chứa một hộp hương sợi nhỏ, một hộp phấn hương, còn có dụng cụ chặn lửa huân hương.

Hôm đó, trong năm loại mùi hương của hương lê ngỗng Trướng Trung mà bọn họ làm ra, giữa chúng không có sự khác biệt nào quá lớn, nhưng cuối cùng thì Văn Thiệu vẫn nghe theo ý kiến của Giang Vãn Ninh, chọn loại hương được làm từ lê vịt [*] kia, mặc dù mùi trái cây nhàn nhạt nhưng phần trong trẻo vẫn hơn.

[*] Lê vịt: một loại lê được trồng ở tỉnh Hà Bắc, Đông Bắc Trung Quốc.

Giang Vãn Ninh buộc dây lụa cho cái hộp, sau đó cô thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp ở phía trên.

Chiếc hộp được Văn Thiệu lấy đi và đặt bên cạnh vali, hai người đi đến phòng bếp, thu dọn tất cả cổ ăn còn lại trong nhà, chuẩn bị ăn hết vào bữa trưa.

Sau bữa cơm thì tài xế cũng đã đến, anh ta không quá kinh ngạc về sự tồn tại của Giang Vãn Ninh, thậm chí, anh ta còn lấy ra một ly trà sữa đặt trong xe đưa cho cô.

Nhân lúc tài xế chuyển hành lý, Giang Vãn Ninh uống một ngụm trà sữa: “Trợ lý Lưu cũng cẩn thận thật, còn nhớ lần trước em nói em uống trà sữa ba phần ngọt.”

Văn Thiệu liếc mắt nhìn cô, cũng không lên tiếng.

“Tài xế của anh hôm nay đổi xe rồi à?” Giang Vãn Ninh nhớ chiếc xe lần trước đưa Văn Thiệu về cũng là xe cùng hãng, nhưng chiếc đó nhỏ hơn một chút: “Chắc là trợ lý Lưu đã nói trước với tài xế là em sẽ đi cùng với anh.”

Văn Thiệu lại liếc mắt nhìn cô, đáy mắt anh như chất chứa một chút không vui.

“Khen trợ lý của anh mà anh trừng em làm gì? Em có đào người của anh đâu.” Sau khi Giang Vãn Ninh nói xong thì cô bước lên xe.

Cô và Văn Thiệu đều ngồi ở hàng sau, sau khi Văn Thiệu lên xe, anh nhìn thấy cô ngồi ở giữa thì không nhịn được mà nhíu mày lại: “Ngồi dịch sang bên kia một chút.”

Giang Vãn Ninh dời sang từng chút một, ra vẻ khoa trương mà nhìn anh: “Anh không ngồi được à?”

Văn Thiệu: “…”

Ngồi được, chỉ là, sau khi anh ngồi thì chân của hai người sẽ kề sát vào nhau, mà chỗ bên kia của Giang Vãn Ninh thì vẫn có thể nhét được một người khoảng một trăm ki-lô-gam.

Khi Văn Thiệu chuẩn bị lên xe, Giang Vãn Ninh lập tức ngồi vào trong. Cô cũng không muốn ngồi sát bên cạnh anh, cô đã đạt được mục đích là trêu anh rồi mà.

Xe chạy xuống núi, Văn Thiệu vẫn luôn đeo tai nghe tham dự cuộc họp.

Giang Vãn Ninh nhàm chán lướt điện thoại, được một lúc thì cảm thấy khá buồn ngủ. Cô ôm gối dựa, chậm rãi nhắm mắt lại… Đường núi xóc nảy, cái đầu lắc lư, không thoải mái một chút nào cả.

Trong lúc mơ màng, Giang Vãn Ninh không ngừng điều chỉnh tư thế ngủ, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì cô cũng tìm được tư thế khiến mình hài lòng. Cô cọ vào chiếc gối mà mình vừa tìm được, mềm mềm và cứng cứng vừa phải, còn có nhiệt độ nữa chứ.

Có điều, tiệc vui chóng tàn, vừa ngủ được một lúc thì Giang Vãn Ninh bị người ta búng một cái.

Cô bỗng mở mắt ra, đưa tay che trán mình lại.

Trong chớp mắt, Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy rõ tình hình bây giờ… đầu của cô đang đặt trên đầu vai của Văn Thiệu, hai tay còn khoác lên cánh tay anh.

“Anh làm gì vậy?” Cô đánh đòn phủ đầu: “Anh đánh em làm gì?”

Văn Thiệu nghiêng đầu nhìn cô, không chút hoang mang mà hỏi lại cô: “Thế cô đang làm gì?”

Giang Vãn Ninh bất đắc dĩ vung tay, ngồi thẳng người: “Buồn ngủ, không chú ý.”

Cô ngáp một cái, sau đó đưa tay dụi mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mới ngủ, quỷ hẹp hòi…”

Văn Thiệu khẽ cười một tiếng, khép bờ vai mình lại và không cho cô dựa vào là biến thành quỷ hẹp hòi rồi.

Anh nhìn Giang Vãn Ninh với vẻ trào phúng, thấy mí mắt của cô không khống chế được mà rủ xuống, bấy giờ mới hơi hơi tin vào cô: “Buồn ngủ thật à?”

“Nếu không thì sao?” Giang Vãn Ninh lại ngáp một cái, trong đôi mắt như chứa đựng nước mắt, cô trừng anh: “Chẳng lẽ em lại giả vờ ngủ để chấm mút anh ư?”

“Vừa nãy dựa vào cửa sổ xe, xóc nảy đến mức sắp chấn động não luôn rồi…”

Văn Thiệu đặt điện thoại xuống: “Chờ một chút.”

“Chờ… cái gì.” Giang Vãn Ninh nhìn thấy giao diện trò chuyện trên điện thoại của anh, sợ đến mức nghẹn giọng, làm khẩu hình với anh: “Vừa rồi bên kia nghe thấy hết rồi à?”

“Ừm.” Văn Thiệu lấy gối ôm trong ngực cô rồi đặt ở bên cạnh chân, sau đó anh dời sát vào trong chỗ mình ngồi.

Gần như cả người anh đã sắp áp vào cửa xe, dành ra chỗ trống rất lớn cho Giang Vãn Ninh ngủ.

“Làm gì vậy?” Giọng nói của Giang Vãn Ninh rất nhẹ.

“Không phải cô buồn ngủ à?” Văn Thiệu ra hiệu cho cô đặt đầu lên gối dựa.

Giang Vãn Ninh cảm thấy anh co ro vào trong một góc như thế trông rất đáng thương, nhưng cơn buồn ngủ thúc đẩy cô, khiến cô không thể không ngoan ngoãn nằm xuống. Tư thế này không dễ chịu bằng vừa rồi, nhưng cũng miễn cưỡng có thể ngủ được.

Văn Thiệu nhìn bên mặt của cô, không nhịn được mà cong khóe miệng, anh cởi áo khoác của mình ra rồi phủ lên cho Giang Vãn Ninh, sau đó nhẹ giọng tiếp tục nói với đầu bên kia điện thoại.

Sau khi xuống núi, xe chạy ổn định hơn nhiều.

Giang Vãn Ninh ngủ cả đoạn đường, khi xe dừng ở dưới công ty của Văn Thiệu, cô vẫn chưa tỉnh dậy.

Lúc xuống xe, động tác của Văn Thiệu rất nhẹ nhàng, anh đi vòng qua vị trí của tài xế rồi dặn dò: “Để cô ấy ngủ một lúc, sau đó đưa cô ấy về.”

Lái xe đáp lại rồi cũng xuống xe.

Nửa tiếng sau, Giang Vãn Ninh ung dung tỉnh lại.

Cô mơ màng ngồi dậy, hạ cửa sổ xe xuống hỏi tài xế đang đứng bên ngoài: “Bác tài, Văn Thiệu đâu rồi?”

Tài xế nhanh chóng tắt trò chơi rồi lên xe: “Sếp Văn đi lên trên họp rồi, anh ấy bảo tôi đợi cô dậy rồi đưa cô về.”

Ô tô khởi động, chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe.

“Cô Giang, cô đi đâu?”

“Trung tâm Tài chính.” Cô muốn đi lấy thư mời trước, tiện thể mua quần áo cho chó giá trên trời kia về nhà luôn.

Đến Trung tâm Tài chính, Giang Vãn Ninh bảo tài xế đi về trước, sau đó gọi điện hẹn Trần Thư Nhiễm ra ngoài ăn cơm.

Cô đến thẳng cửa hàng thương hiệu L, vừa hay là SA mà cô quen biết trực ca hôm nay.

Sau khi thử liên tục mấy cái váy, Giang Vãn Ninh đều thấy không hài lòng cho lắm, cô tìm khắp các kệ hàng mà cũng không nhìn thấy chiếc mà mình thích nhất khi xem trên website trước đó.

“Chiếc váy lộ lưng màu đen kia đâu? Cửa hàng của các cô không có hàng à?”

“Hàng tới rồi, một chiếc được một vị khách đang thử, một chiếc khác đang ở nhà kho, để tôi đi lấy.”

SA vừa rời đi, Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy cửa của phòng thử đồ mở ra.

“Cô Trương, có hài lòng về chiếc váy không?” Một SA khác vội vã đi tới, đúng lúc che mất khuôn mặt của cô Trương kia.

“Tạm được, chiếc màu đen thì tôi không thích lắm.”

Giọng nói vừa vang lên, Giang Vãn Ninh đã nhận ra cô Trương này.

Trương Hân Duyệt, bạn gái hiện tại của đối tượng xem mắt trước kia của cô.

Trước kia, có thể xem như là Giang Vãn Ninh và cô ta vẫn có thể nói được với nhau mấy câu, quan hệ của hai người không quá kém, nhưng từ sau khi Trương Hân Duyệt biết bạn trai của cô ta – Tống Thiên Kỳ và Giang Vãn Ninh từng xem mắt thì lại cực kỳ không vui, lúc nào mặt mày cũng cau có với cô.

“Hân Duyệt, thử xong chưa?” Phía sau Giang Vãn Ninh truyền tới giọng nói của một người đàn ông.

Cô hơi nhíu mày, nghĩ thầm, hôm nay trùng hợp thật.

Giang Vãn Ninh ngồi trên ghế sô pha không động đậy, chậm rãi uống trà.

Mãi cho đến khi SA của Trương Hân Duyệt đi lấy một chiếc váy khác thì hai người mới đối mặt nhau.

“Hi ~” Giang Vãn Ninh nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của cô ta, vô cùng tự nhiên mà cong khóe miệng với cô ta: “Thật là trùng hợp.”

Vẻ mặt của Trương Hân Duyệt cứng đờ, bởi vì cô ta trông thấy anh bạn trai vốn dĩ đang nói chuyện với mình, mà giờ phút này, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Giang Vãn Ninh.

Trương Hân Duyệt giận run cả người, ném túi vào trong ngực Tống Thiên Kỳ, tức giận nói: “Nhìn gì vậy? Mắt sắp rớt ra ngoài rồi kia kìa, còn không tính tiền ư?”

Tống Thiên Kỳ được SA dẫn đi quẹt thẻ, Trương Hân Duyệt soi gương sửa sang lại tóc rồi mới đi đến trước mặt Giang Vãn Ninh.

“Thật là trùng hợp, Giang đại tiểu thư còn chưa tìm được bạn trai à? Sao lại dạo phố một mình thế?”

“Tự mình trả tiền, có dẫn theo bạn trai hay không thì cũng vậy thôi mà.”

Nhà của Tống Thiên Kỳ và Giang Vãn Ninh có làm ăn qua lại với nhau, nhà họ Tống nhìn trúng việc kinh doanh vật liệu của nhà họ Giang, lại nghe nói tuổi tác của Giang Vãn Ninh và Tống Thiên Kỳ khá gần với nhau, cho nên đã đưa ra kiến nghị với Giang Thành Quân khá nhiều lần, muốn để con trai gặp mặt Giang Vãn Ninh.

Vốn dĩ là Giang Thành Quân không đồng ý, nhưng lại ngại mất mặt, lấy cớ hai nhà dùng với nhau bữa cơm, gọi Giang Vãn Ninh đi dùng bữa.

Kết quả thì lại rõ mười mươi, không chỉ có mỗi mình Giang Vãn Ninh không vừa ý Tống Thiên Kỳ, mà ngay cả Giang Thành Quân và Ninh Lăng cũng không coi trọng anh ta.

Nhưng Tống Thiên Kỳ vừa gặp đã cảm mến Giang Vãn Ninh, dẫu đó là vì việc làm ăn của gia đình, hay vì chính bản thân anh ta, anh ta đã khó nhọc mà theo đuổi Giang Vãn Ninh hơn một tháng. Sau đó thì không biết như thế nào nữa, việc làm ăn của hai nhà thất bại, Tống Thiên Kỳ mới dần biến mất khỏi cuộc sống của Giang Vãn Ninh, mãi cho đến khi anh ta đột nhiên trở thành bạn trai của Trương Hân Duyệt.

“Là không dẫn theo hay là không có?” Trương Hân Duyệt ngồi xuống ghế sô pha, để SA đi lấy măng sét tới chọn lựa.

Giang Vãn Ninh không để ý tới cô ta, cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Thư Nhiễm, bảo cô ấy mau tới.

Thấy cô không trả lời mà lại cúi đầu, Trương Hân Duyệt tự cho rằng mình đã đâm trúng vào chỗ đau của Giang Vãn Ninh: “Thế nào, cô vẫn chưa tìm được bạn trai à?”

“Làm sao vậy?” Giang Vãn Ninh cảm thấy cô ta ồn ào quá: “Không có bạn trai thì sao? Hai mươi mốt năm trước khi biết Tống Thiên Kỳ, cô cũng không có lấy một người bạn trai, không phải cô cũng sống rất tốt hay sao? Cô quan tâm tới tôi làm gì?”

Cô biết Trương Hân Duyệt nói với Tống Thiên Kỳ rằng anh ta là mối tình đầu, cho nên cố ý nói lời này ra để chế nhạo cô ta.

Nhà họ Tống vừa tới Giang Thành không lâu, nền móng chưa ổn định, mạng lưới giao thiệp còn đơn giản, cho nên Trương Hân Duyệt nói cô ta độc thân, Tống Thiên Kỳ cũng tin là thật, tiêu tiền cho cô ta như nước vậy.

Sắc mặt Trương Hân Duyệt thay đổi, cô ta vừa muốn nói gì đó thì đã bị Giang Vãn Ninh mất kiên nhẫn cắt ngang: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện mật báo đâu. Tôi còn ước gì cô và Tống Thiên Kỳ trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử nữa kìa, tránh cho anh ta lại đến làm phiền tôi.”

Đúng lúc này, SA cầm chiếc váy đen mà cô muốn đến: “Cô Giang, váy vừa được ủi xong, cô có thể vào trong thử.”

Giang Vãn Ninh không nhìn Trương Hân Duyệt nữa, trực tiếp đi vào phòng thử đồ.

Cô thay váy xong đi ra, nhìn thấy Trần Thư Nhiễm đã đến, đang ngồi ở trên chiếc ghế sô pha cách Trương Hân Duyệt xa nhất.

“Đẹp không?” Giang Vãn Ninh đi đến trước mặt Trần Thư Nhiễm rồi xoay một vòng.

Trần Thư Nhiễm hít sâu một hơi: “Đẹp xỉu.”

Kiểu dáng lộ lưng thắt eo, phác họa ra đường cong dáng người của Giang Vãn Ninh một cách hoàn mỹ.

Giang Vãn Ninh soi gương, bản thân cô cũng thấy rất hài lòng: “Nhìn chung thì cũng không phí công luyện Ballet Beautiful rồi.”

Dáng người cô gầy gò nhưng không gầy giống như củi khô, việc luyện tập lâu dài khiến đường cong ở phần lưng của cô trở nên đẹp đẽ, cánh tay cũng không có tí thịt thừa nào, rất thích hợp để mặc chiếc váy này.

“Lấy cái này đi.” Giang Vãn Ninh định đi vào thay ra, trong lúc vô tình nhìn thấy một đôi măng sét trên bàn trà.

Kiểu dáng của măng sét rất đơn giản, hình vuông bo góc, có đường vân gỗ đặc biệt, màu sắc của hai cái tương đồng nhưng không giống nhau.

Cô cầm lên ngửi, nó còn có mùi hương nhàn nhạt.

Giang Vãn Ninh gọi SA tới, hỏi cô ấy xem kiểu dáng đó còn hàng hay không, SA lập tức ngỏ lời rồi đi ra phía sau cầm mấy đôi cùng kiểu còn lại cho Giang Vãn Ninh chọn.

Khi cô thay quần áo xong đi ra thì nhìn thấy Tống Thiên Kỳ đã thanh toán sổ sách, đang cùng Trương Hân Duyệt anh anh em em mà chọn măng sét.

SA cũng đã lấy ra món đồ mà Giang Vãn Ninh muốn, trong cửa hàng còn lại tổng cộng hai đôi, lẳng lặng nằm trên vải nhung thiên nga.

Giang Vãn Ninh chọn đôi có màu sắc thẫm hơn đôi chút, vừa chuẩn bị đi tính tiền thì nghe thấy giọng nói the thé của Trương Hân Duyệt: “Tống Thiên Kỳ, anh cố ý đúng không?”

Nghiêng đầu nhìn sang, hóa ra là Tống Thiên Kỳ – người đã chọn lựa một hồi lâu, nhưng cuối cùng lại chọn trúng đôi măng sét gỗ đàn hương kia.

“Có nhiều kiểu dáng như vậy mà anh nhất định phải chọn cái bằng gỗ, thẩm mỹ kiểu gì vậy, không phóng khoáng gì cả.”

Cô ta đang nói bóng nói gió, người trong phòng cũng không hề ngốc.

SA của thương hiệu xa xỉ đều là người thành tinh, giờ phút này thấy tình hình không đúng cho lắm thì yên lặng lui qua một bên, không hó hé một tiếng nào.

Giang Vãn Ninh lười nghe mấy người yêu nhau cãi nhau, lập tức gọi SA tính tiền, quẹt thẻ xong thì kéo Trần Thư Nhiễm lên lầu ăn cơm.

Người xưa hay nói, oan gia ngõ hẹp, nói chung là câu này vẫn có lý.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm đi xuống gara ở tầng hầm, thế mà lại gặp được Trương Hân Duyệt và Tống Thiên Kỳ.

Vừa hay xe của bọn họ đậu ngay bên cạnh xe của Trần Thư Nhiễm, chiếc xe đó có giá cả khiêm tốn, đến nỗi mà Giang Vãn Ninh hoàn toàn không thể tìm được mối liên kết nào giữa nó với Trương Hân Duyệt.

Trương Hân Duyệt chậm rãi đi đến cốp sau cất đồ, cứ không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía Giang Vãn Ninh.

Bây giờ Tống Thiên Kỳ không dám nhìn Giang Vãn Ninh lấy một cái, nhưng Trương Hân Duyệt lại không chịu để yên, cố ý nói: “Hay là chúng ta sang hỏi Giang Vãn Ninh xem có muốn đi cùng chúng ta không.”

Giọng nói cô ta lớn, lời này truyền đến tai Giang Vãn Ninh một cách rõ ràng.

Giang Vãn Ninh không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang, thầm mắng một câu “đồ thần kinh”.

“Thật à?” Tống Thiên Kỳ nhìn về phía Trương Hân Duyệt, giọng điệu mơ hồ, như thể là không thể nào tin được.

Cô ta vô cùng tức giận, kìm nén đến mức mặt sắp thành quả cà, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tống Thiên Kỳ hơi tức giận: “Em đừng nói bóng nói gió anh mãi như thế được không?”

Giọng nói của Trương Hân Duyệt cao lên một quãng tám, cô ta trợn mắt: “Con mẹ nó chứ, em có biết anh nghe hiểu tiếng người hay không đâu?”

Giang Vãn Ninh đang nghe bọn họ cãi nhau đến nỗi tự thấy vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới chiếc điện thoại trong túi đã rung lên tận mấy lần.

Đúng lúc này, có một chiếc Bentley dừng lại trước mặt bốn người họ.

Trương Hân Duyệt và Tống Thiên Kỳ lập tức dừng cãi nhau, cùng nhìn sang đó, nhất là Tống Thiên Kỳ, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào nó.

Không chỉ có đàn ông thích xe sang, phụ nữ cũng vậy thôi.

Tròng mắt của Trương Hân Duyệt sắp dán vào đó luôn rồi, nếu bây giờ cô ta vẫn độc thân, với tính tình trước kia, thì e là cô ta sẽ lập tức tiến đến bắt chuyện với chủ xe ngay tức thì.

Ngay cả Giang Vãn Ninh cũng nhìn chiếc xe kia thêm một chút, cô nghiêng đầu nhiều chuyện với Trần Thư Nhiễm: “Hình như chưa từng thấy chiếc xe Bentley nào có biển số này.”

Giới nhà giàu ở Giang Thành lớn như thế, tham gia hoạt động nhiều thì có thể hiểu đại khái về xe cộ của từng nhà.

“Tớ cũng chưa từng thấy.” Bình thường Trần Thư Nhiễm nắm bắt thông tin nhanh hơn Giang Vãn Ninh nhiều.

Rất nhanh sau đó, cửa sổ xe ở ghế phụ hạ xuống.

“Cô Giang, sếp Văn bảo cô lên xe.”