Giang Vãn Ninh ngẩng đầu, mắt đối mắt mà nhìn Văn Thiệu.

Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy, Giang Vãn Ninh có thể nhìn thấy rõ cái bóng của mình trong đôi mắt anh…

Cô muốn sau này trong đôi mắt đó chỉ có một mình cô thôi.

“Ui…”

Tâm tư kiều diễm tự nhiên bị xua đuổi, cơn đau trên tay truyền đến dọa cho Giang Vãn Ninh phải tỉnh táo lại, theo bản năng, cô muốn rút tay về, nhưng cô lại bị Văn Thiệu nắm lấy cổ tay thật chặt, không thể động đậy được.

Bàn tay của anh rất lớn, khô ráo và hơi hơi nóng, khi nắm chặt tay cô, thì anh có thể áp sát cổ tay và bàn tay của cô lại.

Vừa nãy, nhân lúc Giang Vãn Ninh nhìn anh đến ngây ngẩn thì Văn Thiệu đã dùng bông thấm dung dịch oxy già rồi tàn nhẫn đặt lên vết thương của cô.

Nhưng vừa nãy anh cũng nhìn Giang Vãn Ninh, nên lúc làm bị lệch hướng, bây giờ mới phát hiện ra vẫn còn một vết thương rất nhỏ vẫn chưa được khử trùng, cho nên anh chỉ có thể giữ chặt lấy tay cô, không cho cô trốn.

“Anh không có đạo đức gì cả!” Giang Vãn Ninh hít mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Thế mà anh lại…”

Văn Thiệu cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương của cô, sau khi chắc chắn nó đã được khử trùng, anh tiện tay vứt miếng bông đang được kẹp trên cái kẹp vào trong khay trên bàn trà.

Trên vết thương của Giang Vãn Ninh còn nổi bong bóng, Văn Thiệu cầm quyển sách, ở xa xa quạt gió cho tay cô.

“Anh làm gì vậy?” Giang Vãn Ninh thấy hành động quạt gió cho tay của mình mà anh đang làm trông rất hấp dẫn.

Biểu hiện trên mặt cô chỉ toàn là “không thể nào tin vào mắt mình được”: “Chẳng lẽ là anh đang… thổi gió cho em ư?”

“Ừm.” Văn Thiệu vẫn chưa dừng động tác, anh tiếp tục quạt.

Ngọn gió nhè nhẹ chậm rãi thổi tới bên miệng vết thương, hơi man mát, rất dễ chịu.

Nhưng Giang Vãn Ninh cảm thấy, nếu Văn Thiệu dùng miệng thổi cho cô thì có lẽ là cô sẽ thấy thoải mái hơn.

“Anh Văn.” Giang Vãn Ninh không nhịn được mà gọi anh.

“Hửm?” Văn Thiệu ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Ninh gọi mình là “anh Văn”, trước đó, mỗi khi cô làm nũng thì cô sẽ gọi là “hàng xóm tốt”, khi tức giận đến mức thở hổn hển thì gọi là “Văn Thiệu”. Không thể không thừa nhận rằng, tiếng “anh Văn” này của cô dễ nghe hơn những người trên thương trường làm ăn rất nhiều.

“Anh biết tại sao thổi gió lại được gọi là thổi gió không?”

Văn Thiểu nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết.”

“Vậy…”

Giang Vãn Ninh chậm rãi nâng tay mình lên, đưa đến nơi cách mặt anh khoảng hai mươi centimet.

Văn Thiệu để quyển sách dùng để quạt gió mà mình đang cầm xuống, đẩy tay của cô đến trước mặt cô: “Cô tự thổi đi, tôi đi bỏ phấn hương.”

Sau khi anh nói xong thì chuyển sang ngồi ở chiếc ghế cách xa Giang Vãn Ninh nhất, dùng muỗng nhỏ bỏ phấn hương vào quả lê rỗng ruột.

Giang Vãn Ninh rũ tay xuống, mặc dù vết thương vẫn còn đau nhưng cô lười thổi cho mình.

Đi đến bên cạnh Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh chống đầu nhìn anh bỏ phấn hương, kiếm chuyện để nói: “Vết thương của em ở trên ngón áp út đó…”

Văn Thiệu không đáp lại, chuyên tâm mở nắp quả lê, bỏ phấn hương vào rồi đóng lại để cố định.

Nửa phút sau, cuối cùng, khi lưng anh phải run rẩy trước ánh nhìn chằm chằm của Giang Vãn Ninh, anh không thể không đáp lại cô…

“Ừm.”

Mặc dù anh không mở miệng ra, nhưng chỉ một tiếng đáp lại nho nhỏ như vậy đã đủ để khiến cho Giang Vãn Ninh tiếp tục thì thầm.

“Nếu sau này để lại sẹo thì đeo nhẫn cưới sẽ xấu lắm.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu nhìn anh, lông mi chớp chớp.

“Không sao.” Văn Thiệu bỏ vào tất cả các quả lê xong thì bưng khay đứng dậy.

Anh cúi người, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Giang Vãn Ninh: “Cô có thể cấy da.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Cô nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng, Thượng Đế đã mở một cánh cửa cho anh thì nhất định sẽ đóng một cánh cửa sổ lại. Nếu anh đã có vẻ ngoài đẹp như thế, vậy thì…

Vậy thì tại sao Thượng Đế không biến anh thành người câm cho rồi?

Giang Vãn Ninh hung dữ lườm anh một cái.

Văn Thiệu nhẹ nhàng quay sang nhìn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài: “Tôi đi hấp lê.”

“Em cũng đi!” Giang Vãn Ninh đi theo anh, giống như cái đuôi nhỏ mà cùng anh đến phòng bếp.

Văn Thiệu bày lê đã được bỏ phấn hương vào lồng hấp, sau đó tính toán thời gian.

Không bao lâu, trong lồng hấp truyền đến mùi thơm, sau đó máy bấm giờ vang lên.

Giang Vãn Ninh không chờ đợi nổi mà muốn xem tình hình trong lồng hấp như thế nào, cô xông lên muốn mở nắp nồi.

“Chát!” Văn Thiệu cau mày, đánh một cái vào mu bàn tay bên trái của cô: “Đừng động vào, bỏng.”

Đã bị đứt tay rồi mà còn không ngồi yên.

“Đau…” Giang Vãn Ninh bị anh đánh đến nỗi nhe răng trợn mắt, che mu bàn tay lại, dáng vẻ và hành động còn khoa trương hơn cả vừa nãy – lúc tay cô chảy máu.

Cô giơ mu bàn tay lên trước mắt anh: “Anh nhìn xem, đỏ lên rồi đây này.”

Trên mu bàn tay trắng nõn nà hằn đỏ lên một vùng nhỏ, Văn Thiệu cau mày, vừa nãy anh không hề dùng lực. Dù sao thì cô cũng là con gái, cơ thể mềm mại, không thể so sánh với thằng cháu da dày thịt béo ở nhà anh được.

“Cái vết bên cạnh thì sao?” Văn Thiệu hỏi cô.

Trên mu bàn tay của Giang Vãn Ninh còn có một vết sưng đỏ thẫm, vết đó đã bị cô gãi rách da, cái nơi đỏ thẫm đó còn thảm hơn chỗ bị đỏ do Văn Thiệu đánh nhiều.

“Không biết, chắc do côn trùng cắn nhỉ?” Giang Vãn Ninh không để ý lắm: “Mấy ngày nay có vẻ em đã bị dị ứng, có thể là không thích ứng được với hoàn cảnh nơi này.”

Mấy ngày nay, kể từ khi cô đến núi Thanh Nguyên, kiểu gì thì trên người cô cũng sẽ có vết đỏ lạ mà cô không giải thích được, mặt cũng sẽ thấy ngứa.

Văn Thiệu quét mắt nhìn cô, giọng điệu đều đều thản nhiên: “Vậy thì xuống núi đi.”

“Không muốn.” Giang Vãn Ninh rất kiên định, cô lắc đầu: “Anh không xuống núi thì em cũng không xuống.”

“Bố mẹ cô không lo cho cô à?”

“Trong khoảng thời gian này bọn họ bận rộn nhiều việc công ty, không rảnh lo cho em đâu.”

Bắt đầu từ đầu năm nay, vợ chồng Giang Thành Quân đã bận đến mức chân không chạm được đất, Giang Vãn Ninh cũng không gặp được bọn họ.

Văn Thiệu đặt lồng hấp lên bếp một lần nữa, anh đang chuẩn bị hấp lần thứ hai.

Sau khi anh chỉnh máy bấm giờ xong thì mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Giang Vãn Ninh. Cô hơi nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ bướng bỉnh.

“Cảm thấy xuống núi một mình sẽ rất mất mặt à?”

Giang Vãn Ninh không hiểu: “Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Văn Thiệu nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn máy bấm giờ.

Anh không biết vì sao mình lại hỏi câu này, càng không biết vì sao mình phải so đo với cô gái nhỏ nhiều đến vậy. Có lẽ là ở trên núi lâu không có người, rồi bỗng nhiên anh gặp được một người có thể líu ra líu ríu, mỗi ngày vây quanh bên cạnh, khó tránh khỏi việc anh bị lôi kéo theo mà nói nhiều hơn.

“Anh ở trong núi thì em sẽ không muốn xuống núi đâu…” Giọng nói lúc bấy giờ của Giang Vãn Ninh mềm mại, khác hẳn với giọng điệu bình thường, như thể là cô đang có ý làm nũng: “Hơn nữa, bây giờ em cũng đâu ở trong phòng khách của anh nữa, anh cũng không có lý do để đuổi em đi đâu nhỉ?”

Văn Thiệu không còn cách nào khác với cô.

Trước kia, mỗi lần gặp phải tình huống như thế này, thường thì anh chỉ cần từ chối hai lần là đối phương sẽ đoán ra được, sau đó sẽ không lắc lư trước mặt anh nữa.

Nhưng Giang Vãn Ninh thì lại khác, cô ở ngay sát vách, quả thật là Văn Thiệu không tiện đuổi cô đi.

Được rồi…

Văn Thiệu lười dây dưa về chuyện này với cô, thích ở thì cứ ở đi.

“Vậy sau này anh còn lo chuyện cơm nước của em nữa được không?” Giang Vãn Ninh được đằng chân lân đằng đầu.

“Không…” Văn Thiệu còn chưa kịp từ chối thì đã bị cô ngắt lời.

“Em không biết nấu ăn, trước kia từng thử mấy lần, lần nào cũng suýt thì làm cháy cả phòng bếp, em cũng đã tìm dì giúp việc rồi, nhưng mà dì ấy không muốn ngày ngày lên núi nấu cơm cho em, nhà ăn của chùa Thanh Nguyên lại chay tịnh quá, em có thể gửi tiền ăn cho anh…” Giang Vãn Ninh nói không ngừng, giống như rải đậu vậy, nói xong lời cuối, miệng cô còn cong cong lên: “Nếu như anh không muốn nhìn thấy em thật thì mỗi ngày em sẽ bưng đồ ăn về nhà ăn.”

“Không có…” Dáng vẻ đó của cô trông tủi thân quá, Văn Thiệu không thể nói lời từ chối được.

“Không có không muốn nhìn thấy em à?” Giang Vãn Ninh trở mặt ngay tức thì, cười híp mắt nhìn anh: “Vậy thì có nghĩa là anh muốn nhìn thấy em đó!”

“Ra ngoài đi.” Sau khi nói xong, Văn Thiệu thấy khuôn mặt cô sắp thay đổi nữa thì anh lại bổ sung thêm: “Bảo Lưu Tề Vũ vào trong phòng lấy cối đá.”

“Được!” Giang Vãn Ninh lập tức chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hấp tấp của cô, Văn Thiệu mới nhận ra mình lại bị cô bắt bí rồi.

Bởi vì sợ cô trở mặt tủi thân, lúc nói chuyện, anh đều sẽ chú ý giọng điệu và tìm từ thích hợp.

Văn Thiệu nhíu mày, cảm thấy hình như sự việc ngày càng vượt ra xa khỏi tầm kiểm soát của anh rồi.

Nhóm lê đầu tiên đã hấp xong được Văn Thiệu mang đến trong sân, anh móc vụn hương và số thịt lê vừa phải trong quả lê ra, pha trộn và nghiền nát.

Vốn dĩ anh không muốn để cho Giang Vãn Ninh động tay vào nữa, nhưng lại không lay chuyển được cô, chỉ đành đẩy đồ đến trước mặt cô.

“Đừng dùng cái tay kia.”

“Em biết rồi mà.” Lê đã hấp mềm nhão, nhẹ nhàng giã một cái là nát, chỉ dùng một tay là đủ rồi.

Giang Vãn Ninh cẩn thận giã, hỏi Văn Thiệu: “Hình như cái này nhiều nước quá.”

“Ừm, loãng quá thì lát nữa phải lọc.”

Lê có nhiều chủng loại khác biệt, lượng nước cuối cùng cũng khác nhau, phần làm ra từ mộc qua là có độ ẩm thích hợp nhất.

Ba người bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng làm ra được năm loại hương lê ngỗng Trướng Trung khác biệt. Lần này chỉ là thí nghiệm, phải chờ hương sợi và phấn hương khô, sau khi Văn Thiệu ngửi qua rồi mới quyết định sẽ dùng loại lê nào để làm.

Cơm tối là đồ ăn thừa của bữa trưa, Văn Thiệu lại đi đến sân sau hái chút rau quả tươi mới để xào chín.

Lúc ăn cơm, Lưu Tề Vũ hỏi: “Sếp Văn, ngày nào anh xuống núi? Thứ năm tài xế xin nghỉ.”

“Chiều thứ sáu đi.”

Lưu Tề Vũ còn chưa kịp lên tiếng, Giang Vãn Ninh ở bên cạnh đã hỏi: “Không phải hôn lễ của bạn anh diễn ra vào chủ nhật à?”

Lần trước, khi hai người thảo luận về mộc qua, Văn Thiệu đã nhắc đến một câu.

“Đúng, sếp Văn phải đi tham gia buổi ra mắt sớm của một nhãn hiệu nước hoa.” Lưu Tề Vũ trả lời thay Văn Thiệu.

“Buổi ra mắt nước hoa diễn ra sớm?” Giang Vãn Ninh cảm thấy lịch trình này nghe hơi quen quen.

Buổi tối, sau khi về nhà, cô điên cuồng lục lại tin nhắn WeChat, cuối cùng cũng tìm được tin nhắn do Thiên Sứ SA của nhãn hiệu L gửi cho cô vào ba ngày trước.

[Bạn thân mến, ngày 16 chúng tôi sẽ tổ chức buổi ra mắt nước hoa mới ở thành phố Giang, trong tay mỗi SA chỉ có hai slot, xin hỏi, bạn có thời gian tham gia không?]

Khi đó cô vừa mới quyết định sẽ theo đuổi Văn Thiệu, cho nên cô đã từ chối hoạt động cần phải xuống núi này mà không hề do dự.

Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút, năm nay cô đã tiêu pha không ít vào tay SA rồi, nếu như bây giờ đổi ý, hẳn là cô ấy sẽ không từ chối mình đâu nhỉ?

Giang Vãn Ninh: [Hu hu hu, cục cưng ơi tôi hối hận rồi, tôi lại muốn tham gia rồi Q^Q]

Do dự bất an đợi một lúc, Giang Vãn Ninh rất nhanh đã nhận được tin nhắn.

Thiên Sứ SA: [Nhưng mà chúng tôi đã hết slot rồi Q^Q]

Thiên Sứ SA: [Nhưng ngày mai tôi có thể giúp cô hỏi xin cửa hàng trưởng một chút, bởi vì quý này cô tiêu dùng khá nhiều, tuy vậy, tôi không thể đảm bảo được…]

Ánh mắt Giang Vãn Ninh sáng rực lên, quả nhiên năng lực đồng tiền là một thứ cực kỳ tốt.

Nhưng, với kinh nghiệm đã trà trộn trong nhiều cửa hàng lớn của cô, thì, vào những lúc như thế này, cô cần phải “phô bày” ra sức mua siêu phàm của mình thì mới có thể đạt được mục đích.

Giang Vãn Ninh: [Tôi nhìn trúng mấy kiểu đầm mới trên trang web, hai ngày nữa đi thử nhé!]

Giang Vãn Ninh: [Còn có mấy món đồ dành cho chó mà cô đăng tải trên vòng bạn bè mấy ngày trước nữa, vẫn còn hàng đó chứ?]

Hôm đó, khi nhìn thấy giá tiền của mấy chiếc áo cho chó đó, cô còn cảm thấy ai mà mua nó thì chắc chắn là đầu óc người đó bị lừa đá mất rồi.

Nhưng bây giờ, vì Văn Thiệu, cô tình nguyện để đầu óc bị lừa đá.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ninh của trước đây: Vì đàn ông mà dùng tiền, đầu óc bị lừa đá rồi chứ gì?

Ninh Ninh của hiện tại… Đầu chỉ toàn là dấu chân lừa.