Edit: Lily_Carlos

Sau khi diễn xong Ninh Gia Hàng thay quần áo muốn đi thì lại bị thầy giáo khách quý dưới đài cố ý gọi lại một hồi, cuối cùng phải đợi đến khi giúp đỡ cất hết đạo cụ sân khấu về phòng hội sinh viên thì mới về nhà.

Sớm đã qua mười hai giờ, Giang Vụ không gọi điện cho cậu mà cũng không có chút tin tức nào.

Đây không phải là hình thức ở chung giữa bọn họ.

Ninh Gia Hàng từ từ nhắm mắt xoa xoa ấn đường, tiện tay ném điện thoại lên trên sofa, lại lau đi một thân son phấn trên sân khấu sau đó mới nhẹ nhàng về phòng Giang Vụ.

Giang Vụ ngủ không ngon, đến nằm ngủ cũng cau mày.

Ninh Gia Hàng đụng một cái lên mặt anh mà anh lại nhanh chóng né tránh.

Anh thực sự thức giấc, bàn tay của Ninh Gia Hàng vẫn còn ở sát bên mặt anh.

Nhất thời Giang Vụ cũng không biết nên nói gì với cậu, hai người cứ im lặng trong bóng tối như vậy.

Anh nằm im không nói chuyện, lại mơ hồ nhìn thấy Ninh Gia Hàng nở một nụ cười khó coi.

"Anh, ngủ ngon." Trước khi Ninh Gia Hàng rời đi còn giúp anh dịch góc chăn.

Giang Vụ ngây ngốc nhìn cánh cửa, trước kia anh và Ninh Gia Hàng không như vậy.

Anh hẳn là nên kéo em trai cùng nằm xuống, sau đó lại hỏi một chút hôm nay em ấy làm những gì.

Nhưng là chỉ cần nghĩ đến em trai sẽ nói hôm nay bản thân đi diễn kịch, lại nghĩ đến... hai người cực kỳ xứng đôi trên sân khấu tối hôm nay, tạm thời anh chỉ muốn trở anh một người anh chưa trưởng thành, không lo lắng em trai có lý do gì không chính đáng.

...

Ngày thứ hai, Giang Vụ ăn bữa sáng không ngon miệng.

Ninh Gia Hàng giống như sau một đêm thay đổi thành một người khác.

Không cần cậu phải thề thốt phủ nhận, bản thân Giang Vụ cũng biết có nhiều chỗ không giống với rồi.

Giang Vụ cũng không lại tiếp tục hỏi, chuyện đêm qua giống như một cơn gió tây làm những chiếc lá rơi xuống bùn.

Đại khái anh biết thái độ và cảm xúc kỳ quái của mình, nhưng vừa có chút manh mối anh lại không dám nghĩ nữa, có thể giấu được là tốt.

Tới gần cuối kỳ, sau một khóa học, cuộc thi không làm khó được Ninh Gia Hàng. Cuộc sống xã giao của cậu trở nên phong phú hơn rất nhiều, liên hoan uống rượu, đêm khuya đua xe, những chuyện này cũng là những bạn học đưa cậu về kể cho Giang Vụ nghe.

Lịch trình của Ninh Gia Hàng lại không cần xin phép anh, Giang Vụ cũng không thể thúc giục anh về nhà, nhưng anh vẫn lo lắng thỉnh thoảng nói một câu chú ý an toàn.

Cuộc sống trong tuần ôn tập của Giang Vụ vô cùng đơn điệu, lạc thú lớn nhất đó là thỉnh thoảng đi dạo siêu thị và đi nghiên cứu thực đơn mới.

Thật sự khi chỉ có một mình anh biết bản thân nhàm chán vô vị như thế nào, còn làm khó Ninh Gia Hàng chăm sóc anh nhiều năm như vậy, còn phải chịu đựng buồn khổ để dỗ anh vui vẻ.

Đại học năm thứ ba những môn học kỳ cần phải thi cũng không nhiều lắm, Giang Vụ cẩn thận nhìn lịch thi của bản thân, anh lo bản thân có phải đã bỏ lỡ mất ngày thứ hai của cuộc thi.

So sánh với Giang Vụ thì Ninh Gia Hàng mới làm thiên tài chân chính, anh không nên bỏ lỡ cơ hội tránh đi du học vì một sai lầm cấp thấp như trượt kỳ thi.

Sáng mai Ninh Gia Hàng thi môn đầu tiên, Giang Vụ rất biết hơn nữ sinh đưa Ninh Gia Hàng về nhưng đôi lông mày chưa từng giãn ra.

Mấy ngày nay đều là cùng một người đưa Ninh Gia Hàng về, Giang Vụ không biết người này và Ninh Gia Hàng có phải quan hệ người yêu hay không, nhưng dù có đoán cũng không muốn mời người vào trong nhà ngồi một chút.

Anh không muốn hỏi, Ninh Gia Hàng cũng không muốn nói.

Ninh Gia Hàng uống rượu không thể lái xe, nhưng cậu không quá say, Giang Vụ pha nước chanh cho cậu, nói vài câu về cuộc thi rồi quay về phòng.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ninh Gia Hàng ở ngồi trên sofa, ánh mắt của cậu chưa bao giờ rời khỏi cái cốc trên bàn.

Thật lâu sau, cậu mới bưng cốc nước chanh lên uống một hơi cạn sạch, cũng cắn từng miếng một ăn hết lát chanh trong cốc.