Edit: Lily_Carlos

Vở kịch đã được diễn một đoạn, cũng đã trễ một tiết tự học.

Trường học của họ ở phía nam sông Lâm Giang, gió đêm thoải mái, trên đường chỉ có tốp năm tốp ba giáo sư già đã về hưu đang tản bộ.

Giang Vụ cũng không biết bản thân nên đi đâu nữa nên dứt khoát ngồi trên ghế đá cạnh bờ sống hóng gió.

Trong lòng anh buồn bực đến phát đau, cảm giác khó chịu không diễn tạ được thành lời lan từ trái tim đến toàn bộ cơ thể, hốc mắt cũng khô ráp mà cổ họng cũng trở nên câm lặng.

Đây là lần đầu tiên Giang Vụ có cái cảm xúc khổ sở đến vậy.

Rõ ràng trong mắt người khác thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Nhưng trong lòng Giang Vụ lại không phải như thế.

Anh khổ sở muốn chết nhưng lại chỉ tìm được một nguyên nhân.

Hóa ra tình cảm anh em giữa anh và Ninh Gia Hàng cũng không có sâu đậm đến thế, hóa ra bọn họ không phải là tri bất vô ngôn* giống như trong tưởng tượng.

*tri bất vô ngôn: biết gì nói nấy

Ninh Gia Hàng đã im lặng đẩy anh ra rồi.

Ninh Gia Hàng không cần anh tham dự vào cuộc sống của cậu nữa.

Có lẽ quan trọng hơn là những biểu hiện khác thường gần đây của Ninh Gia Hàng có liên quan đến anh.

Giang Vụ đã nghĩ tới tất cả mọi thứ. Anh đã quen ở cùng một chỗ với Ninh Gia Hàng nhưng không có nghĩa là đối phương cũng thích như vậy.

Nếu cậu ấy đã có người trong lòng rồi thì người anh trai vô dụng như anh lại trở thành gánh nặng rồi.

Cho nên, giang phong ngư hỏa đối sầu miên*.

* Giang phong ngư hỏa đối sầu miên: đây là một câu thơ trong bài thơ ‘Phong Kiều Dạ Bạc’ của thi sĩ Trương Kế. Nguyên văn bài thơ như sau: Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên/ Giang phong ngư hỏa đối sầu miên/ Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự/ Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền. Dịch thơ: Trăng tà chiếc quạ kêu sương/ Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ/ Thuyền ai đậu bến Cô Tô/ Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San. Bài thơ chỉ nói cảnh vật và cảm nghĩ buồn của con người vào ban đêm rất dài.

Gió ở sông Giang vẫn không đủ dịu dàng, Giang Vụ ngồi đó hai mươi phút cũng cảm thấy hơi đau đầu, anh sợ bản thân bị bệnh thì lại thêm phiền cho Ninh Gia Hàng, nên đành nhanh chóng chạy về nhà uống thuốc rồi tắm rửa.

Hôm nay chắc là Ninh Gia Hàng sẽ về muộn, thuốc cũng đã được sắc xong và giờ còn đang ấm.

Thuốc bắc rất đắng nhưng từ nhỏ Giang Vụ đã quen rồi, chỉ có một lần không uống đó là vì Ninh Gia Hàng.

Khi đó anh vừa tới nhà mới nên quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa thân cận như vậy, Ninh Gia Hàng không quá quan tâm đến người khác nhưng cũng không có ý định thù địch gì, thậm chí còn cảm thấy có chút hứng thú.

Giang Vụ uống thuốc vào buổi sáng và buổi tối, buổi tối hôm đó Dương Xuyến cầm chén đưa cho anh sau đó yên tâm lên tầng là bảo dưỡng, một mình anh ngồi trên ghế sofa phòng khách ngẩn người nhìn chén thuốc, vừa vặn Ninh Gia Hàng cầm kem xuống tầng thì thấy Dương Xuyến không ở đó, cậu khó được một lần đến trước mặt Giang Vụ chìa nửa cây kam ra cho anh.

Giang Vụ không nhận mà nhẹ nhàng đẩy về, anh sợ nếu như ăn được thứ ngon ngọt thì không muốn ăn đồ đắng nữa.

Ninh Gia Hàng nhìn chén thuốc trong tay anh hỏi: "Uống có ngon không?"

Giang Vụ cười lắc đầu, không biết làm sao anh lại làm vẻ mặt đáng thương mở miệng: "Đột nhiên hôm nay tôi không muốn uống."

Ninh Gia Hàng nhìn nhìn rồi giật lấy rồi đột nhiên làm một hơi uống sạch: "Vậy thì không uống."

Đây chỉ sợ là buổi tối ngọt ngào nhất trong mười một năm qua của Giang Vụ.

Sau này quan hệ giữa bọn họ tốt lên, Ninh Gia Hàng bỗng bị một trận bệnh nặng, người ngày thường sinh long hoạt hổ lại nằm ỉu xìu trên giường, khi tỉnh lại thì thấy anh trai đang giúp cậu chuẩn bị thuốc trước giường, giọng điệu của cậu cũng vô thức làm nũng, đôi mắt khép hờ chờ anh trai cho ăn.

Giang Vụ nằm trong bồn tắm, anh dùng khăn tắm nóng xoa mặt thì ý thức mới thanh tỉnh lại.

Anh đoán đêm nay sẽ không đợi được Ninh Gia Hàng cho nên anh tự làm khô tóc rồi đi ngủ.