Tháng ba, rét tháng ba

Khai Phong qua làn sương mù mỏng như ẩn như hiện.

Trước cửa Hưa phủ…

“Thu Thụy!”

Hứa Thu Thụy dừng lại, không quay đầu, Trầm Tích Thu chạy đến trước mặt chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng.

“Trầm huynh……”

Từ lúc biết rõ tâm ý của Trầm Tích Thu dành cho mình, Hứa Thu Thụy thản nhiên đón nhận.

"Thu Thụy, ngươi muốn vào sao?”

Đôi mắt của Hứa Thu Thụy trầm xuống, nhìn cửa lớn sơn đen trước mặt, mấy tháng trước, nơi này vẫn còn là một nơi rất náo nhiệt, không ngờ bây giờ lại trở nên hoang phế như thế.

“Dù gì từ nhỏ ta đã sống ở đây, huống chi, Hứa gia cũng là nơi mà ta cùng Hữu Yên nương tựa lẫn nhau, ta không thể để Hứa gia lụn bại như thế!”

“Nhưng…” Trầm Tích Thu muốn nói lại thôi.

Hứa Thu Thụy giương mắt nhìn y, vẻ mặt đờ đẫn

“Trầm huynh, có việc gì cứ nói thẳng ra đi!”

Nhìn nhà cửa nay đã thay đổi nhiều, sau đó nhìn Hứa Thu Thụy đã chịu rất nhiều tra tấn kia, tâm của Trầm Tích Thu như lại rỉ máu.

“Thu Thụy, ngươi đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi!”

Hứa Thu Thụy xoay người thở dài

“Được Trầm huynh nâng đỡ, Thu Thụy thật cảm thấy thẹn trong lòng.”

Dứt lời xoay người bước vào cửa lớn Hứa phủ, Trầm Tích Thu vội vàng chắn trước người chàng, nói.

“Ngươi không cảm thấy cái chết của cha ngươi rất kì lạ sao?”

“Kì lạ?” Hứa Thu Thụy cười to:”Người chết thì đã chết cả rồi, còn gì để truy cứu? Cái chết kì lạ thì sao chứ?”

“Thu Thụy!”

Hứa Thu Thụy không muốn nói chuyện với y nữa, đi thẳng vào Hứa phủ, Trầm Tích Thu nhanh chóng tiến lên nắm chặt tay chàng, Hứa Thu Thụy định hất ra, chỉ nghe của lớn ”két” một tiếng.

Trầm Tích Thu và Hứa Thu Thụy nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy cửa lớn đã mở hơn phân nửa.

Từ bên trong có một người bước ra.

Người nọ tất nhiên cũng nhìn thây cả hai người, thế nhưng lại do dự không dám tiến lên.

“Là ngươi?”

Hứa Thu Thụy sải bước tiến lên phía trước.

“Nhị thiếu gia!”

Là A Phúc

Trầm Tích Thu nhíu nhíu mày.

Hứa Thu Thụy vừa bước vào, liền gặp Hứa Hữu Yên.

Nhớ lúc nàng bị ép giả thành Tập Yên, Hứa Thu Thụy không khỏi có chút lúng túng, Hứa Hữu Yên không biết gì cả, sau khi Vong Ưu được giải, cái gì cũng quên hết.

“Nhị ca”

Cúi đầu gọi một tiếng, hốc mắt đỏ lên.

Hứa Thu Thụy thở dài, sau này cái nhà này chỉ còn chàng và muội muội này thôi.

Trầm Tích Thu nhìn A Phúc chằm chằm.

“Những người khác đâu, tại sao lại không ra đây?”

A “húc không dám ngẩng đầu, đáp,

“ Bình sinh lão gia đối với ta cũng không tệ, sau khi lão gia chết không ai dám ở đây, chỉ có ta không đành lòng nhìn lão gia cô đơn ở đây…”

Nói xong nức nở khóc, Hứa Thu Thụy thở dài.

“Không nghĩ rằng ngươi sẽ trung thành với lão gia như thế, vậy ngươi hãy ở lại đây, để ngôi nhà này đỡ hoang vắng hơn..”

Trầm Tích Thu định nói, thế nhưng nghe Hứa Thu Thụy nói thế nên không nói nữa.

Đứng lặng ở linh đường một hồi, đốt một nén nhang.

“Ngươi hạ táng lão gia?”

A phúc gật đầu một cái, cúi đầu xuống.

“Còn có đại…… Đại thiếu gia.”

“Đại thiếu gia? Hắn đã trở về rồi sao?”

“Dạ, sau ba ngày kể từ lúc lão gia chết, Đại thiếu gia đã về, sau khi chôn lão gia xong lại đi.”

Hứa Thu Thụy chán nản, cha mình qua đời, bản thân ngay cả một chút hiếu đạo cũng không có… Cuối cùng còn để người kia trở lại làm thay.

Nhớ tới vị đại ca này, Hứa Thu Thụy càng đau lòng hơn.

Hứa Nhất Ninh là một đứa con nuôi

Nhớ năm đó sau khi ông quy ẩn, liền đổi tên họ ở lại khai Phong an cư lạc nghiệp, mở tiệm bốc thuốc, do thuốc của ông tốt hơn những nơi khác, mỗi lần đến thiên tai đều phát thuốc cứu người, cho nên đã trở thành Hứa đại thiện nhân ở Khai Phong, sinh ý cũng rất tốt.

Thế nhưng ông vẫn có một nỗi buồn, dù đã hơn năm mươi nhưng ông vẫn không có mụn con nào, nghĩ tới gia nghiệp cả đời mình gầy dựng nên giờ lại không có người kế nghiệp, nỗi khổ khó nói nên lời, chỉ có thể than ngắn thở dài.

Có một lần trên đường đi chùa trở về, ông thấy có một đứa nhỏ đang ngồi ở ven đường, tiến lên hỏi han vài câu mới biết, thì ra người nhà không có tiền xem bệnh nên đã vứt bỏ nó, lòng trắc ẩn nổi lên, ông mang nó về nhà trị liệu, nhận làm con nuôi, đặt tên cho nó là Hứa Nhất Ninh

Nghĩ lại cũng thật là kì lạ, từ khi mang Hứa Nhất Ninh về nhà được hai năm, Hứa thị đột nhiên sinh con, tức là Hứa Thu Thụy, bản thân khó sanh mà chết, bởi vì sự bất hạnh này và để tưởng niệm người vợ đã mất của mình, ông hết mực yêu thương Thu Thụy, và cũng tỏ ra lạnh nhạt với Hứa Nhất Ninh. Năm năm sau, tì thiếp của ông lại sinh hạ Hứa Hữu Yên, sự vui vẻ đã làm ông càng thêm lạnh nhạt với Hứa Nhất Ninh.

Hứa Nhất Ninh không để ý tới, trong lòng hắn vẫn luôn biết ơn ông, cho nên dù có ai nặng nhẹ gì hắn, hắn chỉ cười nhẹ cho qua, chỉ xem mình như một hạ nhân trong nhà.

Ai ngờ chính cái chỗ mà Hứa Nhất Ninh xem là bình thường ấy lại trở thành chuyện bi hài của Hứa gia: Một vị hiệp khách hành tẩu giang hồ nhiều năm đến bái kiến Hứa lão gia, vừa nhìn thấy Hứa Nhất Ninh lại nhất kiến chung tình, không biết từ khi nào dây dưa, mà cả Hứa Nhất Ninh cũng ưng thuận, điều đó đã khiến ông nổi trận lôi đình, sau một cuộc cãi vã đã đuổi hắn ra khỏi nhà, từ đó về sau không nhận hắn là con nữa!

Khi Hứa Thu Thụy biết chuyện này, trong lòng không khỏi tiếc thương cho vị đại ca kia, từ nhỏ đã bị người nhà vứt bỏ, được người ta nhận nuôi một thời gian lại tiếp tục bị ruồng bỏ lần thứ hai, may mắn vị hiệp khách kia rất chung tình với hắn, hi vọng sau này có thể nhận được nhiều quan tâm hơn.

Hứa Thu Thụy luôn nhớ rõ, lúc đại ca bị cha đuổi ra khỏi cửa, hắn bình tĩnh quỳ ngoài cửa dập đầu mấy cái, sau đó cùng vị hiệp khách kia bỏ đi.

Lúc đó Hứa Thu Thụy còn leo lên tường, nhìn bàn tay của bọn họ nắm thật chặt, sau đó đại ca còn quay sang cười ôn nhu với người nam nhân kia.

Hứa Thu Thụy đứng sau cửa sổ, xoa xoa mắt.

Lúc ấy mình còn rất nhỏ, chỉ cảm thấy nụ cười của đại ca rất đẹp, bây giờ mới hiểu được, nụ cười ấy còn mang theo sự tin tưởng và hạnh phúc….