Triển Chiêu vừa mở mắt, liền thấy Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường…”

Một tiếng Ngọc Đường này sao nghe thân thiết quá, Bạch Ngọc Đường cúi người xuống, phủi nhẹ mấy lọn tóc rối của anh.

“Miêu Nhi, ta ở đây!”

Ngọc Đường, sao ngươi lại có vẻ mặt này? Ta đang nằm mơ sao…? Muốn ngồi dậy chạm vào mặt của người đối diện, thế nhưng không thể động đây.

Bạch Ngọc Đường nắm tay Triển Chiêu, đặt lên gò má của mình, nhẹ nhàng nói.

“Miêu Nhi, ta ở đây, không có chuyện gì cả, ngươi mau ngủ đi, ngủ nhiều một chút.”

Cười, Triển Chiêu an tâm nhắm mắt lại, một lần nữa thiếp đi.

Sau giờ ngọ, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt của Triển Chiêu, cảm giác ấm áp làm lông mi anh khẽ run, nhưng vẫn không tỉnh.

Bạch Ngọc Đường canh gác bên cạnh, đưa mắt nhìn anh.

“Ba ngày rồi…. Ngươi đúng là mèo con tham ngủ mà!”

Hàng lông mi như cánh bướm, nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ, lông mi khẽ run vài cái, tựa hồ không thể chịu được sự quấy nhiễu này, Triển Chiêu nhíu nhíu mày, mở mắt.

“Miêu nhi! Ngươi tỉnh rồi?”

Triển Chiêu kích động vạn phần nhìn Bạch Ngọc Đường, đáy mắt lộ ra chút mờ mịt, đôi môi run run như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đau quá.

“Nước…”

Bạch Ngọc Đường cầm một chén nước đã chuẩn bị sẵn qua, ngậm một hớp nước, cúi xuống kề vào miệng Triển Chiêu.

Triển Chiêu lúc đầu có chút kháng cự, sau đó do không kháng cự được sự cố chấp của Bạch Ngọc Đường, cho nên đành thuận theo, sau khi uống nước xong, mặt như phát sốt.

“Đại tẩu nói, tạm thời ngươi không thể động đậy, cho nên mấy ngày nay ta phải uy ngươi bằng cách đó.”

Triển Chiêu rũ mắt, nói

“Làm phiền Bạch huynh……”

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, vùng vằng muốn đứng dậy, lại đụng đến vết thương ở bụng nên không khỏi hớp một ngụm lãnh khí, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích, vết thương mà tét ra là không xử lý được đâu đó.”

Bạch Ngọc Đường nâng vai anh lên, bản thân nghiêng người ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng

“Ngươi muốn gì cứ nói với ta là được.”

“Đứa nhỏ… Đứa nhỏ đâu?”

Tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, cả người không có chút sức lực nào, lòng càng lo lắng hơn.

“Đứa nhỏ không sao đâu, đại tẩu vừa mới ôm nó tìm người bú rồi.

”Bạch Ngọc Đường cố gắng điều chỉnh tư thế để anh được thoải mái: ”Thân thể của ngươi còn yếu lắm, lát nữa đại tẩu sẽ bồng đứa nhỏ qua, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi.”

Triển Chiêu an tâm, phát hiện mình đang nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, không khỏi lúng túng.

“Bạch huynh……”

“Sao?”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, môi dán sát vào má của anh.

“Không phải lúc nãy ngươi gọi ta là Ngọc Đường à?”

Triển Chiêu giật mình, hai má lại nóng lên.

Anh không nhớ trong lúc hôn mê mình đã vô tình nói ra hai chữ này, chẳng qua sâu trong nội tâm luôn luôn gọi như thế… Bạch Ngọc Đường hỏi anh, anh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, tròn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, hơi thở ấm áp cứ phả lên mặt, không biết nên nói gì…

Xoay mặt đi, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Ta ta ta… Ngươi đừng hiểu làm!”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu cứ lắp ba lắp bắp nói không nên lời, lông mi cứ chớp a chớp, sắc mặt ửng hồng, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài trầm tĩnh như thường ngày, tâm thần nhộn nhạo, cúi người ngậm lấy đôi môi mỏng hơi lạnh kia, cảm giác thân thể của Triển Chiêu chợt cứng đờ, cũng không một tấc tiến lên một bước, chỉ nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi khẽ đảo qua đôi môi tinh xảo kia.

Triển Chiêu choáng váng, trong lòng không ngừng tự hỏi, Bạch Ngọc Đường đang làm cái gì vậy?

Bạch Ngọc Đường buông Triển Chiêu ra, Triển Chiêu hạ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào hắn, vai đột nhiên căng thẳng, ngay sau đó bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Bạch Ngọc Đường vùi đầu vào hõm vai của Triển Chiêu, hơi thở ấm áp khiến Triển Chiêu khẽ run run, trong lòng Triển Chiêu kinh nghi không ngừng, sao Bạch Ngọc Đường lại trở nên kì quái thế này, không lẽ…

Trong lòng dâng lên cảm giác hốt hoảng, Triển Chiêu đặt tay lên ngực của Bạch Ngọc Đường, ý đồ đẩy ra, lại động tới vết thương ở bụng, rên lên một tiếng đau đớn.

Bạch Ngọc Đường không buông tay ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.

“Miêu nhi, không nên cử động! Nghe lời ta một lần thôi, đừng nhúc nhích…”

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, cánh tay của Triển Chiêu vẫn còn đặt lên ngực hắn, nhưng không tiếp tục đẩy nữa.

“Triển Chiêu, đừng nói gì hết, hãy nghe ta nói.”

Triển Chiêu trầm mặc, mơ hồ cảm giác được những gì Bạch Ngọc Đường sắp nói đến nhất định có liên quan tới việc kia.

Quả nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của Bạch Ngọc Đường

“Ta đã làm ngươi tổn thương quá sâu…”

Trái tim của Triển Chiêu run rẩy, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe những lời này thốt lên từ miệng của Bạch Ngọc Đường, hốc mắt vẫn cảm thấy nong nóng.

“Bạch…”

“Ngươi đừng nói, hãy nghe ta nói!”

Bạch Ngọc Đường ôm anh thật chặt, đem mặt vùi vào hõm vai của Triển Chiêu.

Nam hiệp vốn nên ngạo nghễ hậu thế, nhưng bởi vì ta, ngươi đã chịu rất nhiều khuất nhục………. Chiêu, hôm nay ta mới biết được, trên đời này người mà ta yêu nhất chính là ngươi, nhưng người mà ta đã tổn thương nhiều nhất, cũng chính là ngươi…”

“Khi ta tỉnh ngộ thì cũng quá muộn, chỉ hận sao không nhận ra ngươi sớm hơn…”

Đưa tay khẽ phủi mấy sợi tóc trên trán của Triển Chiêu, cẩn thận đánh giá gương mặt anh, đôi mắt trong suốt này đã khiến tim mình được lấp đầy.

“Ta đối xử với ngươi như thế, ngươi không hận ta sao?”

Triển Chiêu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nước mắt của Bạch Ngọc Đường chảy dài trên má, đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên chân mày của hắn.

Hận? Sao phải hận chứ? Bản thân rất khổ sở sao?

Dường như đây là chuyện thật lâu thật lâu trước kia.

Lau đi dòng lệ trên mặt của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lắc đầu.

“Đừng khóc, Ngọc Đường…”

Đừng khóc……

Không thể kiềm được, Bạch Ngọc Đường lại kéo Triển Chiêu vào lòng, điên cuồng hôn lên đôi môi hơi lạnh kia.

Chiêu, ngươi khoan dung với ta như thế, còn ta thì thiếu chút nữa đã mất đi ngươi!

“Chiêu, ngươi nên làm thế, ta biết, ta đã khiến ngươi thất vọng nhiều rồi…”

Nhịp tim của Bạch Ngọc Đường truyền vào tai của Triển Chiêu, giống như nhịp tim lúc này của mình, Triển Chiêu ngắt lời Bạch Ngọc Đường, nói.

“Không, không có, ngươi trong lòng ta, vẫn là Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ như trước kia, mãi mãi không thay đổi!”

Hai trái tim, cuối cùng cũng hòa cùng một nhịp đập….

Tóc tai giao triền, thân thể giao triền, đụng chạm ấm áp, tất cả đều rất chân thật.

Lúc ở trong động, khi ôm lấy thân thể lạnh như băng của Triển Chiêu, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng đến như thế

“Có thể ôm ngươi, có thể nghe thấy tiếng tim đập của ngươi, đối với ta, thế là đủ rồi…”

“Ta sẽ trả lại một Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ cho ngươi, một Bạch Ngọc Đường của Triển Chiêu!”

Triển Chiêu thở một hơi thật dài, ôm lấy bờ vai rộng của hắn.

Một khi tình cảm chôn chặt trong đáy lòng được cởi bỏ, thế nào cũng không thu lại được!

Chỉ có thể đối mặt, không thể trốn tránh!